Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Thân hình Trương Hạo im bặt mà dừng, ngay cả Trương Nghiên cũng xấp xỉ.
Lão Trần và Sở Lỵ Lỵ dại ra, lời Vương Bình nói quá kinh người, cực kỳ chấn động.
Tựa như thấy các vai chính hoạt hình như Cherry Maruko, Doraemon tập thể nhảy hồ tự sát, bọt nước văng lên, tràng diện chấn nhiếp nhân tâm.
"Vương Bình tiên sinh, anh thật hài hước..."
Trương Hạo biểu hiện ra dáng tươi cười đáp lại, trong lòng đã chửi má nó từ lâu.
Mẹ nó anh mới bị nữ quỷ cưỡi, cả nhà anh đều bị nữ quỷ cưỡi.
"Chớ để ý tới Vương Bát Bình, Nghiên Nghiên, vì sao đột nhiên hai người lại đến Sở gia thôn? Có việc gấp gì sao?" Sở Lỵ Lỵ hỏi.
Sáng nay trước khi Vương Bình rời khỏi nhà trọ Thủy Tinh, Sở Lỵ Lỵ đã nhận được tin nhắn của Trương Nghiên, hỏi thăm Vương Bình nghỉ ngơi ở đâu.
Hiện tại anh em Trương Nghiên đến, kết hợp với tin nhắn lúc trước, Sở Lỵ Lỵ biết anh em Trương Nghiên có chuyện cần tìm Vương Bình.
Từ trong miệng Sở Lỵ Lỵ, Vương Bình biết được sáng nay Trương Nghiên gửi tin nhắn tới.
Vương Bình chợt nói.
"Không phải mấy người muốn đoạt mối làm ăn của tôi đấy chứ? Có thì nói sớm đi."
Hắn đưa tay khoác lên bả vai Trương Hạo, trên mặt tràn ngập nhiệt tình.
"Tôi còn tưởng hai người đến Sở gia thôn đuổi quỷ nữa đây này."
Từ khi Vương Bình dặn dò Sở Lỵ Lỵ không nên nói thân phận của mình cho anh em Trương Hạo, Vương Bình không sợ lòi cái gì nữa.
Hiện tại hắn là một con sói, quang minh chánh đại xen lẫn trong đám chó Husky... Sai rồi, là chó Husky xen lẫn trong đám sói, còn là con chó Husky giả bộ cực giống.
Khóe miệng Trương Hạo co quắp, mệt anh còn có tâm tư trêu chọc hai anh em chúng tôi, còn cho rằng chúng tôi đến đoạt mối làm ăn với anh?
"Nha đầu ngốc, còn sững sờ đó làm chi, đi thôi, về nhà đón gió tẩy trần cho anh em Trương Hạo và Nghiên Nghiên. Đúng rồi, hai người tìm tôi có chuyện gì?"
Sở Lỵ Lỵ đánh ra một đấm.
Sở gia thôn này cô là chủ nhân, hay tôi là chủ nhân.
...
"Ý anh là hai người không đánh lại một quỷ, sau đó muốn tìm tôi đi giúp đỡ, đúng không?"
Vương Bình nghe được ý đồ anh em Trương Hạo đến.
"Các người không đi tìm Long Hổ Sơn của các người, tìm tôi làm gì?"
Anh em Trương Hạo vì đánh đố, vì vấn đề mặt mũi cho nên không nói ra. Đối với chuyện này, Vương Bình cảm thấy khá hoang mang, lẽ nào Long Hổ Sơn chỉ có hai anh em này ấy ư, không còn người nào khác nữa?
Không đợi anh em Trương Hạo trả lời, Sở Lỵ Lỵ nhiệt tình vô thức nói.
"Vương Bình, anh giúp đỡ Nghiên Nghiên đi, thực sự không được thì anh lại tìm người nhà anh đến giúp đỡ. Dù sao thì nhà anh lợi hại như vậy khẳng định..."
Sở Lỵ Lỵ không nói thêm gì nữa, Vương Bình đã hung tợn trừng đến.
Đại tỷ à! Nói tốt không tiết lộ thân phận của tôi đâu?
Vương Bình cạn lời thu hồi ánh mắt, chỉ có thể kiên trì vô ích, giả vờ trấn định, trầm giọng nói.
"Đám lão gia hỏa nhà tôi đều đi vân du tứ hải, tôi muốn tìm cũng không tìm được, lại nói chỉ là một tiểu quỷ mà thôi, không cần bọn họ ra tay."
