Thẩm Dao Chu trong lòng ngũ vị tạp trần.
Năm đó nàng cứu Mộ Thiên Hồ, chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhận được báo đáp, chỉ là làm tròn bổn phận của một y giả, nhưng không ngờ gieo nhân nào gặt quả nấy, cuối cùng lại là Mộ Thiên Hồ cứu bọn họ.
Linh hồ kia cực kỳ thông minh, dẫn bọn họ đi ra ngoài. Tốc độ của nó không nhanh, phát hiện bọn họ không đuổi kịp, nó còn dừng lại chờ đợi.
Có linh hồ dẫn đường, bọn họ cuối cùng cũng dần dần rời khỏi nơi tà khí nồng đậm, ba người nhìn thấy ánh sáng mặt trời, suýt nữa thì mừng đến rơi lệ.
Linh hồ lưu luyến cọ cọ mu bàn tay Thẩm Dao Chu, sau đó nhanh chóng nhảy vào bụi cỏ biến mất.
Thẩm Dao Chu nhìn theo bóng lưng của nó, khẽ nói: "Đa tạ."
Ba người vừa thở phào nhẹ nhõm thì thấy trong màn sương mù xám xịt lại xuất hiện một bóng người mơ hồ.
Tim ba người đều đập thình thịch, nhưng khi nhìn thấy đối phương, tất cả đều ngây người."Phó Sinh Hàn!"
Phó Sinh Hàn ở bên ngoài chờ đợi đã lâu, hắn biết mình nên nghe lời Thẩm Dao Chu ở bên ngoài chờ nàng, trên người nàng có nhiều tiên khí, nàng nhất định sẽ bình an vô sự.
Nhưng càng tự an ủi bản thân như vậy, hắn càng không thể yên lòng.
Chờ đợi một canh giờ, cuối cùng hắn không thể chờ thêm nữa, cầm Ngọc Đồng Tâm xông vào.
Trong màn sương mù xám xịt, Phó Sinh Hàn lại không giống Thẩm Dao Chu và những người khác, từng bước đi đều khó khăn, hắn loại bỏ hắc vụ hoạt động quá mức trong thần phủ, ngược lại còn có cảm giác như cá gặp nước.
Trải qua nhiều chuyện, kỳ thực hắn đã có rất nhiều suy đoán về hắc vụ này, chỉ là dù suy đoán nhiều đến đâu cũng không bằng sự an nguy của Thẩm Dao Chu lúc này.
Phó Sinh Hàn vốn định dựa vào Ngọc Đồng Tâm để tìm Thẩm Dao Chu, nhưng Ngọc Đồng Tâm dường như cũng bị sương mù làm nhiễu loạn, căn bản không thể chỉ ra chính xác vị trí của nàng.
Phó Sinh Hàn dứt khoát thu nó lại, quyết định tự mình đi tìm Thẩm Dao Chu.
Tu sĩ ở nơi tràn ngập ma khí không ai dám phóng ra thần thức, nhưng Phó Sinh Hàn lại phát hiện, màn sương mù xám xịt này không thể quấy nhiễu hắn, cho dù hắn phóng ra thần thức cũng sẽ không bị ma khí xâm chiếm, ngược lại còn trở nên ngưng luyện hơn.
Nếu là bình thường, phát hiện như vậy chắc chắn khiến hắn khó chịu, nhưng lúc này muốn cứu Thẩm Dao Chu, ngược lại hắn mừng rỡ vì bản thân không bị ảnh hưởng, có thể cứu nàng.
Hắn thả thần thức ra, đi về phía Thẩm Dao Chu.
Chỉ là đi được một lúc, hắn lại phát hiện trung tâm của màn sương mù xám xịt truyên đến một lực hấp dẫn kỳ lạ, dụ dỗ hắn đi qua đó.
Phó Sinh Hàn là người có ý chí cực kỳ kiên định, hắc vụ trong thần phủ hắn hoành hành như vậy cũng không khiến hắn khuất phục, nhưng lúc này hắn lại dừng bước.
Một cảm giác mãnh liệt xông thẳng vào tâm can hắn.
Chỉ cần đi qua đó, những vấn đề từng làm hắn phiên não đều có thể được giải đáp.
Chỉ cần đi qua đó...
Bước chân của hắn suýt chút nữa đã di chuyển, nhưng rất nhanh chóng phản ứng lại.
Ánh mắt Phó Sinh Hàn hơi trầm xuống.
Vừa rồi suýt chút nữa hắn đã bị khống chế, xem ra màn sương mù xám xịt này còn đáng sợ hơn hắn tưởng.
Hắn càng thêm lo lắng cho Thẩm Dao Chu và những người khác.
Sau đó hắn càng cẩn thận hơn, màn sương mù xám xịt dường như cũng không còn cố gắng khống chế hắn nữa, vì vậy hắn rất nhanh đã tìm thấy Thẩm Dao Chu cùng mọi người.