Sủng Thượng Quân Hạ

chương 10: liên hoa gặp nam sủng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngũ Ngũ

Thượng Vũ đế đạp trên ánh trăng tiến vào cung Tam Lý, tuần tra một vòng quanh điện cũng không thấy bóng dáng Cố Ngạn, không khỏi nhíu mày, bước chân cũng trở nên lộn xộn.

Thật vất vả mới phát hiện ra nam sủng nhà hắn đang ngồi trên ghế đá, một mình cô đơn mà đắm chìm dưới ánh trăng, Thượng Vũ đế không hiểu sao có chút bực bội, bởi vì cái người đang lạnh lùng ngồi bên bàn đá kia, lại không thể làm cho người khác yên tâm được.

Rõ ràng đã nhìn năm năm nhưng lại nhìn không chán, Thượng Vũ đế vô thức so sánh tên đào kép gặp vào ban ngày kia với người trước mắt, nhịp tim liền đập rối loạn, Cố Ngạn là độc nhất vô nhị, ai so cũng đều kém.

“Cố Ngạn bảo bảo.” Thượng Vũ đế sợ hắn bị dọa, cho nên tận lực nói thật nhỏ.

Cố Ngạn nghe thấy sững sờ xoay đầu lại, chớp chớp hai mắt như là đang tìm kiếm âm thanh phát ra từ đâu, trên mặt đỏ ửng dị thường.

Thượng Vũ đế chán nản: “Ngươi lại uống rượu rồi hả?”

Cố Ngạn tròn mắt tìm không ra Thượng Vũ đế, ánh mắt chỉ hướng vào một điểm hư vô, nói: “Bệ hạ?”

“Không có việc gì lại uống rượu…” Thượng Vũ đế oán trách một câu, đi qua ôm người kéo lên, lớn tiếng nói: “Tiểu Đa Tử, nhanh đi chuẩn bị canh giải rượu với khăn ướt.”

“Vâng.” Tiểu Đa Tử không chỗ nào không có.

Thượng Vũ đế vừa đem người kéo được hai bước, Cố Ngạn đột nhiên bắt đầu giãy dụa, còn đẩy Thượng Vũ đế một cái, hô: “Đừng đụng ta.”

Thượng Vũ đế không thể làm gì hơn mà chắp taysau lưng thong thả bước đi, nói nhỏ: “Lại say khướt say khướt… Không có việc gì lại uống rượu… Aiz cái con sâu rượu này…”

Thượng Vũ đế là một nam nhân đáng thương, ban ngày hắn bị đám ái khanh quấy rầy, buổi tối lại phải hầu hạ ái nhân. Hắn cảm giác quả thực mình không giống hoàng đế, chỉ duy nhất được cái không gây rối vô cớ: “Tiểu Đa Tử! Động tác sao lại chậm như vậy! Càng ngày càng vô dụng!”

Bên này Tiểu Đa Tử vẫn còn đang kêu người chuẩn bị canh giải rượu, bên kia Cố Ngạn duỗi hai tay về phía trước tìm kiếm, tìm được ống tay áo của Thượng Vũ đế, nắm chặt.

Xem ra lần này là người mù, Thượng Vũ đế rất phối hợp mà diễn: “Ngươi yên tâm, cho dù sau này ngươi vẫn không nhìn thấy được, ta vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ ngươi, ta sẽ là ánh mắt của ngươi.”

Cố Ngạn kéo Thượng Vũ đế: “Bệ hạ, ngày mai ta muốn nhìn thấy ánh sáng mặt trời.”

“…” Thượng Vũ đế muốn quơ lấy bầu rượu trên bàn nện lên đầu tên mù lòa này.

“Bệ hạ, canh giải rượu với khăn ướt đã chuẩn bị xong.” Tiểu Đa Tử rốt cuộc đuổi tới kịp thời, ngăn lại một mối nguy cơ bạo lực gia đình.

Một chén canh giải rượu vừa uống xong, Cố Ngạn lập tức lộ ra nguyên hình, khôi phục lại bộ dáng ngoan ngoãn, cao thấp đánh giá Thượng Vũ đế một phen, nói: “Bệ hạ đến đây lúc nào?”

Thượng Vũ đế hừ lạnh một tiếng: “Mới đến không lâu, đang nhìn ngươi mượn rượu làm càn.”

Cố Ngạn xấu hổ cười cười, người tràn ngập mùi rượu hôn hôn Thượng Vũ đế, lôi kéo hắn trở về trong điện.

“Cố Ngạn bảo bảo, vì sao lại uống rượu?” Nằm trên giường, Thượng Vũ đế nghịch tóc Cố Ngạn, kiên trì hỏi.

Cố Ngạn dừng hai giây, nói: “Bệ hạ, mùng tám tháng năm là ngày giỗ của sư phó, ta muốn trở về trò chuyện cùng sư phó.”

Thượng Vũ đế có chút ghen ghét: “Ngươi có lời gì không thể nói với trẫm.”

“… Sư phó hai năm không thấy ta rồi, nhất định rất nhớ ta.”