"Ah ah, được rồi."
Đối mặt với Vương Bình trừng mắt, Sở Lỵ Lỵ khó có được không chỉnh trở về. Cô ấy biết mình phạm sai lầm, dù sao thì Vương Bình cũng đã dặn cô ấy rồi.
Thần sắc cử động của hai người, anh em Trương Hạo và Lão Trần đều để ở trong mắt.
Đáy lòng anh em Trương Hạo chấn động, nhìn nhau kinh ngạc.
Quả nhiên Vương Bình tiên sinh xuất thân từ truyền thừa cổ lão, hơn nữa còn là truyền thừa cực kỳ lợi hại.
Từ sau khi Vương Bình trừng Sở Lỵ Lỵ, cùng với Sở Lỵ Lỵ xin lỗi.
Hai anh em bọn họ phán đoán, tám phần mười Sở Lỵ Lỵ rõ ràng lai lịch của Vương Bình, nhưng Vương Bình không để Sở Lỵ Lỵ nói ra. Mà ban nãy Sở Lỵ Lỵ quan tâm bạn thân, nhất thời nhanh mồm nhanh miệng nói ra.
Cùi chỏ của Trương Nghiên thọt Trương Hạo, sau đó ném cho Trương Hạo một ánh mắt.
Vẻ mặt đó phảng phất như đang nói, anh! Dường như chúng ta vừa biết được bí mật lớn, Vương Bình tiên sinh sẽ không thực sự là người nhà họ Vương vào thời kỳ chiến quốc trăm nhà đua tiếng đấy chứ?
Trương Hạo không để lại dấu vết đáp lại ánh mắt Trương Nghiên.
Tựa hồ muốn nói, em gái, rất có thể.
Sau đó, Trương Hạo khẽ lắc đầu, ý là: Em gái đừng miệt mài theo đuổi, nếu Vương Bình tiên sinh không muốn tiết lộ thân phận, chúng ta đừng chạm đến thì hơn.
Vương Bình vẫn chưa phát giác sự dị thường của anh em Trương Hạo, hiện tại hắn đang đau đầu suy xét xem phải làm thế nào để che lấp.
Nha đầu ngốc, toàn bộ dinh dưỡng trên người cô chạy lên ngực hết rồi sao, hiện tại tôi phải làm thế nào mới che lấp được đây?
Không được, mình phải lên mạng điều tra thêm tư liệu, xem trong lịch sử có nhân vật trâu bò họ Vương nào không, còn tiện kéo tên tuổi.
Đúng, cứ quyết định như vậy đi, dù sao thì Trương Thiên Sư Long Hổ Sơn cũng là thật, nói không chừng trong lịch sử còn rất nhiều danh nhân cũng là ngọa hổ tàng long.
Nghĩ tới đây, Vương Bình ngẩng đầu, lập tức sửng sốt một chút.
Ừm? Hai anh em bọn họ là thế nào vậy? Vì sao ánh mắt bọn họ nhìn mình lại mang theo vẻ tôn kính, ảo giác sao?
Nếu để Vương Bình biết suy nghĩ hiện tại của anh em Trương Hạo, chắc chắn Vương Bình sẽ kinh hô.
Ôi trời ơi, hai anh em các người thực sự là... quá tuyệt vời! Làm ơn sau này cứ tiếp tục phát huy tưởng tượng của các người.
Trong lúc vô ý Vương Bình tiết lộ "thân phận", khiến anh em Trương Hạo rất sợ Vương Bình thật sự mời tiền bối nhà họ Vương ra, không thể làm gì khác hơn là nói rõ chuyện đánh cuộc.
"Vương Bình tiên sinh, chỉ cần anh chịu giúp chúng tôi, lần đuổi quỷ báo thù này chúng ta chi hết thù lao cho anh."
"Khụ... cái này không tốt lắm thì phải." Vương Bình ho khan, một giây sau hỏi: "Bao nhiêu?"
"Không coi là nhiều, chỉ chừng hai trăm ngàn. Chẳng qua đây là một con lệ quỷ, cho nên tôi chuẩn bị yêu cầu giám đốc Trịnh tăng giá, lệ quỷ hiếm thấy lại mạnh mẽ, dựa theo giá thị trường ít nhất cũng phải ba trăm ngàn."
Ba trăm ngàn!
