Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Sở gia thôn, ba người Vương Bình đi về phía nhà Sở Lỵ Lỵ.
Một đường đi qua, gần như mỗi gia đình đều treo lụa trắng, lo liệu tang sự.
"Trước có Nhật Bản tập thể “bắn” phá kỷ lục thế giới, hiện có Sở gia thôn tập thể đưa tang phá kỷ lục thế giới..."
Vương Bình nhìn trái ngó phải, sau đó đưa ra một câu cảm khái.
Sở Lỵ Lỵ xạm mặt lại, rất muốn đè Vương Bình xuống đất mà đánh bạo một trận.
Tuy rằng từ lúc cô ấy còn rất nhỏ cô ấy đã rời khỏi Sở gia thôn, tiến vào thành phố lớn sinh sống, ấn tượng đối với Sở gia thôn cũng mơ hồ đến mức tận cùng.
Nếu như không phải ba ngày trước, cha Sở Lỵ Lỵ gọi điện thoại qua, nói cho Sở Lỵ Lỵ chuyện của Sở gia thôn, Sở Lỵ Lỵ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng tốt xấu gì đây cũng là nhà cũ của cô ấy, rõ ràng thằng Vương Bình này còn có tâm tư đùa giỡn.
Chẳng qua cô ấy cũng hiểu, Vương Bình làm như vậy vì giảm bớt đau thương trong nội tâm cô ấy, chỉ có điều phương thức giảm bớt này khiến cô ấy rất muốn đánh Vương Bình một trận.
Sở Lỵ Lỵ nắm chặt nắm tay, muốn đấm tên Vương Bình đang cảm khái kia một cái.
Thế nhưng đột nhiên một tiếng kêu hoảng sợ từ đường phố truyền đến, gần như truyền khắp Sở gia thôn.
"Không tốt, không tốt, lại có người chết, lại có người chết!"
Nghe vậy, Vương Bình và Lão Trần nhìn nhau.
"Cái người kêu gọi này dùng chữ “lại” thật tinh túy!"
Ba người theo tiếng chạy tới, đó là một người thanh niên đang hô to. Sau khi Sở Lỵ Lỵ hỏi thăm, ba người đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Không lâu trước, có người phát hiện ba bộ thi thể ở hạ du Sở Nghiễm Hà.
Còn có một người may mắn còn sống sót, cùng bị phát hiện với thi thể kia.
Người sống là nữ, tuổi tác chừng hai mươi, khi bị phát hiện cô ta đã hơi điên điên khùng khùng, cả người ướt đẫm ngồi trên tảng đá bên bờ, trong miệng vẫn đang lẩm bẩm hai chữ quỷ nước.
"Đi xem."
Vương Bình quyết định thật nhanh, hắn và Sở Lỵ Lỵ, Lão Trần chạy tới hạ du Sở Nghiễm Hà.
...
Hạ du Sở Nghiễm Hà, trên bờ đã tụ tập đầy người từ lâu, đám người dân phụ cận đều chạy tới.
Chờ ba người Vương Bình chạy tới, cảnh sát đã tới trước một bước, đang xử lý thi thể, cũng có người lấy khăn tắm trùm lên cơ thể người phụ nữ trẻ tuổi.
Thoạt nhìn tinh thần của người phụ nữ trẻ tuổi kia khá hoảng hốt, trên mặt là vẻ sợ hãi, trong miệng một mực lầm bầm.
Sở Lỵ Lỵ mượn thân phận cảnh sát của bản thân mình, cô ấy dẫn hai người Vương Bình và Lão Trần đi tới trước xe cảnh sát.
"Chúng tôi phát hiện hành lý của bọn họ bên bờ, bên trong có chứng minh nhân dân. Sau khi điều tra rõ, chúng tôi biết được cô gái này tên Lâm Hữu Dung, có khả năng có quen biết với ba người đã chết, bởi vì trong hành lý của bọn họ đều có thẻ sinh viên của cùng một trường đại học. Chúng tôi đã hỏi Lâm Hữu Dung, thế nhưng hỏi gì cô ta cũng không nói, chỉ biết nói hai chữ quỷ nước."
Cảnh sát đang giải thích cho Sở Lỵ Lỵ nghe.
"Để tôi tới thử xem." Vương Bình thốt ra, cất bước đi về phía Lâm Hữu Dung.
"Vị này là?" Cảnh sát nhìn về phía Vương Bình.
"Hắn là đồng nghiệp của tôi, cảnh sát Vương." Sở Lỵ Lỵ qua loa tắc trách nói.
Vương Bình đi tới trước mặt Lâm Hữu Dung, sau đó mỉm cười với Lâm Hữu Dung.
"Chào cô Lâm, tôi là cảnh sát Vương, cô có thể gọi tôi là Vương Bình, thế nhưng tôi càng thích cô gọi tôi là lão Vương sát vách."
Vương Bình vừa nói vừa muốn đưa tay ra, nắm lấy tay Lâm Hữu Dung.
Vậy mà, căn bản là Lâm Hữu Dung không nhìn Vương Bình, ánh mắt còn đờ đẫn chưa tỉnh hồn, cúi đầu chỉ nói xong hai chữ quỷ nước.
Cảnh sát ở bên cạnh trưng ra thần sắc cổ quái, liếc nhìn Sở Lỵ Lỵ rồi lại liếc nhìn Vương Bình.
Đầu năm nay cảnh sát còn chấp nhận hạ thấp tiêu chí sao? Du côn lưu manh cũng có thể làm cảnh sát rồi?
