Editor: ꧁༺ ̂ ̀༻꧂
Nhuyễn Nhuyễn từ trong túi nhỏ của quần áo lấy ra một viên kẹo sữa đại bạch thỏ, mở giấy gói kẹo ra và giơ cánh tay nhỏ lên muốn đút cho hầu gái.
Thân thể nhỏ chiều cao không đủ nên nàng còn nhón mũi chân lên nữa.
Vẻ mặt của hầu gái kia kinh ngạc chỉ vào chính mình.
"Tiểu tiểu thư muốn đút cho tôi sao?"
Nhuyễn Nhuyễn cười tủm tỉm gật đầu "Đúng nha, cảm ơn chị gái xinh đẹp vừa rồi ôm Nhuyễn Nhuyễn lại đây."
Hầu gái cảm giác chính mình bị hạnh phúc đập trúng đầu làm cho choáng váng, đỏ mặt ăn viên kẹo sữa màu trắng xuống và sau đó ôm mặt nhớ lại hương vị của nó.
Ô ô ô...... Quá ngọt!
Mặc kệ là tiểu tiểu thư hay vẫn là kẹo do tiểu tiểu thư đút, đều quá ngọt, quả thực ngọt tới tận đáy lòng của nàng luôn rồi.
Nhuyễn Nhuyễn xoay cái đầu nhỏ nhìn xung quanh trái phải nhưng không có tìm thấy thùng rác.
Nàng nghiêm túc gấp giấy gói kẹo lại rồi bỏ lại vào trong túi nhỏ của mình, chờ khi trở về rồi ném vào thùng rác.
Sau khi cất giấy gói kẹo xong NHuyễn Nhuyễn đem tất cả kẹo sữa ra và để trên lòng bàn tay nho nhỏ của mình, chỉ có mấy viên kẹo nhưng lại lấp đầy bàn tay nhỏ trắng nõn của cô nàng.
Nhuyễn Nhuyễn hơi hơi cúi đầu, bắt đầu đếm một cách đặc biệt nghiêm túc.
"Ba ba một viên, bác quản gia một viên, dì đầu bếp một viên, Nhuyễn Nhuyễn một viên, còn dư lại một viên là cho ai đây."
"Ngao ngao ~" Tiểu Bạch Bạch dùng móng vuốt cào cào ống quần của Nhuyễn Nhuyễn và dùng đôi mắt nhỏ nhìn cô nàng.
"Viên cuối cùng là của Tiểu Bạch Bạch!" Nhuyễn Nhuyễn ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của Tiểu Bạch Bạch, đem tất cả kẹo sữa đã được phân phối tốt lại thả trở về và chỉ để lại cái của Tiểu Bạch Bạch.
"Tiểu Bạch Bạch ăn."
Tiểu sói con thò lại gần thì bắt đầu ăn ngay lập tức
Nhuyễn Nhuyễn cũng bỏ viên kẹo của chính mình vào trong miệng, viên kẹo ngọt ngào còn mang theo mùi sữa và ăn rất ngon!
Nhóc con ăn mi mắt đều cong lên, trên khuôn mặt nhỏ lúc thì phồng bên này lên rồi trong chốc lát lại đổi sang bên kia.
Ngậm kẹo sữa ở trong miệng, Nhuyễn Nhuyễn và Tiểu Bạch Bạch bắt đầu đi dạo vườn hoa lớn của ba ba.
Vườn hoa thật sự rất lớn, ngoài ra ở gần tường có một loạt cây đào rất lớn. Hiện tại đúng là mùa hoa đào nở nên những cánh hoa đào hồng phấn to mọng có vẻ lung lay sắp đổ theo cơn gió nhẹ thổi quét qua.
Thảm cỏ xanh nhạt ở trên mặt đất đã được lên một tấm thảm màu hồng nhạt.
Nhuyễn Nhuyễn và Tiểu Bạch Bạch bước lên trên con đường đá xanh và đi về phía trước theo con đường đá xanh đó, có thể nhìn thấy rất nhiều hoa xinh đẹp, có những đóa hoa đã nở rộ và cũng có những đóa hoa vẫn còn là nụ hoa nho nhỏ.
