Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ngũ Ngũ
Thượng Vũ đế không nghĩ tới dáng vẻ ung dung của hắn tại thọ yến lại bị các hạ thần ngộ nhận là hứng thú dào dạt, vì vậy khi Thượng vũ đế bị một người đụng phải lúc đang đi trên đường, suýt chút nữa không khống chế được mà trở mặt.
Chỗ vết thương của Thượng Vũ đế không cẩn thận bị người nọ đụng phải, đau đến nhe răng trợn mắt, nghĩ đến đây là vết thương mà mỗi ngày Cố Ngạn bảo bảo phải tiêu hao nội lực để chữa trị, Thượng Vũ đế liền có ý định muốn đem cái người trong ngực này trực tiếp ném xuống hồ sen.
Vẫn là Tiểu Đa Tử tinh mắt, thấy Thượng Vũ đế mím môi không lên tiếng, liền quyết đoán tiến lên đem cái nam nhân như không có xương kia kéo ra.
Thượng Vũ đế dồn dập thở dốc một hơi, đau chết hắn rồi. Động tác này lọt vào mắt của nam nhân kia, y không khỏi cúi đầu cười thầm, mới vừa rồi y cố ý dán chặt vào hạ thân của Thượng Vũ đế, bắp đùi giả bộ lơ đãng mà ma sát bên dưới, xem ra tên hoàng đế này cũng không chịu nổi khiêu khích đây.
Thượng Vũ đế không có nghĩ nhiều như vậy, hồi phục lại bình thường, quan sát một chút tên nam nhân đang dựa vào người Tiểu Đa Tử, ngoài ý muốn phát hiện có chút quen mắt. Cẩn thận suy nghĩ lại, cái tên này không phải là kẻ múa hăng say nhất lúc thọ yến đây sao.
Thượng Vũ đế khẽ cắn môi, quyết định không xử trí tên Trần Công kia thì không được rồi. Thượng Vũ đế dựa vào đạo làm vua, đang muốn mắt nhắm mắt mở thả tên này đi, nhưng nam nhân kia lại không có chút thức thời nào, Thượng Vũ đế còn chưa kịp mở miệng thì y đã gấp gáp mà rên rỉ một tiếng: “Ai nha, ngươi làm đau ta…”
Thượng Vũ đế có chút buồn cười, nghĩ đến nam sủng nhà hắn vào cung đã năm năm mà thủ đoạn còn không bằng một tiểu hài tử vừa mới vào cung.
Người nọ thấy Thượng Vũ đế không có ý tứ trách cứ, thần sắc ngược lại càng ôn hòa, trong lòng mừng thầm, ánh mắt cầu khẩn nhìn qua Thượng Vũ đế, càng bạo gan hơn nói: “Vị công công này buông nô tài ra a… Bệ hạ tha mạng…”
Thượng Vũ đế sợ Tiểu Đa Tử lỏng tay một cái là cái đồ vật này lại dính lên người mình, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Ánh mắt người nọ mong đợi: “Nô tài tên gọi Thanh Liên, nô tài từ nhỏ không cha không mẹ, là sư phó đặt tên cho nô tài với hàm nghĩa là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”
Thượng Vũ đế rất thống khổ mà cố gắng làm ra vẻ mặt nghiêm túc, cắn chặt quai hàm mới không cười thành tiếng: “Vậy sao, vậy ngươi làm cách nào mà tiến cung được?”
Lần này Thanh Liên đã nắm được điểm mấu chốt: “Trước tiên bệ hạ có thể thả nô tài ra được không?”
Thượng Vũ đế đưa mắt liếc Tiểu Đa Tử một cái, Tiểu Đa Tử lập tức buông tay đang giữ Thanh Liên ra, nhưng ngăn cản Thanh Liên tiến về phía trước, không để cho y có cơ hội tiếp cận Thượng Vũ đế.
Thanh Liên cười tự giễu: “Đụng phải bệ hạ là nô tài có tội, khẩn cầu bệ hạ trách phạt, vị công công này không cần phải khẩn trương quá mức, Thanh Liên còn chưa đến mức phải tự hạ nhục mình như thế.”
Thượng Vũ đế nghe ra ngữ khí có chút thanh cao của y, tỳ nữ một bên bày ra biểu lộ chán ghét ‘làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết’, Thượng Vũ đế cảm thấy rất thú vị, đang định mở miệng, trước mặt liền xuất hiện một tên thái giám.
