Trong Tử Cấm Thành nơi xa hoa nhất , phú quý nhất là thuộc về Đông Cung.
Thánh thượng làm người thanh lãnh, cái gì cũng thanh thanh đạm đạm, nên cái đại thần phải đổi chỗ nịnh bợ.
Thánh thượng coi trọng Thái Tử, cách hai ngày liền phải tới thăm một chuyến, trong cung có cái gì tốt đều tặng Đông Cung.
Nếu có thể có cái Thái Tử thích, tán thưởng vài lời, quay đầu sẽ có thưởng liền.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
Ở trong cung làm việc chính là như vậy, muốn nghiền ngẫm thánh tâm, nhưng lại không thể quá mức.
Không thể chụp mông rồng, muốn chụp phải chụp tâm rồng, đây mới là đạo lý.
Cho nên từ lúc Tôn Nguyệt Nhi gả vào Đông Cung, ăn mặc đồ dùng đều là tốt nhất thế gian, chẳng sợ nàng muốn dưỡng mèo chó gì đó, Nội Vụ Phủ đều hận không thể đem thứ tốt nhất Đại Càn đưa đến trước mặt nàng.
Tôn Nguyệt Nhi trước kia có nuôi mèo Ba Tư thượng đẳng, toàn thân tuyết trắng, một đôi mắt màu lam ngọc bích, là ngoại tổ từ Ba Tư mua cho.
Kiều gia là Giang Nam phú thương nếu nói quyền lực thì có thể ít nhưng nếu nói bạc hoặc mấy thứ hiếm lạ để chơi thì không có gì không có! Bất quá con mèo đó không nuôi được mấy năm liền chết, không biết lý do nhưng sau đó Tôn Nguyệt Nhi liền không còn nuôi dưỡng mấy thứ này.
“Nương nương, ngài hãy chọn một con đi.
Điện hạ cố ý sai Nội Vụ Phủ tìm đấy, mà không phải là tân cống cống phẩm lên .” thái giám Nội Vụ Phủ cong eo đạp vai đứng ở chỗ đó, đầy mặt tươi cười, Tôn Nguyệt Nhi ngồi đó, trong lòng có chút cảm thán.
“Như Ý, ngươi chọn một con đi.”
“ Vâng nương nương.”
Như Ý là nha hoàn bên người của Tôn Nguyệt Nhi, hầu hạ nàng nhiều năm, khi nàng gả cho Thái Tử thì đi theo vào cung làm quản sự cung nữ.
Nàng biết lòng Tôn Nguyệt Nhi liền cố ý chọn một con cùng con trước kia nương nương nuôi cực kỳ giống nhau.
Sau khi người Nội Vụ Phủ đi xuống, Tôn Nguyệt Nhi ôm con mèo cực kỳ dịu ngoan trong lòng lại nghĩ đến người kia.
Trong đầu miên man suy nghĩ, trong chốc lát nàng đem con mèo thả trên mặt đất, bảo Như Ý sửa sang lại xiêm y cho nàng, liền mang người tới Phúc Thọ điện.
Phúc Thọ điện trước sau như một vẫn yên lặng, Thái Tử sức khỏe không ổn cho nên người hầu ở phúc thọ điện làm việc đều thành tinh đầu thai chuyển thế, làm cái gì cũng đều tay chân nhẹ nhàng.
Trong hoàn cảnh này, tất nhiên họ phải nhập gia tùy tục.
Đợi Tôn Nguyệt Nhi tới cửa điện, đã sớm có người vào thông báo, cho nên nàng mới vừa tới nơi đã có người dẫn đi vào.
Nội điện thanh lãnh mà xa hoa, trong không khí phiêu đãng nhàn nhạt mùi thuốc bắc, không làm cho người ngửi cảm thấy khó chịu mà lại thập phần dễ ngửi.
Người nằm ở nệm trên giường được kê cái gối mềm cho thoải mái.
Sau màn có người không tiếng động đi lại đem người nằm đỡ người đó ngồi dậy, người nọ cả người xụi lơ vô lực, phải có người kê gối mềm, mới có thể ngồi dậy.
Khóe mắt nhìn một màn này, Tôn Nguyệt Nhi cố ý thả chậm bước chân, thẳng đến khi người bên trong ngồi xong, nàng mới đi vào.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
“Thái tử phi nương nương tới rồi.” Theo tiếng thông báo mềm mại thái giám vội đứng bên cạnh, có một người xốc màn lên, Thái Tử ngồi dựa ở trên giường cười nhạt.