Mỗi loài hoa đều được trồng thành từng cụm từng cụm một ở bên nhau và khi nở hoa nhìn rất đồ sộ.
Tiểu sói con còn rất thích nơi này, giống như rất vui vẻ khi ăn được kẹo của Nhuyễn Nhuyễn nên nhảy nhót vào trên trong bãi cỏ, giuwowmg cái miệng nhỏ kêu ngao ngao và lăn vài vòng ở trên bãi cỏ xanh. Cuối cùng trên trán còn dính vài cánh hoa đào bước chân ngắn nhỏ vui sướng chạy về phía Nhuyễn Nhuyễn.
Nhuyễn Nhuyễn cũng mỉm cười khanh khách và cùng với Tiểu Bạch Bạch cùng nhau chạy tới bãi cỏ, cỏ xanh rất mềm và dẫm ở trên đó cũng sẽ không làm dơ giày.
Chơi được một lát thì bọn họ chạy về cái hồ phun nước, Nhuyễn Nhuyễn và Tiểu Bạch Bạch đều dựa vào lan can bên ngoài hồ nước nhìn nước phun ra từ trên xuống dưới, cái miệng nhỏ mở to ra phát ra một tiếng oa kinh ngạc cảm thán.
"Nhà của ba ba thật lớn thật xinh đẹp a." Trên khuôn mặt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn mang theo kiêu ngạo. Đây là ba ba của nàng, rất lợi hại.
Cùng Tiểu Bạch Bạch cùng nhau chơi mệt mỏi xong, Nhuyễn Nhuyễn nhớ tới hôm nay mình còn chưa có làm xong bài tập. Lại chạy về cầm cái ba lô rồi cầm lại đây và ngồi ở trên ghế dài của vườn hoa, bạn học nhỏ Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu đọc sách.
Vừa đọc trong tay nàng còn cầm một cây viết, khoanh tròn mấy cái chữ mình không biết lại muốn chờ khi nói chuyện video với sư phụ rồi hỏi sư phụ.
Một bút ký rất dày nhưng Nhuyễn Nhuyễn xem đặc biệt nghiêm túc, hầu gái đứng ở bên cạnh tò mò hỏi."Tiểu tiểu thư xem sách gì vậy?"
"Cái này là bút ký sư phụ để lại cho Nhuyễn Nhuyễn trong đó nói rất nhiều thảo dược mà Nhuyễn Nhuyễn từng nhìn thấy qua ở trên núi. Nhuyễn Nhuyễn muốn trước khi sư phụ trở về phải đọc xong nó và nhớ kỹ, Nhuyễn Nhuyễn không thể làm sư phụ thất vọng."
Hầu gái trợn tròn đôi mắt, đây là sách y sao?
Hầu gái duỗi cổ nhìn thoáng qua và ánh mắt đầu tiên thì nhìn thấy trên đó có một bức tranh, đó là một gốc cây thực vật tuy rằng dùng nước mực màu đen để vẽ nhưng nhìn rất đẹp a!
Còn có chữ ở phía dưới nữa, chữ rất xinh đẹp vẫn là chữ được viết bằng bút lông. Chắc bức tranh cũng được vẽ bằng bút lông đi!
Hầu gái rất muốn biết sư phụ của tiểu tiểu thư đến tột cùng là vị đại sư như thế nào chứ.
Khi quản gia tranh thủ lúc rảnh rỗi lại đây tìm Nhuyễn Nhuyễn thì nhìn thấy một cái bánh bao nhỏ đang nghiêm túc đọc sách, Tiểu Bạch Bạch chạy đến bên trong bụi hoa đuổi theo một con bướm. Bắt không được con bướm nho nhỏ nhưng bản thân nó lại lăn vài vòng ở trên mặt đất và trong miệng còn gặm đầy cỏ.
Hai đứa nhỏ một động một tĩnh nhưng lại khiến vườn hoa trống vắng giống như được sống lại vậy.
Quản gia vẫy vẫy tay làm cho hầu gái đang chăm sóc Nhuyễn Nhuyễn đi qua để dò hỏi Nhuyễn Nhuyễn đang làm gì.
