Editor: ꧁༺ ̂ ̀༻꧂
Mục Thâm đang đứng bên cạnh "............"
Đứa nhỏ có đôi chân ngắn nhỏ này chạy lâu như rồi mà vẫn còn sức lực.
Mấy người già được Nhuyễn Nhuyễn chào hỏi đều rất là vui vẻ, khi nhìn đứa nhỏ kia thì mỉm cười đặc biệt hiền lành.
"Ồ, đây là con của nhà ai a, lớn lên đẹp như vậy."
"Thật ngoan nha, có thể hiểu chuyện hơn rất nhiều so với tiểu tử thúi nhà ta."
"Nhóc con Mục Thâm, đây là con của ai trong nhà cháu vậy, tại sao trước kia chưa từng gặp qua?"
"........."
Một đám người già đều quên mất mình đến đây để làm gì, tinh thần sáng láng chạy theo đứa nhỏ, trong miệng còn không ngừng dò hỏi, gần như bài trừ Mục Thâm người ba ba chính quy này ra khỏi ngoài.
Nhuyễn Nhuyễn thấy vậy vội vàng vươn cái tay nhỏ nắm lấy quần áo của Mục Thâm, cái miệng nhỏ thở phì phò khuôn mặt nhỏ nôn nóng.
"Ông bà đừng có chen lấn, đừng có làm ba ba...... của con đi chỗ khác."
Mục Thâm "............"
Đột nhiên có chút kiêu ngạo đắc ý là chuyện như thế nào đây?
Nhưng mà một đám người xung quanh lại nổ tung nồi vì xưng hô của Nhuyễn Nhuyễn đối với Mục Thâm.
"Gì? Ba ba!"
"Không phải, đứa nhỏ này vừa con cháu kêu nhóc con Mục Thâm là cái gì? Lỗ tai của ta hơi bùng bùng nghe không rõ!"
"Lỗ tai của ta cũng nghe không rõ, nhóc con cháu nói lại lần nữa đi?"
Nhuyễn Nhuyễn nắm lấy quần áo của ba ba, có chút không rõ nguyên do nhìn vốn dĩ còn mỉm cười tủm tỉm các ông lão bà lão lại biến thành vẻ mặt khiếp sợ và bộ dáng hoảng sợ.
Mục Thâm mắt nhìn đám người già này muốn vây quanh Nhuyễn Nhuyễn, duỗi tay xách quần áo của nhóc con, đem Nhuyễn Nhuyễn ôm vào trong lòng ngực.
Còn đang nâng bước chạy vội Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên rơi vào cái ôm rộng lớn ấm áp, có chút phản ứng không kịp và khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Mục Thâm cảm giác hơi thở đứa nhỏ này thở ra trong không khí còn mang theo mùi hương của sữa.
"Mọi người đang làm con bé sợ hãi."
Mục Thâm hơi bất đắc dĩ, những người này rốt cuộc đều là người lớn tuổi, cho dù ngày thường tính tình hắn lạnh lùng như thế nào thì không có khả năng biểu hiện ra cho bọn họ xem.
Mấy người già bình tĩnh lại, lập tức cũng có chút ngượng ngùng, tuy nhiên ánh mắt kia lại luôn nhìn về phía của Mục Thâm và Nhuyễn Nhuyễn, nhóm quần chúng ăn dưa luôn luôn sẵn sàng chuẩn bị nhận dưa.
Nhuyễn Nhuyễn nằm trong lòng ngực của ba ba cũng tò mò nhìn bọn họ, móng vuốt nhỏ nắm lấy quần áo của ba ba, đôi mắt trong sáng lấp lánh đảo quanh.
Mục Thâm...... Mục Thâm hắn muốn chạy!
"Nhóc con nhà họ Mục, vừa rồi đứa nhỏ này kêu con là ba ba có đúng không! Ta chắc chắn là đã nghe thấy."
"Không phải ông nói là lỗ tai của mình bùng bùng nghe không rõ sao? Sao giờ lại nghe thấy được rồi!"
"Chuyện đó liên quan gì đến ông! Khẳng định là ông nghe lầm!"
"Lỗ tai của ta rất tốt!"
"Tốt cái rắm! Lần trước ta kêu ông ông còn không nghe thấy kìa!"
Không đợi Mục Thâm trả lời, hai ông lão đã tự mình cãi nhau.