“Sao lại tới đây?”
Nàng tự nhiên hào phóng mà lại không mất minh diễm, nàng tươi cười đi lên trước, liền có người cẩn thận lấy ghế dựa đặt ở phía sau nàng.
Tôn Nguyệt Nhi không cần quay đầu lại xem, nàng ngồi ở ghế trên, mới cười nói với Thái Tử:
“Hôm nay người Nội Vụ Phủ tới, nói là điện hạ sợ thiếp thân buồn, đem mèo tân cống lên cho thiếp thân chọn một con.
Thiếp thân được điện hạ tặng vật tốt tự nhiên muốn tới nói cảm ơn.”
“Không coi là vật tốt lắm, ngươi thích liền được.”
Thái Tử tuấn tú giống thánh thượng bảy phần.
Bất quá thánh thượng lạnh lùng, uy nghiêm, hắn khí chất thiên về nho nhã ôn hòa, cũng vì vậy dù hắn gầy trơ cả xương cũng không cho người ta cảm thấy đáng sợ, ngược lại trong lòng sẽ không khỏi dâng lên vài phần thương tiếc.
Màu da hắn rất trắng là cái loại trắng của hàng năm không thấy ánh mặt trời, ẩn ẩn có thể thấy mạch máu.
Nói chung là một mỹ nam.
Lúc này hắn nửa nằm ở trên giường, mặc một bộ qua áo gấm màu xanh lam, búi tóc chỉ dùng một cây trâm.
Thời tiết nóng mà trên người lại che một cái thảm mỏng, từng khớp xương trên bàn tay như noãn ngọc trên thảm càng lộ ra một loại suy nhược.
Có người tới phụng trà, Tôn Nguyệt Nhi bưng lên uống một ngụm, liền gác xuống.
Trong điện lại tự nhiên an tĩnh, trong lòng nàng có chút bực bội chính mình, rõ ràng mỗi lần đều muốn nói với hắn rất nhiều lời, nhưng mỗi khi tới gần là không thể nào nói lên.
Nói cái gì đây? (Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
Hai người tuy là phu thê, nhưng lại không quen thuộc, thậm chí từ đại hôn vẫn chưa cùng chung chăn gối.
Trước khi Tôn Nguyệt Nhi được phong làm Thái tử phi, trong cung liền phái mấy giáo tập ma ma đến Trấn Quốc Công phủ.
Không rchỉ dạy nàng quy củ, còn dạy nàng làm như thế nào để thành một Thái tử phi tốt, thật có thể nói là dạy từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, thậm chí thói quen của Thái Tử hắn yêu thích hay ghét cái gì đều nói cho nàng biết.
Thái Tử chịu không nổi nóng, cũng chịu không nổi lạnh, càng không thể bị kích động.
Thái Tử không thể ăn cay, ngọt cũng không được, ăn nhiều không được, ăn ít cũng không được.
Còn chưa nhìn thấy phu quân tương lai, Tôn Nguyệt Nhi đã biết đây là một người bằng lưu li làm nên.
Chuyện giường chiếu tất nhiên cũng được ma ma dạy.
Nhưng Tôn Nguyệt Nhi hiểu ngày sau mình là quả phụ rồi.
Lúc đó, Tôn Nguyệt Nhi rất là mệt mỏi, nhưng lại không kháng cự.
Ở trong lòng nàng gả cho ai cũng được, nàng vốn không tính cưới chồng, giờ gả cho người như vậy cũng nhẹ nhàng.
Nhưng nhẹ nhàng đó lại không biết từ khi nào biến thành một loại nặng trĩu, đêm khuya tĩnh lặng nó luôn ép nàng không thở nổi.
“Điện hạ mèo con rất ngoan, thiếp thân nghĩ tới trước đây khi thiếp thân còn nhỏ, ngoại tổ tặng thiếp một con mèo như thế.
Nhưng con mèo đó rất hung dữ, thiếp thân lần đầu tiên ôm nó, liền bị nó cào.” Nàng vừa cười vừa nói.
Thái Tử mặt mày cũng tươi cười, trong đôi mắt, hỏi: “ Sau đó thì sao?” (Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
“Sau đó thiếp thân khóc lóc đi tìm nương, nương vừa cười thiếp nhát gan, vừa thoa thuốc cho ta.
Thiếp không dám đi trêu chọc nó, nhưng sau đó vì thật sự thích, nên mới……” Sau này chờ nàng bị ủy khuất, đã không tìm thấy nương nữa rồi.
