Editor: ꧁༺ ̂ ̀༻꧂
Đồng hồ sinh học của Mục Thâm đúng giờ vang lên, buổi sáng giờ hắn mở to mắt rồi thay một bộ đồ thể dục màu đen, rửa mặt sạch sẽ rồi đi ra khỏi cửa.
Mới vừa bước ra ngoài thì bên kia phòng ngủ truyền đến tiếng tắc rất nhỏ.
Động tác kéo tay áo lên của hắn đột nhiên dừng lại, đôi mắt thâm thúy nhìn sang bên cạnh.
Cánh cửa mở ra một cái khe hở, tiếp theo một cái đầu trọc nhỏ chui ra tới.
Nhóc con không có phát hiện Mục Thâm đang đứng cách đó không xa, bởi vì chiều cao không đủ cùng với dáng người tròn vo và cố gắng nhón mũi chân lên, vươn cái tay nhỏ ra nắm lấy tay nắm cửa.
Ai nha, cửa nhà ba ba thật lớn, tay nắm cửa cũng rất cao a.
Nhuyễn nhóc con nắm lấy và kéo về phía trước, rắc một tiếng đóng cánh cửa lại.
Gót chân rơi xuống đất, Nhuyễn Nhuyễn hơi hơi hé mở cái miệng nhỏ thịt đô đô và nhẹ nhàng thở ra.
Đôi mắt của Nhuyễn nhóc con u oán nhìn chằm chằm tay nắm cửa kia và khoa tay múa chân đo đo chiều cao của mình, sau đó thở dài quơ quơ đầu nhỏ.
"Nhuyễn Nhuyễn vẫn là quá lùn."
Nhìn thấy toàn bộ quá trình đóng cửa của cô bé, Mục Thâm "........."
Trông có chút ngốc.
Tuy nhiên...... Còn rất đáng yêu.
Nhuyễn Nhuyễn mặc một bộ đồ thể dục màu trắng ra khỏi cửa. Ở trên quần áo được in hình một con chuột chuột hamster nhỏ đang ôm chân, nó có bộ lông xù xù và trông rất mũm mĩm, giống hệt như Nhuyễn Nhuyễn vậy.
Nhuyễn Nhuyễn vừa mới quay người lại, thì phát hiện sau lưng có một người đặc biệt cao lớn đang đứng, còn kém một chút là đã đụng vào trên người của người đó.
Tiểu hòa thượng lui về phía sau mấy bước, ngưỡng đầu nhìn người đó.
Sau khi thấy rõ ràng là ai xong, đôi mắt của Nhuyễn Nhuyễn lập tức sáng lên.
"Ba ba!" Tiếng kêu ba ba vang lên giòn giã, Nhuyễn Nhuyễn ôm lấy chân dài của ba ba.
Mục Thâm nhìn trên mặt nhóc con mang theo hưng phấn rõ ràng, yết hầu giật giật, trầm thấp ừ một tiếng.
Tuy rằng chỉ là một câu đáp lại đơn giản, nhưng mà Nhuyễn Nhuyễn lại rất là vui vẻ.
"Ba ba ba ba, người thừa nhận người là ba ba của con đúng không? Nhuyễn Nhuyễn rất vui vẻ a!"
Nhóc con thật sự rất vui vẻ, giọng nói khi nói chuyện giống như đang mang theo hương vị ngọt ngào vậy.
Ngày hôm qua nàng kêu vài tiếng ba ba, nhưng ba ba đều không có đáp lại nàng đâu. Hôm nay ba ba đáp lại nàng, Nhuyễn Nhuyễn đều muốn ngay lập tức nói cho sư phụ biết tin tức tốt này.
Mục Thâm ho một tiếng, gỡ nhóc con đang dính ở trên người hắn xuống và xụ mặt nói "Đứng yên."
Cho dù ba ba có xụ mặt thì nàng cũng không sợ hãi!
Nhuyễn Nhuyễn còn vì chuyện vừa rồi mà vô cùng phấn khích, hihi...... Vừa rồi ba ba đáp lại nàng đó.
Tuy nhiên Nhuyễn Nhuyễn vẫn ngoan ngoãn đứng yên, thân thể nhỏ ưỡn ngực đứng thẳng lưng, nhưng nụ cười ngây ngô trên mặt khiến người khác có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Mục Thâm muốn đỡ trán một chút, thật ngốc, đây thật sự là con gái của hắn?
