Ninh Tuyết Miên lập tức tái mặt.
Thẩm Dao Chu: "Ta đã nói rồi, tự chuốc lấy họa mà..."
Đợi đến khi bọn họ đến gần bí cảnh của Thiệu Khâm, Ninh Tuyết Miên đã bị đủ loại hình phạt hành hạ đến mức hối hận không kịp, bây giờ cuối cùng cũng được giải thoát, nhìn thấy Thiệu Khâm thì suýt khóc.
So với lúc bọn họ rời đi, bây giờ bí cảnh náo nhiệt hơn nhiều.
Thiệu Khâm gân đây lại nhận nuôi thêm một số đứa trẻ, những đứa trẻ này tuổi tác lớn nhỏ không đều, chúng cũng biết những người không có chỗ dựa như chúng, ở Trường Yển Châu này có thể sống bình an đã là rất khó khăn rồi nên đều rất hiểu chuyện.
Trong số đó có một đứa trẻ tên là Lạc Nhiên, rất biết cách làm người. Chỉ trong vòng một giờ đã dỗ được Ninh Tuyết Miên và Thẩm Dao Chu vui vẻ.
Phó Sinh Hàn ôm kiếm đứng xa xa nhìn tất cả, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn còn nhớ đứa trẻ này, lúc hắn phá hủy vườn ươm đã cứu được nó.
Không ngờ lại gặp ở đây.Nhìn thấy hắn bây giờ thoát khỏi cuộc sống bị coi như vật chứa, sống như một con người, thật tốt quá.
Đang lúc này, Lạc Nhiên dường như nhìn thấy Phó Sinh Hàn, chạy đến chỗ hắn: "Ngươi chính là Phó Sinh Hàn ca ca sao?"
Phó Sinh Hàn: "Ừ?"
Lạc Nhiên chỉ vào Thẩm Dao Chu: "Dao Chu tỷ tỷ nói kiếm pháp của ngươi rất lợi hại, mọi người đều rất sùng bái ngươi!"
Phó Sinh Hàn bị lời khen bất ngờ này làm cho sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào.
Ánh mắt Lạc Nhiên đảo qua đảo lại giữa hắn và Thẩm Dao Chu, hỏi: "Ca ca, ngươi có thích Dao Chu tỷ tỷ không?"
Phó Sinh Hàn có chút nghi hoặc: "Thích... thích?"
Chữ này đối với hắn thật xa lạ.
Lạc Nhiên gật đầu: "Đúng vậy, ngươi xem ngươi đứng xa như vậy nhưng mắt vẫn dõi theo Dao Chu tỷ tỷ, đây chính là thích."
Phó Sinh Hàn: "Ta chỉ muốn bảo vệ sự an toàn của nàng."
Lạc Nhiên: "Nhưng nếu vậy, ngươi sẽ không nhìn nàng cười."
Phó Sinh Hàn vô thức đưa tay sờ lên khóe môi, sau đó thấy Lạc Nhiên làm mặt quỷ: "Đùa ngươi thôi! Nhưng ngươi đi sờ, chứng tỏ ngươi chột dạ, quả nhiên ngươi thích Dao Chu tỷ tỷ."
Thích sao?
Phó Sinh Hàn trong lòng thầm niệm từ này, dường như là một từ rất ấm áp, khiến hắn rất khao khát.
Cuộc sống của hắn từ nhỏ đến lớn cực kỳ đơn điệu tẻ nhạt, chỉ có luyện kiếm và rèn luyện, nhưng sau khi Thẩm Dao Chu xuất hiện, dường như thực sự đã thêm một nét màu sắc.
Điều này khiến hắn cảm thấy lòng mình được lấp đầy, hơn nữa còn có chút bối rối.
"Thích, phải làm gì?" Hắn nghiêm túc hỏi. Lạc Nhiên: "Ngươi yên tâm, cái này ta rất giỏi!"
Phó Sinh Hàn không mấy tin tưởng, dù sao đứa trẻ này trước đây không lâu còn bị nhốt trong vườn ươm, mới ra ngoài được bao lâu mà đã có thể học được nhiều thứ như vậy?
Sự thật chứng minh, thiên phú là thứ thực sự vô lý.
Lạc Nhiên dạy cho Phó Sinh Hàn xong còn phải xác nhận lại: "Học được chưa?"
Phó Sinh Hàn có chút do dự: "Ừm, đại khái là được rồi..."
Lạc Nhiên cổ vũ hắn: "Ca ca cố lên!"
Phó Sinh Hàn mang theo chút do dự rời đi.
Lạc Nhiên nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng thâm nói: Ca ca, cảm ơn ngươi, ta đã sống như một con người rồi, ngươi cũng phải hạnh phúc nhé.
Thẩm Dao Chu đến sau, tiện thể kiểm tra cho tất cả mọi người, dù sao y tu ở Trường Yển Châu vốn đã quý giá, tu sĩ như bọn họ cho dù bị thương cũng chỉ tùy tiện mua một số đan dược đắt tiền để ăn, không thể nào đi khám y tu.