Ứng Tiêu Tiêu bật khóc chạy ra khỏi công ty, dọc đường đi, những người đồng nghiệp quen biết cô đều mang theo vẻ mặt kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà rất nhanh liền truyền đến trong tai của Đường Ngọc Sở.
Tiêu Tiêu khóc rồi?
Đường Ngọc Sở nhíu mày, lại lập tức nghĩ đến chính là do Thanh Chiêu, cô thầm nghĩ có phải là Thanh Chiêu đã làm gì Tiêu Tiêu không.
Cô gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu, nhưng mà gọi mấy cuộc cũng đều bị cúp máy.
Cô ý thức chuyện này không thích hợp, cô nhanh chóng đi lên lầu tìm Thanh Chiêu hỏi cho rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì.
Thang máy đi đến tầng lầu của phòng làm việc tổng giám đốc, cửa vừa mới mở ra, ánh mắt của cô chạm phải người phụ nữ đang đứng đợi ở bên ngoài thang máy.
Mi tâm cau chặt lại, cô chậm rãi đi ra khỏi thang máy, ánh mắt vẫn luôn rơi ở trên người của cô gái đó.
Cô gái đó cười với cô, sau đó lại sải bước đi vào trong thang máy, đưa tay ấn nút bấm tầng lầu, cửa chậm rãi đóng lại, ngăn cản tầm mắt của cô.
Đường Ngọc Sở đứng ở phía trước thang máy, như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy đang đóng chặt.
Lục Thanh Chiêu đi ra khỏi phòng làm việc, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng đang đứng ở phía trước thang máy, anh ta nhíu nhíu mày, sau đó bước tới
“Chị dâu, chị đang làm gì vậy?” Anh ta lên tiếng hỏi.
Nghe thấy âm thanh, Đường Ngọc Sở quay đầu lại trực tiếp hỏi ngay: “Người phụ nữ lúc nãy là ai vậy?”
Lục Thanh Chiêu giật mình, lập tức kịp phản ứng lại, cười đáp: “Một người bạn thôi.”
Bạn bè? Lông mày nhỏ nhắn của Đường Ngọc Sở chau lại, tiếp đó lại hỏi: “Có phải lúc nãy Tiêu Tiêu tới tìm cậu không?”
“Đúng vậy.”
“Có phải là cô ấy cũng đã nhìn thấy cô gái đó?”
“Ừm.”
Ánh mắt của Đường Ngọc Sở nheo lại, ánh mắt nhìn về phía anh ta nhiều hơn mấy phần lạnh lùng: “Thanh Chiêu, cậu đừng nói cho tôi biết là cậu với cô gái đó có quan hệ gì đó?”
Lục Thanh Chiêu trầm mặc.
Đường Ngọc Sở đột nhiên trừng to mắt, hoảng hốt lên tiếng: “Thanh Chiêu, cậu đừng có làm tôi sợ nha!”
Lục Thanh Chiêu áy náy cười một tiếng: “Xin lỗi chị dâu, để chị thất vọng rồi.”
Lời xin lỗi của anh ta làm cho Đường Ngọc Sở nháy mắt ngã vào trong đáy cốc, một hồi sau cũng không nói thành lời.
Thanh Chiêu mà cô quen biết tuyệt đối không phải là loại người có suy nghĩ kỳ quái, cô không tin là anh ta sẽ làm ra chuyện có lỗi với Tiêu Tiêu.
“Thanh Chiêu, cậu nhìn vào mắt của tôi, nói cho tôi biết cậu thật sự có gì đó với cô gái kia không?”
Lục Thanh Chiêu bật cười: “Chị dâu, làm như vậy có ý nghĩa gì không?”
“Đừng có nói nhảm nữa, làm theo tôi là được rồi.” Đường Ngọc Sở không vui lườm anh ta một cái.
Đôi mắt của cô sạch sẽ trong vắt, giống như là sẽ nhìn thấu nội tâm của người khác, anh ta sợ bởi vì sự chột dạ của mình mà bị cô nhìn thấu.
