Lúc Đường Ngọc Sở nói chuyện Thanh Chiêu thỏa hiệp với ba Lục cho Lục Triều Dương nghe, sắc mặt của anh đều đen thui, một hồi lâu sau cũng không nói gì.
Đường Ngọc Sở có thể cảm nhận rõ ràng toàn thân trên dưới của anh phát ra khí tức lạnh lẽo.
Anh tức giận rồi.
Cô không khỏi khẽ thở dài một tiếng ở trong lòng, Thanh Chiêu lắm chuyện quá đi thôi, bây giờ lại đẩy Triều Dương vào hoàn cảnh hoàn toàn bị động.
Một lúc lâu sau, Lục Triều Dương mới từ từ mở miệng nói: “Ngọc Sở, kêu Thanh Chiêu đến đây một chuyến.”
Đường Ngọc Sở trả lời một tiếng “được” thì nhanh chóng gọi điện thoại cho Lục Thanh Chiêu.
Lục Thanh Chiêu vừa mới nhận được cuộc gọi của chị dâu, nghe thấy anh cả muốn tìm mình, cũng không dám kéo dài nữa, lập tức lái xe chạy tới.
Vừa bước vào trong phòng khách, anh ta lập tức cảm nhận được cảm giác áp bách đến từ anh cả, mà chị dâu ở một bên thì lại đồng tình nhìn anh ta.
Trước khi đến đây, trong lòng anh ta đã biết rất rõ ràng chắc chắn anh cả là bởi vì chuyện của mình đã thỏa hiệp với ông già mà tức giận, cho nên anh cũng đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận quở trách.
“Anh cả.” Anh ta nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lục Triều Dương nâng mắt nhìn lên, ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn về phía anh ta, nửa ngày sau đôi môi mỏng manh khẽ mở: “Lục Thanh Chiêu, cậu không tin tôi ư?”
"không có, không có!” Lục Thanh Chiêu lắc đầu như là cái trống lúc lắc: “Trên đời này, người mà em tin tưởng nhất chính là anh cả.”
“Vậy tại sao cậu lại không nghe theo lời của tôi mà trở về nhà họ Lục?”
“Ặc...” Lục Thanh Chiêu nghẹn lời, anh ta không biết nên giải thích như thế nào mới tốt, anh ta cũng không thể nói là nhất thời đầu óc của anh ta không thông cho nên mới làm như vậy.
“Cậu có biết làm như vậy là đã hủy đi dự định của tôi không?”
Lục Thanh Chiêu xấu hổ giật giật khóe môi, tất cả những lời giải thích đến bên miệng đều hóa thành một câu: “Em xin lỗi.”
Lục Triều Dương lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Ngày mai cùng nhau trở về nhà họ Lục với tôi.”
Lục Thanh Chiêu sửng sốt, không hiểu tại sao anh lại muốn về nhà họ Lục, nhưng mà cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng trả lời: “Vâng, em biết rồi.”
“Triều Dương, sao anh lại muốn về nhà họ Lục?” Đường Ngọc Sở cũng không hiểu hành động này của anh là có ý gì.
Ánh sáng lạnh lùng lướt qua trong mắt của Lục Triều Dương, nhếch miệng cười lạnh: “Là thời điểm nên ngả bài rồi.”
Nói xong, anh sâu xa liếc mắt nhìn Lục Thanh Chiêu.
Cái nhìn này để cho Lục Thanh Chiêu hoàn toàn hiểu được, hai mắt chậm rãi trừng lớn. Trời đất ơi, không phải là anh cả muốn...
Đường Ngọc Sở nhìn biểu cảm hoảng hốt của Lục Thanh Chiêu, mi tâm nhịn không được mà nhíu lại: “Ngả bài gì vậy?”
“Em sẽ biết rất nhanh thôi.”
Anh cũng không nói cho cô biết là có chuyện gì xảy ra, mặc dù là cô tò mò, nhưng mà cô cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Giống như anh đã nói, cô sẽ biết rất nhanh thôi
...
Bởi vì nghe lời của An Kỳ, cuối cùng Thẩm Tử Dục cũng đến bệnh viện thăm ông nội của anh.
Nhưng mà không phải là anh đến một mình, anh còn dẫn theo An Kỳ đi cùng.
Đi đến cửa phòng bệnh, Tống An Kỳ dừng chân lại, quay đầu cười cười với anh: “Em vẫn không nên vào đâu, tự anh vào đi.”
“Tại sao chứ?” Thẩm Tử Dục không hiểu rõ ý của cô.
Tống An Kỳ dịu dàng giải thích: “Em sợ là ông nội nhìn thấy em thì lại tức giận, như thế thì anh chắc chắn sẽ không vui, đến lúc đó hai người lại gây lộn với nhau, đó cũng không phải là điều mà em muốn thấy.”
“Em không vào, vậy thì chúng ta đi về thôi.” Nếu như phải để cô chịu thiệt như vậy, vậy thì anh tiếp tục làm cho ông nội tức giận, không gặp mặt ông nội.
“Tử Dục!” Tống An Kỳ thấp giọng kêu lên, có chút bất đắc dĩ mà nói: “Anh có biết là bộ dạng này của anh sẽ chỉ làm cho chuyện phức tạp hơn hay không, bây giờ anh đi vào nói chuyện đàng hoàng với ông nội, có lẽ ông ấy còn có thể chấp nhận em, nhưng mà anh rời đi như thế này, cả đời này ông ấy cũng sẽ không chấp nhận em, sẽ chỉ cảm thấy em là người phụ nữ xấu xa không cho anh gặp ông ấy.”
“Nhưng mà...” Anh rất yêu thương cô.
“Tử Dục, em hiểu được ý của anh, nếu như anh thật sự muốn tốt cho em, vậy thì anh đi vào đi.”