"Tại sao lại thức dậy sớm như vậy."
Mục Thâm liếc mắt nhìn nhóc con một cái.
Nhuyễn Nhuyễn chớp chớp đôi mắt to, vừa đếm ngón tay vừa nhẹ nhàng trả lời.
"Nhuyễn Nhuyễn muốn dậy sớm chạy bộ, muốn luyện quyền, còn muốn làm bài tập nha ~"
Cái này khiến Mục Thâm cảm thấy kinh ngạc, hắn nhíu mày lại "Mỗi ngày con đều làm những việc này?"
Nhuyễn Nhuyễn gật đầu "Vâng ạ vâng ạ, Nhuyễn Nhuyễn rất chăm chỉ, sẽ không lười biếng."
Mục Thâm "...... Con còn nhỏ như vậy, không cần dậy sớm làm những việc này."
Trẻ con không phải đều thích ngủ nướng sao?
Giống như mấy đứa cháu ngoại trai nhà hắn, túm đều túm không đứng dậy, mỗi ngày đi học giống như đang lấy mạng của mấy đứa đó vậy. Đừng nói là cháu ngoại trai, cái tên em trai không đáng tin cậy của hắn đều đã mười mấy tuổi rồi mà vẫn còn ngủ nướng.
Nhuyễn Nhuyễn mở to hai mắt khi nghe thấy lời ba ba nói.
"Nhuyễn Nhuyễn đã là đứa trẻ lớn! Sư phụ nói thói quen tốt phải từ nhỏ dưỡng thành, mỗi ngày rèn luyện thân thể lớn lên mới cao và có sức lực mạnh được, có thể đánh được vài người nha!"
Mục Thâm "............"
Câu cuối cùng là cái quỷ gì vậy!
Tuy nhiên nhóc con đều đã dậy, hắn cũng không thể kêu đứa nhỏ chạy về phòng ngủ lại.
Vì vậy mang theo Nhuyễn Nhuyễn đi xuống lầu.
Nhóc con giống như cái đuôi nhỏ đi theo ở sau lưng hắn, khi đi đến phòng của Tiểu Bạch Bạch cũng kêu con sói con lên, sau khi đi xuống sau lưng Mục Thâm đã có hai cái đuôi nhỏ.
Nhuyễn Nhuyễn giống như đặc biệt hưng phấn, vẫn luôn cùng Tiểu Bạch Bạch nói chuyện vừa rồi nàng kêu ba ba và ba ba đã đáp lại nàng. Rõ ràng chỉ là một chuyện đơn giản, nhưng nàng lại vô cùng vui vẻ ghi tạc ở trong lòng và còn chia sẻ cho người bạn thân nhất của mình.
Tuy rằng người bạn thân nhất kia là một con sói con không biết nói.
Trong lúc nhất thời trong lòng Mục Thâm cảm thấy có chút phức tạp.
"Ba ba con đi làm bài tập buổi sáng nha!" Tiểu Bạch Bạch đi theo bên chân của Nhuyễn Nhuyễn, giơ móng vuốt nhỏ lên vẫy vẫy tay với Mục Thâm.
"Chờ, ta cũng đi." Mục Thâm nhẹ nhàng đem nhóc con xách trở về và kêu nhóc con ngoan ngoãn đứng yên, hắn đến máy lọc nước ở bên cạnh lấy một ly nước còn thuận tay lấy một ly nước cho Nhuyễn Nhuyễn.
Nhuyễn Nhuyễn còn chưa kịp kinh ngạc vì ba ba cũng muốn đi ra ngoài "Làm bài tập buổi sáng", thì thấy một ly nước xuất hiện ở trước mắt mình.
Nàng chạy nhanh dùng hai móng vuốt ôm lấy nó, mỉm cười giống như mặt trời nhỏ vậy và ngọt ngào nói một câu "Cảm ơn ba ba."
Sau đó hạnh phúc cầm ly nước một ngụm rồi một ngụm uống lên.
Mục gia đầu bếp là một dì đã nấu cơm ở Mục gia rất nhiều năm, bà biết thói quen rời giường sớm của Mục Thâm nên đã sớm tới rồi hiện tại đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Sau khi Mục Thâm đi qua dặn dò chuẩn bị bữa sáng và sữa bò cho Nhuyễn Nhuyễn xong thì dẫn Nhuyễn Nhuyễn cùng nhau đi ra ngoài.