“Bệ hạ, Nam thư phòng Lý đại nhân cầu kiến.”
Bây giờ Thượng Vũ đế vừa nghe đến danh Lý đại nhân liền cảm thấy đau đầu, nói: “Bãi giá ngự thư phòng.”
“Tiểu Đa Tử?” Thượng Vũ đế phát xong mệnh lệnh lại không nghe thấy tiếng Tiểu Đa Tử cung kính đáp lại, có chút khó chịu.
“Bệ hạ, vị công tử Thanh Liên này nên xử trí thế nào?”
Thượng Vũ đế nhớ tới Thanh Liên đang bị lãng quên, do dự nói: “Ngươi an bài đi.”
“Vâng.” Tiểu Đa Tử phân phó cho tiểu thái giám đằng sau một câu, rồi đi theo phía sau Thượng vũ đế hướng về ngự thư phòng.
Thanh Liên nhìn theo bóng lưng của bọn họ, cười lạnh một tiếng, xem ra danh tiếng Thượng Vũ đế ôn hòa trong truyền thuyết đích xác là không giả, mà nghe nói vị hoàng đế anh minh này lại có thể vì nam sủng trong hậu cung kia mà mặc cho toàn thể triều thần có phản đối, cũng sẽ vì vị kia mà một tay chống đỡ cả bầu trời. Trái lại y vừa mới tự cho rằng mình đã lôi kéo được vài phần chú ý của Thượng Vũ đế, vừa nãy không biết vị học sĩ ở nơi nào đến cầu kiến một cái, Thượng Vũ đế liền ngay cả đến sợ hiện hữu của hắn cũng đã quên.
Ha ha, cứ chờ xem, hắn không tin Thượng Vũ đế có cả thiên hạ lại chỉ chung tình với một người.
Thượng Vũ đế không có chú ý đến ánh mắt như lửa đốt của người ở phía sau lưng, trong đầu chỉ toàn là gương mặt nhăn nheo già cỗi của Lý đại học sĩ, đến trước của ngự thư phòng, hít thật sâu một hơi, điều chỉnh tốt biểu lộ ôn hòa xong, sau đó mới đạp cửa đi vào.
Lý đại học sĩ trời sinh đã có gương mặt sầu khổ đến nỗi khiến cho Thượng Vũ đế tự hoài nghi có phải kiếp trước mình đã thiếu nợ ông ta cái gì hay không, bị cặp mắt mang theo tia máu nhìn chằm chằm, Thượng Vũ đế quẫn bách nói: “Lý ái khanh có chuyện gì?”
Lý đại học sĩ không phụ sự mong đợi của mọi người mà hô to một tiếng: “Bệ hạ.”
“Lý ái khanh có việc cứ nói thẳng.”
“Bệ hạ, thần hổ thẹn.” Lý đại học sĩ vừa nói gỡ mũ ô tước xuống (mũ quan).
Thượng Vũ đế lại càng hoảng sợ, vội vàng đứng dậy đến đỡ ông ta: “Lý ái khanh là có chuyện gì? Đứng lên từ từ mà nói.”
Lý đại học sĩ ánh mắt rưng rưng: “Bệ hạ ủy thác cho thần trách nhiêm quan khảo thí trong kỳ khoa cử, thần thất trách, thần cảm thấy hổ thẹn ah!”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bệ hạ, hôm nay thần đi khảo sát trường thi, phát hiện có ba gã thí sinh mua chuộc giám khảo, ý đồ làm rối kỉ cương. Nếu không phải do thần nổi lên lòng nghi ngờ, thì sẽ có bao nhiêu tên vô dụng đi vào triều đình ah!”
“Còn có chuyện như thế? Lý ái khanh đích thật là có thất trách, khấu trừ ba tháng bổng lộc. Hiện tại kỳ thi còn chưa kết thúc, ái khanh đừng vội tự trách mình, nên lấy đại sự làm đầu. Ái khanh trước hết cứ an tâm, cứ giám sát như thường lệ, trẫm sẽ tra xét kỹ càng từng manh mối.” Lý đại học sĩ đúng là có khuynh hướng tự ngược, không xử phạt nặng ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ đi.
Quả nhiên buổi liên thiên mà Lý đại học sĩ đang chuẩn bị tung ra đã ngừng lại, một bên cảm thán nước Đại An may mà có Thượng Vũ đế, một bên cảm thấy mỹ mãn khi nhận được xử phạt mà cáo lui.
