Thẩm Dao Chu có chút lo lắng, đưa tay chạm vào vết thương của hắn: "Ngươi làm sao vậy?”
Đầu ngón tay mềm mại chạm vào bụng Phó Sinh Hàn, thân thể hắn hơi cứng đờ, vành tai đỏ dần, chỉ là trong đầu lại không tự chủ được hiện lên lời Cận Ngạn.
"Còn ngươi, tương lai biết đâu sẽ thức tỉnh huyết mạch tội lỗi giống cha đẻ của ngươi, tàn hại thế gian, ngươi sống, chỉ có càng nhiều người vì ngươi mà chết!"
Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, hắc vụ ẩn núp trong đầu hắn thừa cơ chạy ra.
Dục vọng chóc trào dâng trong lòng, đôi mắt hắn cũng nổi lên một tầng đỏ nhạt.
Thẩm Dao Chu chuyên tâm kiểm tra cơ thể hắn nhưng vẫn không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì.
Chiếc cổ trắng nõn của nàng không chút phòng bị lộ ra trước mặt Phó Sinh Hàn, màu đỏ trong mắt Phó Sinh Hàn càng đậm, bàn tay giấu trong ống tay áo đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm.
Sương mù đen và ý chí của hắn đang đấu tranh kịch liệt, muốn kéo hắn vào vũng bùn, thế nhưng trong đầu Phó Sinh Hàn chỉ có một ý nghĩ.Không thể làm tổn thương Thẩm Dao Chul
Chết cũng không được!
Thẩm Dao Chu vừa ngẩng đầu lên, suýt nữa thì giật mình: "Ngươi... ngươi làm sao vậy?”
Tiếng nàng kéo Phó Sinh Hàn ra khỏi sương mù đen, Phó Sinh Hàn mồ hôi đầm đìa giống như vừa được vớt ra từ trong nước, yếu ớt dựa vào đầu giường, nghĩ đến ý nghĩ vừa nảy ra của mình, hắn sợ hãi không thôi.
Thẩm Dao Chu nhớ đến nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, lại thấy hắn đột nhiên mất sức, còn tưởng rằng có vết thương nào đó mình chưa kiểm tra ra, vội vàng nói: "Rốt cuộc ngươi làm sao vậy, có chỗ nào không ổn thì phải nói, giấu bệnh sợ thầy là không được!"
Nhưng Phó Sinh Hàn lại không nói nên lời, chỉ có thể mím môi, thân thể không ngừng lùi về phía sau.
Thẩm Dao Chu đành đuổi theo: "Là đan điền? Hay là linh mạch?”
Hai kiếm tu buông công việc trong tay vội vàng chạy đến, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Phó Sinh Hàn quần áo xộc xệch dựa vào giường, tái nhợt yếu ớt, khóe mắt ửng đỏ, cùng với nốt ruồi đỏ nhỏ kia tương ứng, có một vẻ đẹp diễm lệ khiến người ta không thể rời mắt.
Còn Thẩm Dao Chu một chân quỳ trên giường, tay vẫn đặt trên bụng Phó Sinh Hàn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Kiếm tu: "1!"
Thẩm Dao Chu: "Các ngươi nghe ta giải thích!"
Ngày hôm sau, lời đồn Thẩm Dao Chu vì tình chống lại Thái Sơ Kiếm Tông đã truyền khắp Vân Trạch Châu.
Thẩm Túy An đang điều tra chân tướng suýt nữa bẻ gãy miếng ngọc giản trong tay.
Sở chưởng môn cười ha ha nói: "Phó Sinh Hàn này là nhân trung long phượng, Thẩm y tu là lương tài mỹ chất, hai người này cũng coi như môn đăng hộ đối, nếu kết hợp cũng là một chuyện tốt."
Thẩm Túy An mặt không biểu cảm: "Phó Sinh Hàn còn chưa rửa sạch nghi ngờ sư phụ, làm sao xứng với Dao Chu nhà ta!"
Sở chưởng môn: "Thẩm thế chất, sao ngươi lại giống như bà mẹ chồng độc ác trong thoại bản, nhất định phải chia rẽ một đôi uyên ương..."
Thẩm Túy An: "..."
Hắn lần đầu tiên cảm thấy Sở chưởng môn giống như ba cô sáu bà ở đầu làng, lắm lời lắm chuyện, rất đáng ghét!
Nhưng sau đó, ngay cả tu sĩ trong môn phái của mình cũng chạy đến hỏi hắn với vẻ mặt kinh ngạc: "Thẩm sư huynh! Dao Chu của chúng ta thật sự sẽ không muốn gả cho tên tiểu tử Phó Sinh Hàn đó chứ!"
Thẩm Túy An: "?"
Hắn mắng cho đám người này một trận tơi bời, chẳng qua sau khi mắng xong, trong lòng hắn cũng không khỏi có chút bất an.