Vẻ mặt Vương Bình nhìn như bình tĩnh, không có bất kỳ biến hóa nào, trong lòng lại vô cùng rung động.
Đúng lúc này, không đợi Vương Bình mở miệng, Lão Trần đã lớn tiếng kinh hô.
"Cái gì?! Giết một con quỷ mà cần những ba trăm ngàn? Mắc như vậy ấy ư? Không đúng! Vương Bình, không phải cậu đuổi quỷ chỉ cần hai vạn một con sao, vì sao chênh lệch lại lớn như vậy? Lẽ nào đầu năm nay đuổi quỷ cũng phải xem hiệu ứng minh tinh? Danh tiếng Long Hổ Sơn hiển hách cho nên giá mới đắt một chút?"
Anh em Trương Hạo sửng sốt, hai vạn??
Mặc dù hoang mang, nhưng anh em Trương Hạo rất chú trọng danh tiếng Long Hổ Sơn, vội vàng nói.
"Trần tiên sinh, ông hiểu lầm rồi, lệ quỷ là quỷ lợi hại, ba trăm ngàn là giá thường, không tồn tại hiệu ứng minh tinh Long Hổ Sơn gì cả. Giá tiền này nhóm đuổi quỷ chúng tôi gần như đã thống nhất, cho dù có giao động cũng sẽ không chênh lệch quá lớn."
"Về phần ông nói Vương Bình tiên sinh đuổi quỷ hai vạn, chuyện này tôi thật không rõ ràng lắm. Theo giá thị trường của chúng tôi, cho dù chỉ đuổi một con quỷ bình thường nhất, ít nhất cũng phải năm vạn."
Lão Trần tức cười, trong lòng chỉ có chấn động, ngành nghề đuổi quỷ đúng là một món lãi kếch sù!!
Hắn ta vội vã nhìn về phía Vương Bình.
Vì sao Vương Bình đuổi quỷ dễ dàng như vậy?
Đồng thời, Vương Bình ngoài chấn động vì ngành nghề đuổi quỷ thu được món lãi kếch sù, hắn còn thầm kêu một tiếng không tốt, muốn lòi.
Ngay trong nháy mắt khi Vương Bình tìm đối sách tốt, muốn trả lời.
Sở Lỵ Lỵ lại nhìn Vương Bình với thần sắc khác thường.
"Vương Bình, thì ra anh thật sự không có tôi, anh thương cảm chúng tôi không có tiền, một mình giảm giá ưu đãi cho chúng tôi, tôi còn tưởng rằng anh lừa gạt tôi nữa."
Ở thôn Đại Biệt, Sở Lỵ Lỵ mắng Vương Bình lừa dối nghiền ép tiền mồ hôi nước mắt của dân nghèo.
Khi đó Vương Bình trả lời là, tôi đã giảm giá cho bọn họ rất nhiều rồi đó, có được không? Đuổi quỷ vốn phải bốc lên nguy hiểm tính mạng, hai vạn cũng không đủ tiền quan tài.
Bây giờ nghĩ lại, thì ra Vương Bình không lừa gạt mình.
Theo Sở Lỵ Lỵ nói chuyện ở thôn Đại Biệt ra, thần sắc nghiến răng nghiến lợi của cô ấy khi nhìn Vương Bình cũng hoãn lại, dường như cô ấy phát hiện được mặt tốt của Vương Bình.
Đừng nói Sở Lỵ Lỵ, những người khác cũng giống vậy.
Lão Trần vạn phần cảm ơn, cảm ơn Vương Bình đã báo thù cho các anh em của lão, thu tiền báo thù chỉ một vạn.
Mà anh em Trương Hạo là khoa trương nhất, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Vương Bình càng thêm tôn kính.
Được giá được giá, danh như ý nghĩa, một hành nghiệp định giá cả.
Trong ngành nghề không cho phép một mình phá hư giá, cái này gọi là quấy nhiễu thị trường, sẽ bị người trong nghề chèn ép.
Không giống với con chó Husky Vương Bình, anh em Trương Hạo là đám lang thuần khiết, hiểu nhất là giá đuổi quỷ ngầm.
Ngành nghề đuổi quỷ còn nghiêm khắc hơn so với các ngành nghề khác, quyết không cho phép người khác phá hư giá.
Mà Vương Bình lại vì thương cảm dân chúng, làm chuyện nhất quyết không thể làm.
...