Mục Thâm "............"
"Ba ba, các ông các bà đang làm gì nha?"
Cái mông nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn đang ngồi trên cánh tay rắn chắc của Mục Thâm, hai cánh tay mũm mĩm thì đang ôm lấy cổ của hắn, toàn bộ thân thể trắng trẻo mềm mại đều dựa vào trên người hắn.
Mục Thâm nghiêng khuôn mặt đẹp trai và nói "Đang nói chuyện."
Lông mày nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn nhăn lại "...... Nhưng, không giống như đang nói chuyện phiếm a."
Khi nói chuyện phiếm thì giọng nói lớn như vậy sao? Hai ông này nói chuyện đều đỏ mặt hết lên rồi.
"Đều đừng nói nhao nhao nữa, nói chuyện chính!"
kéo hai ông lão đã cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng nước miếng văng tung tóe ra, sau đó tầm mắt lại nhìn về phía Mục Thâm và Nhuyễn Nhuyễn.
Cười tủm tỉm nhìn còn rất tử tế.
"Con gái của tôi." Mục Thâm đơn giải giới thiệu bốn chữ với vẻ mặt không có biểu cảm gì.
Nhuyễn Nhuyễn "Đây là ba ba của con!"
Khác với Mục Thâm, Nhuyễn Nhuyễn lớn tiếng nói ra.
Xôn xao......
Mục Thâm thừa nhận chuyện này giống như ném một cục đá lớn vào hồ nước, toàn bộ hiện trường đều trở nên ồn ào.
Có mấy ông lão đang vuốt râu kích động đến mức kéo xuống mấy cọng râu của mình.
"Đây...... Đây thật là con gái của con? Không lừa gạt chúng ta!"
Không thể trách bọn họ không chịu tin tưởng, thật sự là Mục Thâm người này quá lạnh lùng. Ngoài ra đã hơn ba mươi tuổi mà trừ thư ký thì không bao thấy qua một người phụ nữ nào ở bên cạnh hắn, càng đừng nói là quen bạn gái.
Mà cái thư ký duy nhất kia hắn có để cho một người đàn ông làm.
Bởi vì Mục Thâm thường xuyên chạy bộ buổi sáng, ngoài ra hắn rất là ưu tú, nhóm người già bọn họ vẫn có một chút hiểu biết về hắn. Sau khi quan sát hắn lâu như vậy thì chưa bao giờ thấy hắn mang một người phụ nữ ngoại trừ người thân về nhà, ngay cả một cậu bé cũng không có!
Đột nhiên toát ra một đứa con gái lớn như vậy, bọn họ đều cảm giác không thể tưởng tượng được, trong lòng khiếp sợ còn muốn khoa trương hơn so với gặp được động đất.
"Thật sự là con gái của con? Đừng hù chúng ta a!"
"Đứa nhỏ này tên là gì, ai da, bộ dáng nhỏ trông thật là đẹp mắt."
Mấy bà lão đi chậm nên sau khi lại đây nhìn thấy Nhuyễn Nhuyễn thì cảm thấy rất hiếm lạ.
Người già đều tương đối thích trẻ con, đặc biệt là Nhuyễn Nhuyễn lớn lên đẹp như vậy, khuôn mặt nhỏ tinh xảo lại trắng nõn, nhìn còn rất ngoan ngoãn, thử hỏi sao các bà không cảm thấy hiếm lạ?
"Con tên là Nhuyễn Nhuyễn." Nghe được có người hỏi tên, Nhuyễn Nhuyễn đặc biệt ngoan ngoãn trả lời.
"Nhuyễn Nhuyễn a, Nhuyễn Nhuyễn tốt, tên cũng giống y như người vậy, thấy thế nào cũng rất là mềm mại, nhóc con nhà họ Mục con đừng có ôm riết như vậy nữa, để Nhuyễn Nhuyễn xuống dưới chơi."
Mục Thâm đau đầu thả Nhuyễn Nhuyễn xuống dưới.
Một bà lão đứng ở trước mặt Nhuyễn Nhuyễn sờ sờ túi quần áo của mình, sau đó thành công lấy ra mấy viên kẹo sữa đại bạch thỏ và đưa cho Nhuyễn Nhuyễn.
"Nhuyễn Nhuyễn đến ăn kẹo."
Đôi mắt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn sáng lấp lánh cầm lấy kẹo sữa, ngọt ngào nói một tiếng cảm ơn.
