Editor: ꧁༺ ̂ ̀༻꧂
Thẳng đến sau khi ăn xong di động của Nhuyễn Nhuyễn đều không có bất kỳ tin nhắn trả lời nào, nhóc con vô cùng thất vọng nên sau đó ăn bất cứ thứ gì thì cũng không tích cực giống như lúc trước nữa và bĩu môi cọ xát chậm rì rì.
Nhìn thấy cái này con ngươi của Mục Thâm càng thêm tối lại, mà quản gia và đầu bếp thì đau lòng muốn chết.
"Không sao đâu bụng của con đều no no rồi nha! Mọi người nhìn xem, Nhuyễn Nhuyễn ăn nhiều như vậy còn ăn nhiều hơn so với ba ba, bụng bụng đều sắp chứa không được rồi."
Nhuyễn Nhuyễn cũng không nỡ để cho bác quản gia và dì đầu bếp lo lắng nên ngược lại bắt đầu an ủi bọn họ. Cô bé dựa lưng vào trên ghế hơi hơi vén áo lên và lộ ra cái bụng nhỏ trắng tuyết mà nàng đã ăn đến mức tròn xoe.
Da thịt trên bụng nhỏ trông mềm mại giống như tên của Nhuyễn Nhuyễn vậy, nhóc con còn mở to một đôi mắt đen láy nhìn hai người họ.
Nhìn bộ dáng này của Nhuyễn Nhuyễn quản gia và dì Lưu nhịn không được đành phải bật cười.
Mục Thâm lập tức đen mặt lại và duỗi tay kéo quần áo của Nhuyễn Nhuyễn xuống muốn che kín cái bụng nhỏ của nhóc con lại.
"Giống bộ dáng gì!"
Nhìn sắc mặt nghiêm túc và khó coi của ba ba, Nhuyễn Nhuyễn rụt rụt cổ lại và nhìn hắn bằng đôi mắt vừa đen láy vừa đáng thương.
"Ba ba ~"
"Ngao ngao ~"
Tiểu Bạch Bạch cũng đang rụt rụt cái cổ nhỏ lại ở dưới cái bàn và ngoan ngoãn ghé vào bên cạnh ghế dựa của Nhuyễn Nhuyễn, đôi mắt nhỏ tròn xoe trông vô cùng đáng thương không có gì khác so với Nhuyễn Nhuyễn.
Mục Thâm "........."
Hờn dỗi trong lòng của hắn lập tức bị ánh mắt này làm tiêu hao hết phân nửa.
"Con là một bé gái, không chuẩn vén quần áo lên ở trước mặt người khác được."
Sắc mặt của Mục Thâm hơi dịu lại nhưng vẫn xụ mặt như cũ để dạy dỗ Nhuyễn Nhuyễn.
Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng gật đầu giống như gà con mổ thóc. "Vâng ạ vâng ạ, Nhuyễn Nhuyễn lần sau không bao giờ lộ ra cái bụng bụng nhỏ nữa đâu."
Mục Thâm đứng lên và búng tay một cái lên trên cái trán của Nhuyễn Nhuyễn.
"Không có lần sau."
Cái tay béo nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn lập tức che lại cái trán bị bắn trúng.
Xem sắc mặt của ba ba không còn khó coi như vậy nữa nên Nhuyễn Nhuyễn lập tức ôm lấy tay của ba ba, khuôn mặt nhỏ thì cọ cọ lên trên bàn tay của ba ba giống như một con mèo con đặc biệt ngoan ngoãn, khiến trái tim người được cọ đều tan chảy.
"Ba ba, Nhuyễn Nhuyễn sẽ ngoan ngoãn nghe lời nha ~"
Mục Thâm rút tay lại và ho một tiếng, rồi nhìn thời gian.
"Ta phải đi làm con ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy loạn, muốn đi chỗ nào thì phải ngoan ngoãn nói một tiếng với quản gia."
Nghe thấy ba ba phải đi đôi mắt to của Nhuyễn Nhuyễn lập tức có chút sợ hãi và hoảng sợ, vội vàng nhảy xuống từ trên ghế và lập tức ôm chặt đùi Mục Thâm.