Trong điện an tĩnh lại, thiếu nữ đó tư thái thục nhã, khí chất nhã nhặn lịch sự mà nhu uyển.
Nàng tựa hồ đang nghĩ tới cái gì đó mà ánh mắt trở nên mơ hồ lên, tựa hồ lại có một sự bi thương.
Có người đi tới, rõ ràng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng lại làm thiếu nữ sợ tới mức cả kinh xoay người.
Thái Tử lập tức nhìn qua rõ ràng ánh mắt thanh tĩnh lại làm người tới cả kinh quỳ xuống.
“Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.”
“Ngươi đứng lên đi, ta không có việc gì, là ta xuất thần.” Nói xong nàng mới ý thức được mình bao biện làm thay, có chút co quắp mà nói: “Mong điện hạ chớ trách cứ thiếp thân đi quá giới hạn.”
Thái Tử đạm đạm cười, thanh âm nhu hòa nói: “Nếu Thái tử phi nói thế thì lần sau chớ tái phạm.”
“Tạ ân Thái tử phi nương nương.” Nói xong người này cũng không ngẩng đầu lên, đi lui trở về.
Nhưng rốt cuộc cũng phá hủy không khí, Tôn Nguyệt Nhi thật vất vả mới lấy dung khí cùng Thái Tử nói chuyện mà lúc này nàng cũng không có tâm tình, lại thăm hỏi thân thể Thái Tử xong liền đứng lên mở miệng cáo từ.
Trước khi rời đi, nàng do dự một chút mới nhỏ giọng nói: “Điện hạ, kỳ thật thiếp thân không ủy khuất.”
Nói xong nàng cũng không quay đầu lại vội vàng đi ra.
Trong điện lại một mảnh an tĩnh, nhưng Thái Tử lại không biết vì sao nở nụ cười.
Kỳ thật Tôn Nguyệt Nhi đã sớm không thấy ủy khuất.
Ủy khuất gì chứ? Nàng gả cho người tôn quý nhất trở thành nữ nhân tôn quý nhất.
Những thứ Thái Tử nên cho nàng đều đã cho nàng, cho dù nói nàng nhất định sẽ làm quả phụ thì thế nào chứ? Nàng vốn không muốn phải gả người, nàng cũng không để ý gì.
Chỉ là hắn tựa hồ để ý, cho nên từ sau khi đại hôn, các loại đồ vật quý hiếm như nước chảy đến trước mặt nàng.
Một lần hai lần thì còn không rõ, nhưng càng nhiều lần nàng đã có thể nhìn ra ý tứ trong đó.
Nàng nhịn hồi lâu, loại lời ngôn tình nàng không nên nói, nhưng hôm nay không biết vì sao nàng lại nhịn không được.
Trở lại Thục Phương điện, Tôn Nguyệt Nhi có chút quẫn cũng có chút bực bội chính mình, cũng không biết Thái Tử sẽ nghĩ như thế nào.
Không đề cập tới chuyện ngày đó, từ lần đó Tôn Nguyệt Nhi thật ra cùng Thái Tử dần dần thân cận lên.
Khởi điểm là Thái Tử triệu nàng tới nói chuyện, dần dần nàng tự chủ động đi tìm Thái Tử, sau đó loại chuyện này càng ngày càng nhiều.
Cho đến mãi sau này nàng còn ở lại Phúc Thọ điện, tuy là cũng không làm gì, nhưng tóm lại cũng giống phu thê cùng chung chăn gối.
Nhưng cũng không nhiều, có rất nhiều thời điểm Tôn Nguyệt Nhi nhìn ra được Thái Tử không muốn nàng đi nhưng lại không mở miệng giữ nàng.
Nàng cũng biết vì sao, chính là vì biết mới càng thêm đau lòng.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
Xuân đi thu tới, lại một năm qua đi, Thái Tử càng ngày càng yếu.
Tôn Nguyệt Nhi thấy hắn ngất xỉu hai lần, lần thứ hai nàng kinh hoảng thất thố truy vấn mới biết được lúc nàng không biết, nàng còn có rất nhiều chuyện.
Thái Tử từ khi sinh ra liền mang bệnh, các loại thảo dược quý hiếm ăn không biết bao nhiêu, ở trong cung phàm là nghe dân gian có thầy thuốc có chút tên tuổi đều được mời vào cung, họ đều nói Thái Tử chỉ sợ sống không quá hai mươi, mà nay năm Thái Tử đã hai mươi hai.