Còn bà lão đưa kẹo cho Nhuyễn Nhuyễn thì lại mỉm cười vô cùng vui vẻ, cười khoog khép miệng lại được, không ngừng nói Nhuyễn Nhuyễn thật ngoan thật hiểu chuyện linh tinh.
Nhuyễn Nhuyễn vừa được khen thì khuôn mặt nhỏ vừa mới bình thường lại trở nên đỏ bừng,tuy nhiên ánh mắt kia lại càng ngày càng sáng.
Mục Thâm trơ mắt nhìn Nhuyễn Nhuyễn bị đám người già đầu tóc hoa râm vây quanh, nói ngọt dỗ dành cái này rồi lại dỗ dành cái kia, giống như con cá gặp nước vậy vô cùng vui vẻ.
Không biết tại sao, bỗng nhiên hắn cảm thấy không khí hơi chua chua, mặt cũng bắt đầu đen lại.
Lúc trước vừa dính vừa kêu ba ba ba ba, hiện tại thì đem hắn ném ở sau đầu, cái kẻ lừa đảo này!
"Nhóc con nhà họ Mục, không phải muốn chạy bộ sao? Mau đi đi, chúng ta sẽ chăm sóc Tiểu Nhuyễn Nhuyễn cho nhiều người như vậy cũng không sợ con bé đi lạc, con mau đi đi."
Có Tiểu Nhuyễn Nhuyễn làm đối lập, các ông bà nhìn khuôn mặt lạnh như băng kia của Mục Thâm lập tức cảm thấy có chút không vừa mắt.
Đồng thời còn cảm thấy hơi lo lắng, Nhuyễn Nhuyễn đi theo một người ba ba lạnh như băng như vậy, về sau lớn lên cũng đừng giống như vậy cũng trở thành lạnh như băng vậy thì thật sự rất đáng tiếc.
Nghĩ như vậy, ánh mắt mấy người già nhìn Mục Thâm càng thêm ghét bỏ.
Mục Thâm "............"
Đó là con gái của tôi!
"Ba ba đi chạy bộ đi, Nhuyễn Nhuyễn sẽ luyện quyền với các ông các bà, nhóm các ông các bà đều biết Thái Cực nha, Nhuyễn Nhuyễn cũng biết nha!"
Nhuyễn Nhuyễn cười đến mi mắt cong cong hàm răng gạo kê trắng như tuyết, cũng bắt đầu thúc giục ba ba đi chạy bộ, vừa rồi ba ba vì nàng nên còn không có chạy bộ đâu.
Mục Thâm "............"
Trừng mắt nhìn cái đầu trọc nhỏ kia, hắn có chút nghiến răng nghiến lợi đi chạy bộ.
Kẻ lừa đảo!
Ngu ngốc!
Mới quen biết bao lâu mà đã chơi cùng với bọn họ rồi.
Nhanh chóng chạy hai vòng, bên hồ vang lên âm nhạc nhu hòa, mấy người già đang luyện Thái Cực theo điệu nhạc chậm rãi này.
Ở giữa đám ông già bà già này đột nhiên toát ra một đứa nhóc con, trông có chút đột ngột.
Đặc biệt là khuôn mặt nhỏ của nhóc con kia đặc biệt nghiêm túc, giơ cánh tay nâng cẳng chân, có nề nếp khoa tay múa chân theo các ông các bà.
Mục Thâm đang chạy tới thì nhìn thoáng qua, đánh còn khá tốt, động tác cực kỳ tiêu chuẩn, nhưng bộ dáng tròn vo trông có chút buồn cười.
Mục Thâm vừa nhìn lập tức hết giận, chưa bao giờ mỉm cười hắn nhịn không được mà cong khóe miệng lên.
______________________
Tiểu kịch trường:
Mục Thâm: "Kẻ lừa đảo, rõ ràng nói thích nhất là ba ba!"
Nhuyễn Nhuyễn vô cùng ủy khuất: "Nhuyễn Nhuyễn có nói qua sao."
Mục Thâm: "Nhưng biểu hiện bên ngoài của con chính là như vậy."
Nhuyễn Nhuyễn đếm trên đầu ngón tay bắt đầu tính "Nhưng Nhuyễn Nhuyễn còn có bốn cái ba ba, còn có sư phụ nha......"
Mục Thâm "............"