Lý đại học sĩ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh như một cơn gió, giống như một lời nguyền, Thượng Vũ đế luôn tránh được kết cục bị ông ta làm cho phiền muộn. Thượng Vũ đế quyết định đem tất cả sự tình phiền lòng đều lôi ra giải quyết hết, ra lệnh: “Tiểu Đa Tử, tuyên Trần Công tới gặp trẫm.”
“Vâng.”
Thượng Vũ đế vừa thấy vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi của Trần Công, tâm tình lại càng không tốt, kéo dài âm thanh: “Trần ái khanh gần đây rất nhàn nhã a…”
“Thần mỗi ngày đều chăm chỉ xử lý chính sự, tuyệt đối không qua loa.”
Thượng Vũ đế cười cười nhìn hắn: “Vậy thì thời gian nào Trần ái khanh sắp xếp một tiểu gia hỏa tiếp cận trẫm đây này?”
Trần Công thấy nụ cười yếu ớt của Thượng Vũ đế, hình như sắc mặt không được vui lắm, nhất thời đoán không ra tâm tư của Thượng Vũ đế: “Ý của bệ hạ chính là?”
Thượng Vũ đế dùng ngón tay gõ mặt bàn: “Thanh Liên là họ hàng xa của ngươi? Cháu bên ngoại? Hay là nhi tử?”
Trần Công thay đổi sắc mặt, quỳ rạp xuống đất: “Thanh Liên chỉ là một con hát mà thần an bài khiêu vũ một lần tại thọ yến, không có quan hệ gì với thần.”
Thượng Vũ đế sắc mặt không đổi: “Trần ái khanh ngươi lợi dụng người khác xong rồi vứt bỏ cũng không tính là tốt đâu a.”
“Bệ hạ minh xét! Thật sự thần với Thanh Liên hoàn toàn không có liên quan!”
“Như vậy ah, vậy là trẫm trách oan ngươi rồi.”
Trần Công nuốt nước bọt một cái.
“Cái biểu muội Thành Phi kia của ngươi cũng là trẫm nói lung tung rồi a.”
Ngay sau đó Trần Công bị nước bọt của mình sặc đến.
“Khục khục… Bệ hạ! Thần đối với bệ hạ trung thành có trời đất chứng giám ah!”
Thượng Vũ đế nheo mắt lại, ý cười biến mất: “Ai cho ngươi cả gan nhúng tay vào chuyện hậu cung? Trẫm biết ngươi là thủ phạm, nhưng lượng tình buông tha cho ngươi lần thứ nhất, không nghĩ tới ngươi vậy mà không biết tốt xấu, cứ một lần lại một lần cài người vào cạnh trẫm. Ngươi nói ngươi đối với trẫm tuyệt không hai lòng, lời đó ai mà tin?”
Trần Công bị dọa đến túa mồ hôi lạnh, run rẩy bờ môi, không thốt nổi một câu nên lời.
Thượng Vũ đế nhìn sắc mặt của Trần Công, tự biết câu ‘đánh bạt tay thì nên cho một viên kẹo’, hòa hoãn sắc mặt nói: “Trẫm xét thấy ngươi có công nhiều năm như vậy vì triều đình, bỏ qua cho ngươi lần này. Nếu trẫm phát hiện ngươi tái phạm lần sau, ngươi tự thu thập rồi trở về quê nhà làm ruộng đi a.”
“Thần, thần biết sai… Tuyệt không có lần sau… Tuyệt không có lần sau…” Trần Công siết chặt hai tay, cúi đầu nhưng trong mắt toàn phẫn hận.
“Ngươi đi xuống đi.”
“Vi thần cáo lui…”
Thượng Vũ đế vuốt vuốt huyệt thái dương, lầm bầm lầu bầu: “Có phải trẫm phạt quá nhẹ rồi không?”
Dù không chỉ mặt gọi tên, Tiểu Đa Tử cũng lập tức đáp lại: “Bệ hạ làm như vậy rất đúng, xử phạt quá nặng khó tránh khỏi Trần đại thần đối với Cố công tử trong lòng có oán hận, sau này không biết sẽ làm ra chuyện gì”
“Ngươi nói có lý.” Thượng vũ đế thở dài: “Aiz, tên kia cho dù không làm gì ầm ĩ thì cũng chẳng làm cho trẫm bớt lo được.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương có chút sai sót, Lễ bộ Thượng thư gọi là Trần Công, không phải Lý công, đã sửa qua, thiệt ngại >