Anh ta cười, sau đó nói: “Chị dâu, không cần đâu, thật không thể là giả, giả không thể là thật.”
Đường Ngọc Sở bình tĩnh nhìn chằm chằm vào anh ta thật lâu sau, cô mới đột nhiên mở miệng hỏi: “Cậu trở về nhà họ Lục rồi à?”
Lục Thanh Chiêu gật đầu: “Đúng, có trở về một chuyến.”
“Vậy cậu đã biết hết rồi?”
“Ừm.”
Đường Ngọc Sở lại nhìn vào anh ta một hồi lâu nữa, sau đó mới nói: “Xin lỗi cậu, Thanh Chiêu, rõ ràng là chuyện của tôi với Triều Dương, nhưng lại liên lụy hai người là cậu và Tiêu Tiêu.”
Lục Thanh Chiêu bất đắc dĩ cười cười: “Chị dâu, chị không cần phải nói xin lỗi đâu, cũng đừng có nói là liên lụy, đây là nỗi đau xót vì em là người của nhà họ Lục.”
“Cho nên cậu đã thỏa hiệp?” Đường Ngọc Sở thăm dò hỏi.
Lục Thanh Chiêu cười cười không lên tiếng.
Trong nụ cười của anh ta có chua xót và bất lực, chuyện gì Đường Ngọc Sở cũng hiểu, cô bất đắc dĩ thở dài: “Thanh Chiêu, cậu có thỏa hiệp cũng không thể thay đổi được cái gì, sẽ chỉ làm cho ba của cậu được một tấc thì lại muốn tiến thêm một thước, đồng thời cũng đẩy anh trai của cậu vào thế bị động.”
Cô hiểu anh ta làm như vậy là vì Tiêu Tiêu, nhưng mà anh ta quá xúc động rồi, vậy mà không chịu thương lượng với cô và Triều Dương trước.
Có thể suy nghĩ được bây giờ ba của anh ta đang đắc ý tới cỡ nào.
Sau khi nghe thấy lời nói của cô, Lục Thanh Chiêu suy nghĩ kỹ càng lại, anh ta hơi luống cuống: “Chị dâu, em... em thật sự không có cách nào, cho nên mới làm như vậy.”
Đường Ngọc Sở cho anh ta một nụ cười trấn an: “Tôi hiểu tâm trạng của cậu, tôi không trách cậu.”
Làm cũng đã làm rồi bây giờ có chỉ trích cũng không kịp nữa
Chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là phải nói chuyện này cho Triều Dương biết, để anh có thể chuẩn bị tâm lý đối phó với những chuyện có thể sẽ xảy ra.
...
Bởi vì không liên lạc được với Tiêu Tiêu, Đường Ngọc Sở đi thẳng tới nhà họ Ứng.
Người giúp việc nhà họ Ứng vừa nhìn thấy cô, giống như là gặp được cứu tinh, giọng nói sốt ruột: “Cô Ngọc Sở ơi, cô nhanh lên lầu xem cô chủ đi, cô ấy vừa mới về đến nhà thì tự giam mình ở trong phòng, bà chủ ở bên ngoài có khuyên bảo như thế nào thì cô ấy cũng không chịu mở cửa ra.”
Nghe vậy, Đường Ngọc Sở nhanh chóng chạy lên trên lầu.
“Tiêu Tiêu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, con cũng đừng có dọa mẹ mà.”
Cô vừa mới bước lên lầu liền nghe thấy mẹ Ứng đang không ngừng đập cửa phòng của Tiêu Tiêu, đang sốt ruột rồi giờ lại lo lắng.
“Con chào dì.” Cô bước tới.
Mẹ Ứng quay đầu lại, mừng rỡ vô cùng mà nói: “Ngọc Sở, con tới rồi.”
Đường Ngọc Sở nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói: “Dì à, để con cho.”