Nhìn ánh mắt dịu dàng như nước của cô, Thẩm Tử Dục thở dài: “Quả thật là thua em mà.”
Trong giọng nói bất đắc dĩ mang theo cưng chiều nồng đậm.
“Vậy thì em chờ anh ở bên ngoài.” Anh nghiêng người qua nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên trán của cô, sau đó đẩy cửa bước vào.
Nhìn qua cánh cửa đóng lại một lần nữa, Tống An Kỳ cúi đầu xuống cười cười, sau đó quay người. Vừa định đi đến ghế ở cạnh tường ngồi xuống, lơ đãng ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Hứa Tâm Tĩnh đang đứng ở cách đó không xa.
Cô hơi sửng sốt, lập tức lộ ra một nụ cười hiền lành, tự nhiên mà nhìn nhau với Hứa Tâm Tĩnh
Hứa Tâm Tĩnh chậm rãi đi tới, dừng chân ở trước mắt của cô, mỉm cười một cái rồi nói: “Có thuận tiện nói chuyện vài câu không?”
Tống An Kỳ cười cười: “Đương nhiên là thuận tiện rồi.”
Hai người ngồi xuống trên ghế dài, Hứa Tâm Tĩnh ngửa đầu lên nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong mắt có cảm xúc phức tạp.
Trên hành lang ngẫu nhiên sẽ vang lên tiếng bước chân và âm thanh trò chuyện, thời gian còn lại đều rất yên tĩnh.
Hai người bọn họ cứ làm như vậy, ai cũng không nói gì, không biết trôi qua bao lâu, Hứa Tâm Tĩnh mới mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
“Cô Tống, cô rất yêu anh ba của tôi ư?”
Tống An Kỳ giật mình, hơi sững sờ trước câu hỏi đột ngột của cô ta, nhưng mà cô nhanh chóng phản ứng lại và đáp lại bằng một nụ cười nhẹ: “Ừm, tôi rất yêu anh ấy.”
“Vậy cả đời này cô đều sẽ đối xử tốt với anh ấy ư?” Hứa Tâm Tĩnh lại hỏi.
“Sẽ.”
Câu trả lời không chút do dự với thái độ kiên quyết, Hứa Tâm Tĩnh quay đầu lại nhìn cô, khóe môi cong lên: “Cô có thể để tôi tin tưởng được không?”
Lông mày của Tống An Kỳ hơi nhíu lại: “Tôi không biết là tôi phải làm như thế nào thì cô mới có thể tin tưởng tôi, nhưng mà tôi có thể chắc chắn nói cho cô biết tôi yêu Tử Dục, cả đời này chúng tôi đều sẽ hạnh phúc.”
“Có đúng không?” Hứa Tâm Tĩnh miễn cưỡng giật giật khóe môi, trong nháy mắt hốc mắt liền đỏ lên, cô ta ngẩng đầu lên chớp chớp hai mắt ẩm ướt, nở một nụ cười rất lớn: “Được, tôi tin tưởng cô.”
“Cảm ơn cô.” Tống An Kỳ nghiêng đầu qua nhìn cô ta, nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
Cô nhìn thấy có nước mắt từ từ lặng lẽ trượt xuống khỏi khóe mắt của Hứa Tâm Tĩnh, không biết là tại sao, không hiểu sao cô lại cảm thấy khó chịu.
Có lẽ là bởi vì đau lòng với tình cảm của Hứa Tâm Tĩnh đối với Tử Dục.
Có người rõ ràng xuất hiện trong cuộc sống của mình, nhưng lại là sự tồn tại có duyên không có phận, cảm giác đau đớn như thế, có lẽ là cô cũng sẽ không hiểu được.
Hứa Tâm Tĩnh đưa tay lau nước mắt, sau đó hít mũi một cái, quay đầu lại nói với cô: “Tống An Kỳ, tôi yêu anh ba, cho nên tôi hi vọng có thể nhìn thấy anh ấy hạnh phúc. Nếu như anh ấy đã cảm thấy cô chính là hạnh phúc của anh ấy, như vậy thì tôi sẽ lựa chọn thành toàn cho hai người.”
Nói xong, nước mắt lại nhịn không được mà rơi xuống một lần nữa, cô ta vừa đưa tay lau nước mắt, vừa nghẹn ngào nói: “Tôi thành toàn cho hai người, hai người nhất định phải hạnh phúc thật nhiều vào.”
Không biết là cô ta phải có dũng khí bao nhiêu mới có thể làm ra quyết định như vậy, Tống An Kỳ cũng không nhịn được mà ẩm ướt khóe mắt, cô dịu dàng cười nói: “Tâm Tĩnh, cảm ơn sự thành toàn của cô, tôi và Tử Dục chắc chắn sẽ hạnh phúc!”
Hứa Tâm Tĩnh khóc không thành tiếng, lần này cô ta thật sự phải nói lời tạm biệt với anh ba mà cô ta yêu nhất rồi, mấy ngày nay cô ta thấy ông nội Thẩm khổ sở, cũng nhìn thấy thái độ kiên quyết của anh ba, cô ta cảm thấy còn tiếp tục như vậy nữa thì đối với ai cũng không tốt.
Cho nên cô ta đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định buông tay, không cưỡng cầu tình cảm không thuộc về mình.
Thật sự nói ra khỏi miệng rồi, cô ta ngoại trừ cảm thấy dễ chịu, nhiều hơn vẫn là chua xót và đau lòng.
Tống An Kỳ cũng không biết phải an ủi cô ta như thế nào, cũng chỉ có thể lấy khăn giấy ở trong tay đưa qua cho cô ta, sau đó đưa tay vỗ nhè nhẹ vào lưng của cô ta, xem như là lời an ủi thầm lặng.