Nhuyễn Nhuyễn chạy chậm đuổi kịp, tay nhỏ lôi kéo một đầu ngón tay của ba ba và tò mò nhìn xung quanh.
Đi ra khỏi cửa lớn của biệt thự Mục gia, Mục Thâm mang theo Nhuyễn Nhuyễn đi đến công viên.
Sáng sớm sương mù còn hơi dày đặc, công viên ở khu biệt thự rất lớn cây cối xum xuê hoa cỏ cũng nhiều, còn có một hồ nước trong xanh sáng lấp lánh, cho nên nơi này không khí cũng rất tốt.
Một đường đi tới, Nhuyễn Nhuyễn đều có thể nghe thấy được chim nhỏ đang kêu pi pi ở trên cây.
Tiểu Bạch Bạch cũng rất ngoan, cho dù không có dây thừng cũng ngoan ngoãn đi theo ở bên cạnh Nhuyễn Nhuyễn.
"Sau này tới chỗ xa lạ thì không được chạy lung tung." Mục Thâm nghiêm túc nói với Nhuyễn Nhuyễn.
Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, phun đầu lưỡi nhỏ ra "Dạ dạ, Nhuyễn Nhuyễn biết nha, vốn dĩ con chỉ nghĩ ba ba làm bài tập buổi sáng ở trong khu vườn, vườn hoa nhà ba ba rất lớn nha. Tuy nhiên không có lớn bằng trong núi, nhưng Nhuyễn Nhuyễn chạy thêm vài vòng là được rồi."
Mục Thâm không nói gì và bắt đầu mang theo Nhuyễn Nhuyễn chạy bộ.
Hắn chạy bộ chậm hơn vài lần so với ngày thường, quả thực chính là đang đi bộ rồi vì phải chờ đôi chân ngắn nhỏ ở phía sau lưng hắn.
Nhuyễn Nhuyễn hự hự cùng nhau chạy một vòng với ba ba, chạy một vòng quanh hồ nước chắc cũng được khoảng m. Điều khiến Mục Thâm ngạc nhiên là tuy rằng nhóc con chạy rất chậm nhưng chạy xong một vòng thì sắc mặt chỉ hơi đỏ lên một chút và cũng không chảy mồ hôi nhiều lắm.
"Ba ba, Nhuyễn Nhuyễn đã biết đường đi, ba ba tự chạy đi, Nhuyễn Nhuyễn chạy bộ chậm, còn có Tiểu Bạch Bạch ở cùng Nhuyễn Nhuyễn nha."
Mục Thâm nhìn Nhuyễn Nhuyễn một cái "Không có việc gì, ta đi đạo."
Cùng lắm thì trở về đến phòng tập thể thao tập luyện một lúc là được rồi.
Nhuyễn Nhuyễn nhếch miệng cười càng vui vẻ hơn, tuy nhiên đôi mắt nhỏ kia hâm mộ nhìn đôi chân dài của ba ba, một bước đi của ba ba bằng nàng chạy vài bước đó nha.
Sau khi chạy ba vòng trên người Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu đổ mồ hôi và cũng bắt đầu thở hổn hển. Tuy nhiên Nhuyễn Nhuyễn vẫn kiên trì chạy, con sói nhỏ ở bên cạnh chạy được một lúc thì dừng lại một lúc, nhưng cũng thành thật chạy theo ba vòng quanh hồ.
giờ rưỡi, công viên lần lượt xuất hiện một ít người, hầu như toàn là người già và mặc quần áo thể dục, trên tay cầm kiếm hoặc là tay không và tìm kiếm chỗ thường xuyên sinh hoạt và bắt đầu luyện Thái Cực Quyền.
Ngày thường thì bọn họ đã sớm luyện tập rồi, nhưng hôm nay mấy ông già bà già đều nhìn nhóc con đang chạy bộ kia với vẻ mặt hiếm lạ!
"Chúc các ông bà buổi sáng tốt lành ~" chạy đến bên cạnh bọn họ, dù mệt đến thở hổn hển nhưng nhóc con vẫn không quên lễ phép và chào hỏi với những ông bà già xa lạ.