Thái y thường trú ở Đông Cung cũng không dám ly khai, thánh thượng tới mỗi ngày, sắc mặt ngày một khó coi hơn, toàn bộ Đông Cung như đi trên băng mỏng, sợ ngày nào đó bị chém đầu.
Đông Cung đã thay đổi rất nhiều nô tài đều đều là vì giận chó đánh mèo, Tôn Nguyệt Nhi cũng bị giận chó đánh mèo một lần.
Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cái gì gọi là nổi trận lôi đình, nàng phủ phục trên mặt đất lòng tràn đầy khủng hoảng, khủng hoảng không phải vì mất mạng, mà là cứu hắn không được.
Đúng lúc này hắn tỉnh, gọi một tiếng phụ hoàng, nam nhân đang bạo nộ xoay người, nàng tê liệt ngã xuống trên mặt đất mồ hôi chảy như suối.
……(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
Lần này Tôn Nguyệt Nhi chỉ thấy mặt hắn một lần mặt, Thái Tử cười nói nàng đừng sợ, trên thực tế nàng sợ vô cùng.
Lần đầu tiên nàng cơ hồ ghé vào người hắn nói với hắn nàng muốn sinh cho hắn đứa con trai.
Sau đó Đông Cung có tin vịt nói Thái tử phi là sợ thủ tiết ngày qua không tốt, trước kia không làm gì, giờ ôm chân Phật, trên thực tế nàng chỉ muốn lưu lại huyết mạch của hắn.
Đáng tiếc, không thể lưu lại.
Tấn An năm , Chiêu Đức Thái Tử qua đời tại Phúc Thọ điện, hoàng đế hạ mệnh ấn đế chế đại táng.
Cùng ngày, Thái tử phi Tôn thị thắt cổ tự vẫn tại Thục Phương điện.
Hoàng đế nghe tin im lặng, cho nàng cùng Thái Tử hạ táng ở Yến Sơn đế lăng.
“Điện hạ, điện hạ, đã giờ mẹo, nên thức dậy.”
Một tiếng gọi ở ngoài màn vang lên, người trên giường mở mắt ra, hô hấp còn không xong.
“Đã biết.”
Sau một lúc lâu, hắn mới xoay người ngồi dậy, vén màn lên, chân trần đạp lên bàn đạp gỗ tử đàn.
Cẳng chân lộ ở ra ngoài cơ bắp cân xứng lại cho người ta một sức bật mỹ cảm.
Tiểu An Tử tiến lên, quỳ mang giày cho hắn, lúc này một hàng người nối đuôi nhau bưng khay chờ ở một bên.
Triệu Sâm đứng lên.
Tiểu An Tử đang muốn tiến lên thay quần áo cho hắn, hắn lại hướng tới phòng tắm.
“Tắm gội.”
Thẳng đến khi ngồi ở trong ao, Triệu Sâm mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Hai ngày nay trong mộng cứ xuất hiện cảnh tượng nàng ăn mặc hồng sa mỏng như cánh ve, đôi tay tựa như dây leo triền ở trên người hắn, ở bên tai hắn nói phải sinh con trai cho hắn.
Triệu Sâm cũng không biết vì sao lại mơ như thế nhưng mỗi lần thế hắn thấy xấu mặt, may mắn còn có thể tắm gội để che lấp.
Trong cung xưa nay khi hoàng tử dậy thì sẽ an bài cho cung nữ dạy dỗ lệ thường, nhưng hiện giờ Tô Hoàng Hậu chưởng cung nên việc này tự nhiên bị bỏ qua.
Cũng có quản sự cô cô nhắc nhở qua, lúc ấy nghe thấy việc này Ngọc Nương kinh ngạc không nhẹ, sau lại hỏi qua Tấn An Đế, mới biết được xác thật có chuyện như vậy.
Đối với việc này Tấn An Đế cho là đúng, thì Ngọc Nương lại thập phần mâu thuẫn nàng cảm thấy Thái Tử còn quá nhỏ.
Càng nhiều tuổi, bệ hạ càng đau long nương nương, việc này tự nhiên theo ý Ngọc Nương.
Cho nên Thái Tử Triệu Sâm vẫn là trai tân như cũ.
Kỳ thật như vậy cũng tốt bằng không hắn phải làm thế nào mới có thể đem việc này tránh đi.
Nhưng rốt cuộc hắn cũng là thiếu niên bình thường sẽ động tình cũng bình thường, đặc biệt là khi tuổi càng lớn, Tôn Nguyệt Nhi cũng như là đóa được tỉ mỉ dưỡng dục giống như đóa hoa nở rộ.