"Ba ba người không cần Nhuyễn Nhuyễn sao?" Đôi mắt của nhóc con ngập nước, cái miệng nhỏ chu ra trông rất là ủy khuất.
Nhìn vật trang sức nhỏ trên đùi của mình, sắc mặt lạnh như băng của Mục Thâm thiếu chút nữa là banh không được nữa và lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với quản gia, mau ôm đứa nhỏ đi!
Quản gia cũng không có bước lên giúp đỡ mà là nhìn nhóc con đang treo ở trên người thiếu gia nhà mình, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ông cái gì cũng không có nhìn thấy!
Mục Thâm "........."
Hắn lạnh lùng liếc nhìn quản gia một cái và cúi đầu nhìn xuống với vẻ mặt hơi ôn hòa.
"Không có, ta muốn đi làm."
Nhuyễn Nhuyễn vẫn không bỏ như cũ. "Vậy...... Vậy ba ba còn sẽ trở về sao?"
Nhuyễn Nhuyễn thật sự rất sợ ba ba đem nàng ném ở chỗ này rồi chạy đi mất, đến lúc đó Nhuyễn Nhuyễn lại thành đứa trẻ không có ba.
"Tan tầm thì sẽ trở về."
"Thật vậy chăng? Vậy ba ba ngoéo tay nha, lừa Nhuyễn Nhuyễn chính là con chó nhỏ."
"Ngao ~" Tiểu Bạch Bạch giương cái miệng nhỏ kêu một tiếng, kêu xong vẻ mặt mộng bức nó lại không phải là một con chó!
Khuôn mặt của Mục Thâm cứng đờ khi thấy Nhuyễn Nhuyễn vươn ngón út ra, hắn cảm thấy lá gan của đứa nhỏ thật sự rất lớn được một tấc còn muốn tiến một thước có phải hay không!
Mục Thâm hít sâu một hơi, vươn......... Một ngón tay ra!
Mục Thâm tức giận trừng mắt nhìn quản gia đang nghẹn cười, quản gia laajo tức xoay người lại tỏ vẻ ông không nhìn thấy cái gì hết nhưng bả vai run rẩy kia của ông hoàn toàn không che giấu được.
Khuôn mặt đẹp trai của Mục Thâm đen lại và nhanh chóng móc lấy ngón út của Nhuyễn Nhuyễn một chút rồi muốn lập tức buông ra, nhưng lại bị ngón tay của Nhuyễn Nhuyễn móc chặt lại.
"Kéo ngoắc ngoắc, ba ba muốn nhanh lên trở về với Nhuyễn Nhuyễn nha bằng không thì sẽ biến thành con chó nhỏ nha."
Xong rồi nàng nhìn ngón tay cái của Mục Thâm và thúc giục.
"Ba ba, ba ba mau đem ngón tay cái thả ra nha ~"
Ở dưới ánh mắt trông mong và chờ đợi của Nhuyễn Nhuyễn, Mục Thâm lạnh mặt và vươn ngón tay cái ra.
Nhuyễn Nhuyễn hơi sợ khi nhìn sắc mặt của ba ba nhưng nàng vẫn luôn cổ vũ bản thân, dựng thẳng bộ ngực nhỏ và phồng quai hàm lên đem ngón tay cái nho nhỏ của mình ấn lên ngón tay cái của Mục Thâm.
Hai ngón tay một lớn một nhỏ dựa gần vào nhau, nếu không nhìn khuôn mặt đen thui kia của Mục Thâm thì hình ảnh cha con này thật sự rất ấm áp.
Ngoéo tay xong rồi MỤc Thâm cầm áo khoác của mình và lập tức đi ra ngoài, bạn học nhỏ Nhuyễn Nhuyễn đi theo phía sau Mục Thâm và một đường đi thẳng ra ngoài. Mãi cho đến khi Mục Thâm muốn lên xe thì vẫn luôn ôm Tiểu Bạch Bạch đứng đó nhìn bằng đôi mắt mắt trông mong và không nỡ.