Sở Lỵ Lỵ lúng túng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Vương Bình.
Vương Bát Bình! Nếu như anh không hỏi cho ra nguyên cớ, xem tôi đập chết anh như thế nào!
Không để ý đến ánh mắt giết người của Sở Lỵ Lỵ, thấy Lâm Hữu Dung không trả lời, Vương Bình cũng không tức giận.
Hắn cười tủm tỉm đưa tay đặt ở sau lưng Lâm Hữu Dung, một bộ dạng cảnh sát đang quan tâm dân chúng bị thương.
Tiếp theo, hắn trực tiếp há miệng dán tới gần lỗ tai Lâm Hữu Dung.
"Cô Lâm, tôi rất muốn nói cho cô biết một câu, tên của cô rất hợp với người của cô... Dung hòa rồi lớn mạnh."
Rõ ràng là kề sát lỗ tai nói chuyện, nên giọng nói của hắn rất nhỏ.
Nhưng giọng nói của Vương Bình không có một chút thu liễm nào.
Đám cảnh sát ở đây, kể cả Sở Lỵ Lỵ và Lão Trần đều nghe thấy.
Cảnh sát kinh ngạc, giống như gặp quỷ.
Sở Lỵ Lỵ lại đỡ trán, Lão Trần thì chậm rãi giơ tay trái lên, giơ ngón tay cái lên với Vương Bình.
Lão Trần tôi luôn tự xưng là cợt nhả xé trời, hiện tại xem ra.
Vương Bình, người cợt nhả nhất vẫn là anh!
Ngay trước mặt cảnh sát đùa giỡn kẻ hiềm nghi...
Ngay khi Sở Lỵ Lỵ không nhịn được muốn nổi nóng, cảnh sát cũng lộ ra vẻ giận dữ.
Lâm Hữu Dung cảm thụ được phía sau lưng truyền đến một dòng nước ấm áp, phảng phất như băng thiên tuyết địa dưới nắng gắt, là ấm áp như vậy, như có thể xua tan tất cả tà ác.
Cô ta tỉnh táo lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, ôm Vương Bình khóc lớn lên.
"Mấy người Tuấn Giai bị giết, bị quỷ nước giết, bọn họ vì cứu tôi mà đều chết hết, hu hu hu ~ "
Đám cảnh sát đang nhìn Vương Bình với ánh mắt bất thiện chợt ngẩn người, miệng khẽ nhếch, không thể tin tưởng nhìn tất cả trước mặt.
Tình huống này là như thế nào? Kẻ hiềm nghi thích nhắc tới quỷ nước này thật tỉnh.
Hắn ta cổ quái nhìn Vương Bình, chỉ thấy Vương Bình nhếch miệng cười với hắn ta, phảng phất như đang không tiếng động nói cho tên cảnh sát này.
Người anh em, học tập một chút.
Lập tức, cảnh sát có cảm giác hoài nghi cuộc sống.
Lẽ nào đùa giỡn kẻ hiềm nghi thần chí không rõ, có thể khiến kẻ hiềm nghi khôi phục thần trí?
Hay là... lần sau mình cũng thử xem sao?
Trong lúc cảnh sát đang miên man suy nghĩ, Sở Lỵ Lỵ thông qua an ủi, đã hỏi được nguyên nhân từ trong miệng Lâm Hữu Dung.
Biết được tiền căn hậu quả.
"A! Phụ nữ." Vương Bình nói.
Thực sự là nghiệm chứng câu nói kia, vì sao người ngoại quốc ít, bởi vì đa số người đều thích tìm đường chết, mà Lâm Hữu Dung cũng đã tự mình làm mẫu, phải như thế nào mới tìm được đường chết.
Thẳng đến khi cảnh sát rời đi, Lâm Hữu Dung và thi thể ba người Trần Tuấn Giai bị mang đi, đám thôn dân dần dần tán đi, nhưng ba người Vương Bình vẫn chưa rời đi.
Ba người đứng bên bờ Sở Nghiễm Hà, nhìn chăm chú vào dòng sông vô cùng trong suốt, sóng nước chập chùng trước mắt.
"Vương Bình, thật sự có quỷ nước quấy phá sao?" Sở Lỵ Lỵ hỏi.
"Con sông này có quỷ."
Trả lời câu hỏi của Sở Lỵ Lỵ không phải Vương Bình cũng không phải Lão Trần, mà là hai người nam nữ đang đi về phía đám người Vương Bình.
"Nghiên Nghiên? Trương Hạo?"
Sở Lỵ Lỵ không ngờ Trương Nghiên và Trương Hạo đến.
Chỉ có Vương Bình như đã sớm cảm ứng được hai người đến, ngay khi hai người chưa mở miệng đã đưa mắt nhìn tới.
"Vương Bình tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt."
Trương Hạo cười cười vươn tay.
Tay mới vừa vươn ra, lời nói của Vương Bình đã truyền đến.
"A, Trương Hạo tiên sinh, trên người anh có một luồng âm khí, sắc mặt còn trắng bệch suy yếu như thế, anh đã bị nữ quỷ mạnh mẽ “cưỡi” ba ngày ba đêm sao?"
Vương Bình nhìn về phía Trương Nghiên.
"Hai anh em anh đồng thời bị nữ quỷ “cưỡi”?"
Không khí trong lành tựa như đọng lại.
Trương Hạo phảng phất như bị định trụ, mí mắt đang co quắp, dáng tươi cười hơi cứng lại, động tác vươn tay ra cũng dừng lại ở không trung...
...