Trước kia Triệu Sâm còn có thể tâm vô tạp niệm, nhưng từ khi ngực Tôn Nguyệt Nhi lớn lên, hắn liền bắt đầu cầm thú.
Trộm nắm tay, hôn cái miệng nhỏ đều làm.
Nhưng tiến thêm một bước, đừng nói là Tôn Nguyệt Nhi không muốn, Triệu Sâm cũng không vô sỉ được.
Giờ chỉ có thể mong đợi ngày đại hôn tới sớm chút, thái tử Triệu Sâm nói Tôn Nguyệt Nhi lớn hơn hắn nửa tuổi đã thành đại cô nương.
Trước kia thì còn nói con gái nhà người ta bé hơn, phải kêu là ca ca.
Ngọc Nương bật cười cũng nguyện ý thành toàn cho nhi tử.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
Hiện giờ còn nửa tháng nữa Thái Tử đại hôn, trong cung vội vàng đến nghiêng trời lệch đất, Triệu Sâm cũng đầy chờ mong, hận không thể ngày mai chính là ngày lành.
Thôi không đề cập tới chuyện này, kể tiếp chuyện khi nãy Triệu Sâm từ Đông Cung ra thì đã có chút muộn.
Từ mùa thu năm trước, Tấn An Đế đã bắt đầu an bài cho Triệu Sâm tiếp xúc việc triều chính.
Dựa theo quy củ Đại Càn quy củ, Thái Tử chính đương từ Hàn Lâm Viện, bắt đầu bồi dưỡng giao tiếp giữa trữ quân tương lai cùng nhóm quan văn, cũng là dễ bề để Thái Tử bồi dưỡng nhân lực.
Trong triều quan văn từ tam phẩm trở lên, phần lớn đều là xuất thân từ Hàn Lâm Viện, mà muốn nhập các không từ hàn lâm là không thể.
Bởi vậy có thể thấy được chuyện này là tất yếu.
Cho nên Triệu Sâm mỗi ngày đều sẽ đến Hàn Lâm Viện, Tấn An Đế cũng an bài sai sự cho hắn, chưởng tu 《 Hoằng Cảnh đại điển 》, cũng coi như là giúp Thái Thượng Hoàng tu, xem như một công đôi việc.
Triệu Sâm đến Hàn Lâm Viện đã qua điểm mão, bất quá ai dám so đo việc Thái Tử đi muộn, ít nhất Hàn Lâm Viện không dám.
Người già toàn coi như không biết, Triệu Sâm tương đối quen thuộc với nhóm hàn lâm trẻ, họ còn sôi nổi cảm thán Thái Tử quá chăm chỉ, sắp đại hôn còn nhớ sai sự trên người.
Sau một phen nhàn thoại, từng người vội rời đi.
Tu thư là việc nhàn cũng buồn tẻ, không chỉ buồn tẻ còn không có gì chấm mút, lại dễ dàng có lỗi phải gánh vác, người bình thường đều không nguyện ý làm loại chuyện này.
Nhưng lần này không thế, người chủ trì tu thư là đương kim Thái Tử, cho dù trước mặt hắn biểu hiện một phen, cũng có lợi.
Mà Triệu Sâm cũng không chỉ tay năm ngón, cho nên cũng đi làm một ngày, mãi cho đến khi chạng vạng Triệu Sâm mới chút mệt mỏi ra cửa Hàn Lâm Viện.
“Điện hạ, hồi cung ạ?” Tiểu An Tử hỏi.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
Triệu Sâm xoa xoa ấn đường: “Đi Chiếu Minh Phường đi.” Chiếu Minh Phường ở vào gần Đông An môn, Triệu Sâm có một tòa nhà ở chỗ này, Thái Tử sau khi thành niên đều sẽ có một tòa nhà ở ngoài cung, dễ bề ở ngoài cung nghỉ chân.
Bất quá nếu không phải vạn bất đắc dĩ Thái Tử đại đa số là phải về cung.
Hôm nay cũng không biết Triệu Sâm động tâm tư gì, rõ ràng còn sớm sao lại muốn ở bên ngoài chỉ là Tiểu An Tử biết vì sao, thời điểm này hoặc là có đại sự muốn làm, hoặc là điện hạ nhớ Thái tử phi tương lai.
Tiểu An Tử tính toán lần trước Thái Tử cùng Thái tử phi tương lai gặp mặt, đã là mười mấy ngày phía trước hôm nay khẳng định là nhớ Thái tử phi tương lai.