Hầu gái rất kích động nên mở miệng nói ra chuyện vừa rồi Nhuyễn Nhuyễn đút kẹo cho cô ăn và trong giọng điệu còn có một chút khoe khoang nhỏ.
Quản gia "............"
Tại sao ông không có!
Quản gia giữ không được nụ cười ở trên mặt của mình và khóe miệng gục xuống, ánh mắt sâu kín liếc nhìn hầu gái hưng phấn kia một cái.
Hầu gái lập tức lấy tay bưng kín miệng mình lại, tròng mắt nhanh chóng xoay chuyển. Xong rồi chắc cô không có làm cho quản gia bực bội đi.
Cô nhanh chóng khắc phục. "Ở chỗ của tiểu tiểu thư còn có mấy viên, lúc nãy nghe tiểu tiểu thư đếm đếm kẹo sữa cũng có nhắc đến ngài nữa."
Khóe miệng gục xuống của quản gia lập tức cong lên, trong mắt cũng hiện lên ý cười từ ái.
"Tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn cũng thật là, có một viên kẹo cũng còn nhớ đến ta."
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng niềm sướng tràn ngập cơ thể ông làm thế nào cũng không thể che giấu được.
Khẩu thị tâm phi!
Hầu gái âm thầm phun tào ở trong lòng, tuy nhiên cô cũng không dám nói lời này ra.
"Trước tiên không cần nói cho tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn biết là ta đã biết chuyện này, hiện tại tiểu thư đang đọc sách sao? Không hổ là con gái của thiếu gia, nhỏ như vậy mà đã biết tự mình đọc sách."
Quản gia rất vui vẻ.
Hầu gái gật gật đầu đồng ý.
"Vâng ạ, tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn đang đọc sách y đó, thật sự rất lợi hại."
Điều này khiến quản gia cảm thấy kinh ngạc, đọc sách y sao? Ông còn nghĩ rằng chỉ là mấy cuốn tập tranh linh tinh mà trẻ con thích xem, nhưng nếu là sách y thì thật sự rất khó.
Trong lòng kích động đồng thời ông cũng không quên dặn dò. "Đừng đi quấy rầy tiểu tiểu thư, đi bưng một ly sữa bò nóng lại đây đi. Tiểu tiểu thư đọc lâu như vậy chắc là mệt mỏi rồi."
"Vâng." Hầu gái rời đi chuẩn bị sữa bò, quản gia nhìn Nhuyễn Nhuyễn đang ngồi trên ghế đọc sách cách đó không xa. Cũng không có đi qua quấy rầy mà tiếp tục trở về trông coi, phòng của tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn không thể làm qua loa được.
Tập đoàn Mục thị, với những tầng lầu cao chót vót giống như xuyên thẳng trời cao. Chỗ này cao mọc san sát, thương trường cao cấp đông đảo và mỗi ngày dòng người đều nối dài không dứt.
Ở vị trí trung tâm của chốn thịnh vượng này hầu như đều có sản nghiệp đứng dưới tên của tập đoàn Mục thị.
Hôm nay nhân viên của Mục thị đều đang thảo luận một việc, đó là tổng tài luôn luôn đến sớm của bọn họ hôm nay vậy mà đã đến muộn!
Đừng có xem thường chuyện này, làm nhân viên của Mục thị mọi người đều biết rõ thái độ nghiêm túc đối với công việc của Mục Thâm. Người này hoàn toàn là một cỗ máy chỉ biết làm việc và mỗi ngày đều đến công ty rất sớm, cho dù mưa gió bão bùng thì chưa bao giờ đến trễ.
Nhưng mà hôm nay tổng tài của bọn họ không chỉ không có đến sớm mà ngược lại còn đến trễ, chuyện này đối với tất cả nhân viên mà nói thì chính là chuyện lớn không thể tin tưởng được!
Trong văn phòng của Mục Thâm, thư ký Kim ngoan ngoãn đứng ở một bên với vẻ mặt cung kính. Nhưng ánh mắt thì nhịn không được mà luôn nhìn trộm vị tổng tài đại nhân nào đó đang xử lý văn kiện.