Thượng Vũ đế không chịu được mỗi khi Cố Ngạn dùng loại ngữ khí đáng thương này nói chuyện, trong lòng nhuyễn thành một mảnh: “Được, muốn đi bao lâu?”

Cố Ngạn do dự một chút: “Cộng thêm lộ trình đi về không sai biệt lắm chừng một tháng.”

Sắc mặt Thượng Vũ đế hóa đen.

“Vua của một nước lật lọng không tốt.”

“Ngươi biết rõ còn uy hiếp trẫm.”

“…”

Ánh mắt Thượng Vũ đế cưng chiều mà nhìn về phía Cố Ngạn trong bóng tối: “Trẫm đi cùng với ngươi, đúng lúc khoa cử đã kết thúc, chúng ta sớm lên đường.”

Cố Ngạn cười nói: “Bệ hạ thật ngoan.”

=====

Vì muốn dành ra thời gian đi du lịch cùng nam sủng nhà mình, nên Thượng Vũ đế coi mình như con cẩu mà làm việc cật lực. Vốn là chuyện giám khảo cấu kết với thí sinh làm rối kỉ cương, đã phạt nặng giám khảo, mấy tên thí sinh kia cũng suốt đời không được ứng thí. Đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, thi cử nào cũng có.

Đương lúc Thượng Vũ đế bận tối mặt tối mày, vị Thanh Liên kia đã bị Thượng Vũ đế quên từ lâu lặng lẽ thăm dò cung Tam Lý.

Cái tên Thanh Liên này gan cũng thật lớn, ỷ vào thân mình nhàn rỗi, liền nghênh ngang mà tiến đếncung Tam Lý.

Đứng trước cửa điện, Thanh Liên còn có chút không tin là thật, nơi đây ra vào rất dễ dàng, trên đường còn không có lấy nửa bóng người ngăn cản.Thanh Liên xấu hổ mà đứng đấy, chungquanh có vài tỳ nữ cùng hạ nhân lướt qua người, lại không một ai hỏi thăm thân phận của hắn. Vì vậy Liên công tử thanh cao lãnh diễm muốn tìm Cố Ngạn khiêu khích cũng không tìm được.

Cho đến khi có một thiếu niên ôm kiếm cũng bước vào cung Tam Lý, trông thấy Thanh Liên đứng đấy mà không làm cái gì, lên tiếng nói: “Nhường lối một chút, ngươi chắn đường đi rồi.”

Thanh Liên vô cùng quẫn bách dời một bước, cảm kích mà nhìn chằm chằm vào thiếu niên giải vây giúp hắn, hỏi: “Tại hạ có việc cầu kiến Cố Ngạn công tử, xin hỏi vị công tử này là?”

“Nha.” Tiểu thái tử thuận miệng đáp ứng, trực tiếp hướng vào trong điện mà đi.

Thanh Liên gượng cười, muốn nắm ống tay áo của tiểu thái tử, nói: “Tiểu công tử có thể dẫn đường giúp tại hạ được không?”

Tiểu thái tử thân thủ nhanh nhẹn mà né tránh ma trảo của Thanh Liên, nói: “Đi theo bổn cung là được.”

Tiểu thái tử tự xưng là bổn cung, Thanh Liên lập tức đã minh bạch thân phận không ngờ của tiểu hài nhi trước mắt này, thần sắc trên mặt lập tức cung kính thêm vài phần, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ quan hệ giữa tiểu thái tử với nam sủng là gì.

Hẳn là câu dẫn Hoàng thượng chưa đủ còn muốn dính vào thái tử? Hay là phụ tử hai người vì một nam sủng mà rút đao khiêu chiến? Không thể không bội phục sức tưởng tượng phong phú của tên Thanh Liên này…

Tiểu thái tử đương nhiên là không có nhiều ý nghĩ xấu xa như vậy, đi vào trong liền thấy Cố Ngạn đang dựa vào bàn ngủ, uống rượu buổi tối là không tốt, tiết tấu sinh hoạt của Cố Ngạn bỗng chốc bị quấy rầy, ngồi yên một chút liền ngủ quên mất.

Tiểu thái tử mặt không gợn sóng bất đắc dĩ cười khổ giống phụ thân của hắn như đúc, liếc mắt nhìn Thanh Liên ở phía sau, nhẹ giọng kêu: “Cố công tử?”

Cố công tử không phản ứng lại hắn.

Tiểu thái tử không quan tâm chuyện mất mặt mũi, không chút hoang mang mà hô: “Tiểu Mai đâu?”

“Có nô tỳ.”

“Đánh thức Cố công tử ah, giờ này mà ngủ là thói quen không tốt.”

“Vâng.”

Cố Ngạn rất nhanh bị đánh thức, chỉ có điều thần trí không mấy thanh tỉnh, mắt nhìn không có tiêu cự.

Thanh Liên thấy Cố Ngạn tỉnh, liền bước lên phía trước một bước: “Nô tài Thanh Liên, bái kiến Cố công tử.”

“…”

“Nô tài Thanh Liên, bái kiến Cố công tử.”

“…”

“Nô tài Thanh Liên, bái kiến Cố công tử.”

