Ban đầu hắn không tin chuyện này, Dao Chu ngoài lúc làm phẫu thuật thì ngày thường tính tình rất thoải mái, đối với Phó Sinh Hàn cũng không có vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, sao có thể thích hắn!
Chỉ là lời đồn đại mà thôi, người tin mới là kẻ ngốc.
Nhưng chuyện này càng truyên càng giống thật, nghe nhiều rồi, hắn cũng không khỏi bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ là thật?
Sở chưởng môn nhiệt tình phân tích cho hắn: "Thẩm y tu đích thân đến Tuyệt Linh Địa cứu Phó Sinh Hàn, sau đó để bảo vệ hắn, không tiếc chống lại cả Thái Sơ Kiếm Tông, nếu không có chút gì thì ai có thể làm được?"
Thẩm Túy An: "..."
Hắn vẫn duy trì sự cố chấp mong manh của mình: "Nếu Dao Chu thật sự muốn ở bên hắn, nó sẽ không giấu lục thúc."
Sở chưởng môn thương hại nhìn hắn: "Giới trẻ bây giờ lén lút ở bên nhau, ngay cả cha mẹ và sư phụ cũng giấu, huống chi ngươi chỉ là lục thúc?"
Huống! Chi! Ngươi! Chỉ! Là! Lục! Thúc!Trái tim Thẩm Túy An bị bảy chữ này cho chảy đầm đìa.
Hắn nhớ lại, Thẩm Dao Chu đối với Phó Sinh Hàn quả thực không bình thường lắm, dường như rất để tâm.
Hắn càng nghĩ càng hoảng, cuối cùng dứt khoát về Thẩm gia một chuyến.
Thẩm gia.
Vì vết thương của Phó Sinh Hàn đã gần khỏi nên hắn đã rời bí cảnh Hạnh Lâm, chuyển đến ở Lan Đinh Viện. Là nam chính trong tin đồn, hắn sống ẩn dật, lại có kiếm tu của các môn phái khác canh giữ, căn bản không ai có thể moi được một chút tin tức nào từ miệng hắn.
Nhưng cho dù hắn có ở đây lúc này thì cũng không có nhiều người dám hỏi hắn.
Gần đây Lan Đinh Viện ít ca phẫu thuật, Sở Cửu Ý tương đối rảnh rỗi, bèn chạy ra ngoài cùng Lăng Tân Nguyệt và Thân Khương vừa ăn hạt dưa vừa trò chuyện.
Lăng Tân Nguyệt cắn đầu bút, bí từ đến mức sắp thăng thiên, không có tâm trạng tham gia trò chuyện của bọn họ, vừa giật tóc vừa múa bút thành văn, dù sao nếu còn trì hoãn nữa, e rằng người của thư phường sẽ xông đến Thẩm gia bắt nàng ta.
Nhưng dù vậy, nàng ta vẫn dành một bên tai nghe bọn họ tám chuyện.
Sở Cửu Ý không thể tin nổi: "Chẳng lẽ lão đại thật sự coi trọng tên mặt trắng Phó Sinh Hàn đó sao?"
Thân Khương "xì" một tiếng: "Ngươi có tư cách gì mà nói người ta là mặt trắng, ta thấy Phó chân nhân dù là dung mạo hay tu vi đều xứng với Thẩm y †u của chúng tal"
"Ngươi ngày ngày theo Thẩm y tu làm phẫu thuật, chẳng lẽ không biết gì sao?"
Sở Cửu Ý chua chát nói: "Cái gì mà ngày ngày theo lão đại làm phẫu thuật, các ngươi không biết sao? Gần đây lão đại có người mới, ngày nào cũng dẫn theo tên Tiền Hổ đó, hắn biết rõ nhất chứt"
Tiền Hổ vừa khéo đi ngang qua, Thân Khương lập tức gọi hắn: "Hổ tử lại đây." Tiên Hổ ngoan ngoãn đi đến.
Thân Khương hỏi: "Thẩm y tu và Phó chân nhân rốt cuộc là thế nào, ngươi biết không?”
Tiền Hổ lộ ra vẻ khó xử: "Thẩm y tu không cho chúng ta nói những chuyện này, nếu bị nàng biết được, nàng sẽ tức giận!"
Thân Khương: "Ngươi lén nói cho chúng ta biết, chúng ta đảm bảo không truyền ra ngoài!"
Tiền Hổ vẫn lắc đầu.
Lăng Tân Nguyệt đẩy giấy bút sang một bên: "Để ta, để ta."
Nàng ta dùng nụ cười ôn hòa nhất nói với Tiền Hổ: "Hổ tử, Thẩm y tu chỉ không cho ngươi nói chuyện, không cấm ngươi lắc đầu hoặc gật đầu chứ?"
Tiền Hổ do dự một chút, gật đầu.
Lăng Tân Nguyệt nhướng mày với Thân Khương và những người khác, lại nói với Tiền Hổ: "Vậy để ta nói, nếu đúng thì ngươi gật đầu, sai thì ngươi lắc đầu, được không?"