Khi Mục Thâm muốn bước vào xe thì nhìn thấy Nhuyễn Nhuyễn đứng cách đó không xa, trong lòng giống như là bị cái gì đó đụng phải một chút mang theo một cảm giác ấm áp không nói nên lời.
"Trở về, ba...... Ba ba rất nhanh sẽ trở về."
Không được tự nhiên nói ra hai chữ ba ba, hắn cũng không dám nhìn vẻ mặt của quản gia và Nhuyễn Nhuyễn, nhanh chóng bước lên xe.
Nhuyễn Nhuyễn nhìn chiếc ô tô màu đen dần dần đi xa và quay đầu lại với đôi mắt sáng lấp lánh giống như bên trong chứa đầy ngôi sao vậy.
Nhuyễn Nhuyễn hưng phấn giơ Tiểu Bạch Bạch lên. "Bác quản gia, vừa rồi ba ba tự xưng là ba ba với con có đúng không?"
Lời này nghe có hơi khó đọc một chút, nhưng quản gia lại nghe hiểu được và ông mỉm cười lộ ra nếp nhăn.
"Đúng đúng, vừa rồi thiếu gia nói là ba ba, tiểu tiểu thư vui vẻ đến như vậy sao." Quản gia ôm nhóc con lên.
Nhuyễn Nhuyễn cũng không có từ chối và đặc biệt vui vẻ quơ quơ đôi chân ngắn nhỏ của mìnhi.
"Hihi...... Ba ba thừa nhận người là ba ba của con nha, Nhuyễn Nhuyễn rất vui vẻ nha."
Bên này hai người vô cùng vui vẻ xoay người bước vào biệt thự. Bên kia Mục Thâm sắc mặt như bình thường, chỉ là...... Lỗ tai đỏ lên!
Tài xế xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn trộm vẻ mặt của Mục Thâm, vừa rồi y cũng nghe thấy câu ba ba kia và hiện tại trong lòng cũng rất khiếp sợ.
Mục Thâm dùng ánh mắt lạnh băng nhìn lướt qua tài xế ở phía trước lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại và ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía trước giống như người vừa rồi nhìn lén không phải là y vậy.
Mục Thâm thu hồi tầm mắt lại và nhìn bàn tay của chính mình, cái tay vừa mới ngoéo tay với Nhuyễn Nhuyễn. Nhớ đến ánh mắt trông mông chờ hắn mau trở về kia khóe miệng không khống chế được mà cong lên.
Tài xế liếc mắt nhìn kính chiếu hậu thì cảm giác đôi mắt của mình có vấn đề!
Nhuyễn Nhuyễn và quản gia đi vào không bao lâu thì đoàn đội trang hoàng và đổi mới phong cách phòng ngủ của Nhuyễn Nhuyễn cũng đã tới rồi.
Tiểu Nhuyễn Nhuyễn và Tiểu Bạch Bạch tò mò đứng ở cửa nhìn một lất rồi bị quản gia ôm đi chỗ khác.
"Tiểu tiểu thư, chỗ này tro bụi nhiều để ta mang người đi ra vườn hoa chơi được không?"
Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu, nàng người nhỏ và lại biết rõ nếu mình và Tiểu Bạch Bạch ở chỗ đó thì sẽ quấy rầy đến bọn họ. Cho nên ngoan ngoãn nghe lời đi theo một hầu gái cùng nhau đi ra vườn hoa.
Người hầu gái được ôm Nhuyễn Nhuyễn kia quả thật hạnh phúc muốn chết, Nhuyễn Nhuyễn tiểu thư không chỉ nhìn trông rất mềm mại mà bế lên tới thì càng mềm mại hơn. Ngoài ra trên người Nhuyễn Nhuyễn tiểu thư còn có một mùi sữa đặc biệt dễ ngửi.
Sau khi đến vườn hoa Nhuyễn Nhuyễn lập tức muốn xuống dưới tự mình đi, hầu gái lưu luyến không rời đặt nhóc con xuống dưới đất.
"Cảm ơn chị, cho chị ăn kẹo nè."