Mẹ Ứng biết tình cảm mấy cô nhóc bọn cô rất tốt, con gái có việc gì không chịu nói với mình, kiểu gì cũng sẽ nói với bạn tốt của mình.
Thế là bà tránh sang bên cạnh để Đường Ngọc Sở đi đến trước cửa.
“Tiêu Tiêu.” Đường Ngọc Sở cất giọng gọi cách một cánh cửa.
Không có ai trả lời.
Cô tiếp tục gọi: “Tiêu Tiêu, cậu mở cửa ra đi, tớ biết chuyện của Thanh Chiêu rồi, tớ cũng biết đây không phải là sự thật, cậu có muốn nghe tớ nói rốt cuộc là chuyện như thế nào không?”
“Thanh Chiêu sao vậy?” Mẹ Ứng không hiểu mà mở miệng hỏi.
Đường Ngọc Sở quay đầu lại cười nói: “Thanh Chiêu không có việc gì đâu ạ, chỉ là hai người bọn họ đang có chút mâu thuẫn mà thôi.”
Mẹ Ứng bừng tĩnh đại ngộ, gật đầu nói: “Hóa ra là có mâu thuẫn à, khó trách con nhóc Tiêu Tiêu vừa về đến nhà thì liền khóa mình ở trong phòng.”
“Cho nên dì à, để con khuyên Tiêu Tiêu là được rồi, dì có chuyện gì cần làm thì cứ đi làm trước đi ạ.”
Mẹ Ứng hiểu ý trong lời nói của cô, cười cười nói: “Được rồi, vậy hai bọn con trò chuyện với nhau đi, dì đi trước đây.”
Nhìn mẹ Ứng đi xuống lầu, lúc này Đường Ngọc Sở mới gọi Ứng Tiêu Tiêu ở trong phòng: “Tiêu Tiêu, Thanh Chiêu làm như vậy là có nỗi khổ tâm, chắc chắn có liên quan đến chuyện của chú Ứng, cậu có muốn nghe không?”
Cánh cửa mở ra.
Đường Ngọc Sở mỉm cười đẩy cửa ra bước vào.
Cửa đóng lại lần nữa.
...
Đường Ngọc Sở nói toàn bộ mọi chuyện của ba Ứng và nhà họ Lục cho Tiêu Tiêu nghe, cô ấy nghe xong thì sửng sốt một hồi, rất lâu sau mới nói ra một câu: “Chuyện này là thật?”
“Là thật đó.” Đường Ngọc Sở có lỗi cười một tiếng với cô: “Tiêu Tiêu, rất xin lỗi cậu, nếu như không phải là bởi vì tớ và Triều Dương, chú Ứng cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này, Thanh Chiêu cũng sẽ không đưa ra quyết định như vậy.”
Nhìn mặt của cô tràn đầy vẻ áy náy, Ứng Tiêu Tiêu mỉm cười lắc đầu: “Ngọc Sở, chuyện này không có liên quan gì đến cậu, trong lòng của cậu đừng cảm thấy có lỗi với tớ, muốn trách thì cũng chỉ có thể trách ba của Lục Thanh Chiêu không phải là người.”
Nói đến đây, cả gương mặt của cô tràn đầy phẫn nộ, là một người ba, vì để cho con trai mình nghe lời, vậy mà lại dùng thủ đoạn vô sĩ như thế này.
Quả thật là làm đổi mới nhận thức của cô!
“Vậy cậu có thể tha thứ cho Thanh Chiêu không?” Đường Ngọc Sở thăm dò hỏi.
Ứng Tiêu Tiêu nhếch môi, tức giận nói: “Anh ấy không làm chuyện gì có lỗi với tớ tại sao tớ phải tha thứ cho anh ấy chứ?”
Đường Ngọc Sở bật cười, vậy là quá tốt rồi, chuyện của Thanh Chiêu và cô cuối cùng cũng không có nguy hiểm gì.