“…”

Tâm tư cao ngạo của Thanh Liên bị đả kích nghiêm trọng, coi như được sủng ái đi, còn không phải chỉ là một nam sủng thôi sao, có cái gì để kiêu ngạo đây!

Tiểu thái tử bất động thanh sắc mà nhìn Thanh Liên xấu mặt, thấy sư phó vẫn là bộ dáng mất hồn, ghé vào tai Cố Ngạn nhỏ giọng kêu: “Sư phó, tỉnh.”

Cố Ngạn rốt cuộc cũng bị tiểu thái tử gọi hồn về, lúc này mới chú ý tới người xa lạ đang đứng trước mặt, Cố Ngạn chớp chớp mắt, hiếu kỳ nói: “Ngươi là người phương nào?”

Thanh Liên thiếu chút nữa bị tức chết, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nô, tài, Thanh, Liên, bái, kiến, Cố, công, tử!”

Cố Ngạn không hiểu: “Ngươi có chuyện gì?”

Thanh Liên cười khinh miệt, ngón tay vuốt vạt áo, bày ra tư thế xinh đẹp: “Hẳn là Cố công tử không nhìn ra Thanh Liên vì chuyện gì mà đến?”

Cố Ngạn trung thực đáp: “Nhìn không ra.”

Thanh Liên bị hắn làm cho tức đến muốn thổ huyết, dậm chân không lựa lời nói: “Ngươi nghĩ mình là ai chứ! Đừng tự cho là mình đúng!”

Cố Ngạn không cao hứng lắm: “Tùy tiện mắng chửi người không tốt.”

Thanh Liên còn chưa nói tiếp, tiểu thái tử có chút nhìn không được: “Ngươi rốt cuộc là ai? Tìm sư… Cố công tử có chuyện gì?”

Thanh Liên cuối cùng cũng tìm lại lý trí, đối với tiểu thái tử không dám vượt quá phận, rốt cuộc thành thật đáp: “Thanh Liên trước kia có nghe qua đại danh của Lan công tử, một mực ngưỡng mộ không thôi, từ việc công tử am hiểu binh sử, thư pháp, đến học vấn đều khiến Thanh Liên sinh lòng bội phục. Vừa vặn những ngày này Thanh Liên ở trong cung, nên đặc biệt tới đây bái phỏng công tử.”

Cố Ngạn nghe Thanh Liên nói ra danh xưng của hắn trước kia, đột nhiên có chút ngượng ngùng: “Như vậy ah, ngươi không nói ta cũng đoán không ra ngươi vì kính ngưỡng ta mà đến đấy.”

Thanh Liên hít thở không thông, giả vờ căm phẫn nói: “Cố công tử là nhân vật thần thánh cỡ nào, vì sao khuất phục dưới cường quyền, cam nguyện làm… Làm tên nam sủng lấy lòng thánh thượng?”

Nghe đến đây, Cố Ngạn còn chưa hiểu rõ tình huống, ngược lại tiểu thái tử lại minh bạch Thanh Liên tới đây với mục đích gì. Tiểu thái tử cảm thấy tên Thanh Liên này thoạt nhìn bộ dáng rất khôn khéo, nhưng đầu óc lại thật sự không thể dùng được, ngu như heo.”

Tiểu thái tử trực tiếp cắt ngang đoạn đối thoại giữa hai người: “Cố công tử.”

Cố Ngạn nghe vậy xoay đầu lại nhìn tiểu thái tử, cười nói: “Thái tử điện hạ.”

Tiểu thái tử liếc ngang Thanh Liên, Cố Ngạn có chút áy náy mà nói: “Thật có lỗi, Thanh Liên công tử, ta với thái tử điện hạ có chuyện quan trọng cần thương nghị, chúng ta lần sau bàn tiếp được không?”

Thanh Liên cũng bị tức giận đến không muốn ở lại cái chỗ quái quỷ này nữa: “Vậy Thanh Liên cáo lui trước, đợi sau này Thanh Liên rảnh rỗi sẽ cùng Cố công tử nói tiếp.”

“Được.”

“…” Tiểu thái tử nhìn Thanh Liên vội vã rời đi, không nói một lời.

Cố Ngạn phát hiện thái tử điện hạ hiếm khi lộ ra thần sắc không vui, ân cần hỏi thăm: “Điện hạ làm sao vậy?”

Thái tử điện hạ thấp giọng lẩm bẩm: “Không có gì, hôm nay sư phó đã quên đến Đông cung.”

Cố Ngạn bừng tỉnh đại ngộ, gương mặt tràn đầy áy náy nói: “Là sư phó sai, sư phó sẽ tới ngay.”

“…”

Cố Ngạn thấy tiểu thái tử có chút cáu kỉnh, yêu thương mà xoa đầu điện hạ, giống như đang dỗ dành tiểu hài tử: “Sư phó biết sai rồi, sư phó nhất định sẽ đền bù cho điện hạ, điện hạ nói cái gì sư phó đều đáp ứng có được không?”

Tiểu thái tử hồi lâu phát ra âm thanh nũng nịu từ mũi: “Ân.”

Truyện Chữ Hay