Màn sương mù dày đặc nhanh chóng nuốt chửng bóng dáng Lục Hoa Quân.
Giờ phút này, ngoại trừ Giang Phỉ Tĩnh, chuyện này e rằng chỉ có Lục Hoa Quân là biết rõ nhất, tuyệt đối không thể để hắn ta xảy ra chuyện.
Viên chưởng môn lập tức phân phó cho hộ vệ bên cạnh: "Bất kể thế nào cũng phải tìm được hắn."
Hộ vệ lĩnh mệnh rời đi.
Nhìn từng bóng người lần lượt biến mất trong màn sương mù, trong lòng Lận chưởng môn dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Hai người còn chưa bàn bạc xong xuôi, Thẩm Dao Chu cùng mọi người đã tìm đến nơi.
Nghe Thẩm Dao Chu cùng chúng nhân thuật lại mọi chuyện, sắc mặt hai vị chưởng môn liền đại biến.
Giờ phút này, màn sương mù dày đặc bỗng chốc như bị hút ngược trở lại, để lộ Tàng Tượng Môn đầy vết tích hoang tàn.Nhưng tất cả những ai chứng kiến cảnh tượng này đều không một ai lộ ra vẻ vui mừng.
Lận chưởng môn vội vàng lên tiếng: "Yêu nghiệt kia e là đã phá được phong ấn, chúng ta mau rời khỏi đây!"
Thế nhưng Viên chưởng môn lại không nhúc nhích, thân thể trong thoáng chốc trở nên già nua còng xuống, ông ta nói với Lận chưởng môn: "Hiện giờ điều quan trọng nhất chính là không thể để yêu ma kia thoát ra ngoài, năm xưa tổ tiên ta từng tham gia phong ấn Thiên Cực Hải, ta biết được một số thuật pháp trấn áp yêu ma, ta sẽ ở lại đây canh giữ, cho dù không thể phong ấn nó nhưng nếu có thể trì hoãn thêm chút thời gian cũng tốt. Chuyện bên ngoài, giao cho ngươi."
Lận chưởng môn ngẩn người ra.
Trong ký ức của ông ta, Viên chưởng môn là kẻ kiêu ngạo tự phụ, từ khi ông ta tiếp nhận chức vị chưởng môn Nhân Thánh Môn, toàn bộ Y Tu Minh Hội liền thay đổi, không còn là nơi cứu người tế thế, bảo vệ y tu như trước kia, ngược lại trở thành công cụ để ông ta độc đoán đại quyền, bài trừ dị kiến.
Ngay cả chuyện Giang Phỉ Tĩnh dung túng ma tu, ông ta cũng biết nhưng vẫn luôn bao che cho bà ta.
Lận chưởng môn vốn khinh thường cùng loại người như Viên chưởng môn làm bạn, nhưng không ngờ đến lúc này, ông ta lại lựa chọn ở lại.
Viên chưởng môn sau khi đưa ra quyết định, ngược lại chậm rãi thẳng lưng: "Con đường của ngươi và ta vốn khác nhau, không thể cùng chung chí hướng, chỉ là đều vì Y Tu Minh Hội, ta tuyệt đối sẽ không làm ô uế thanh danh y tổ."
Tâm trạng Lận chưởng môn vô cùng phức tạp.
Viên chưởng môn dẫn theo chúng nhân xoay người đi về phía Tàng Tượng Môn.
Lận chưởng môn nghiến răng: "Chúng ta đi."
Hai nhóm người tuy quay lưng về phía nhau nhưng lần này mục đích của bọn họ lại giống nhau. Lận chưởng môn vừa dẫn mọi người rời khỏi Tàng Tượng Môn không xa.
Có tu sĩ nhìn từ đằng xa, thấy vài bóng người bay lên không trung, bày ra trận pháp.
Chẳng mấy chốc, sắc trời đột biến, lôi điện màu vàng hội tụ trên tầng mây, dường như muốn giáng xuống.
Tất cả mọi người đều nín thở, âm thâm cầu nguyện Viên chưởng môn có thể thành công.
Đúng lúc này, một bóng người nửa người nửa xà bỗng nhiên lao ra, chỉ với một cái quấy đuôi đã đánh tan đám mây.
Vài bóng người như diều đứt dây, rơi thẳng xuống đất.
Thiên địa biến sắc, toàn bộ mặt đất sụp đổ.
Sau một tiếng nổ vang trời, Tàng Tượng Môn hóa thành hư vô, vĩnh viễn chìm sâu dưới lòng đất.
Lận chưởng môn như cảm nhận được điều gì đó, lập tức dùng linh lực gầm lớn: "Mau chạy đi!"
Các tu sĩ vội vàng điều khiển linh khí bay lên, Thẩm Dao Chu được Phó Sinh Hàn ôm vào lòng, phi thân lên phi kiếm, bay về phía xa.