Quả nhiên, ăn tối xong Triệu Sâm cũng không nghỉ ngơi mà là đợi đến canh hai thay hắc y mang ám vệ ra phủ, Tiểu An Tử cũng bị bỏ lại.
Mà cùng lúc đó, ở Trấn Quốc Công phủ Tôn Nguyệt Nhi cũng mới nghỉ ngơi.
Càng tới gần ngày đại hôn, nàng càng bận rộn, trừ bỏ cùng ma ma học quy củ, còn phải ứng phó với các môn hạ trong phủ, cùng với thân thích, còn không cần nhắc đến các loại việc vụn vặt.
Giống ngày xưa nàng dùng xong bữa tối, nhiều lắm là ở trong sân tản bộ, hoặc trở về phòng xem sách gì đó, là có thể nghỉ ngơi, hiện tại không thể nữa rồi.
Lúc dùng bữa có ma ma nhìn, ăn xong liền thúc giục ra ngoài một chút, miễn cho ngồi lâu sẽ béo.
Thật vất vả trở về, còn không thể nghỉ ngơi, là phải tắm gội.
Tắm gội quy củ cũng nhiều, tắm gội xong còn phải để ma ma đắp hương cao khoảng nửa canh giờ mát xa, từ đầu ấn đến chân mới được.
Sau một hồi, Tôn Nguyệt Nhi sớm đã mí mắt trên đánh mí mắt dưới thẳng một hàng.
Này chưa xong đâu ma ma còn giảng cho nàng việc nam nữ để về sau nàng mới có thể hầu hạ Thái Tử tốt.
Tôn Nguyệt Nhi dù tính tình tốt cũng thấy phiền, nếu không phải nàng nhiều năm làm tiểu tức phụ cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo ca ca nói muốn cưới nàng, nàng cũng luôn nói nếu không phải Tiểu Bảo ca ca thì không gả, có lẽ nàng đã sớm bỏ không làm.
Rốt cuộc tiễn ma ma đi, Tôn Nguyệt Nhi mới được ngã trên giường ngủ mất.
Lúc tỉnh lại là vì cảm giác có người niết mũi nàng, nàng mở mắt ra liền phát hiện trên giường có một hắc y nhân.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
chương Tiểu Bảo vs Nguyệt Nguyệt
Tôn Nguyệt Nhi bị dọa không nhẹ, theo bản năng muốn gọi người, thẳng đến khi thấy mặt đối phương, mới nhẹ nhàng thở ra.
“Tiểu Bảo ca ca, sao lại tới lúc này?” Nàng trở mình, xoa xoa mặt vẫn thấy buồn ngủ đến cực điểm, trong miệng còn lẩm bẩm nói, người lại đã ngủ.
Phòng ngủ một mảnh tối tăm, ở góc tường có một cái đèn tiểu đêm màu vàng ánh sáng mông lung, khi chiếu đến giường đã trở nên thập phần leo lét nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ người đẹp trên giường.
Nàng mặc sa mỏng đỏ, tóc dài rối tung ở phía sau, lộ ra gáy ngọc tinh tế.
Đặc biệt trời đã bắt đầu có chút nóng, nàng không đắp kỹ chăn chỉ đắp nửa người, lại lộ ra nửa cái đùi.
( Đang nghĩ đến gà rán các bác ạ).
Cái đùi trong ánh sáng mờ mờ có chút trắng kinh người, hình dạng hoàn mỹ, làm người nhìn trộm nãy sinh dục vọng.
Triệu Sâm có chút khát, nhịn không được duỗi tay sờ sờ.
Nàng bị sờ có chút ngứa, duỗi tay chặn tay hắn: “ Để ta ngủ một lát, ta mệt.” Thanh âm nàng mềm mềm mại mại, âm cuối mang hờn dỗi, tựa như làm nũng.
Triệu Sâm chịu không nổi mà lại gần cắn vành tai nàng : “Ai bảo nàng mặc như vậy, may hôm nay là cô tới, nếu người khác tới, không phải là cho người ta xem hết sao.” (Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
Tôn Nguyệt Nhi bị hắn ép có chút thở không nổi, gian nan xoay người đẩy hắn ra, đôi mắt vẫn không mở: “Còn không phải là do mấy ma ma, các nàng làm phiền muội, lăn lộn cả một ngày, vốn định đi thay nhưng mệt quá làm không nổi.”
“Không cần thay đổi, như vậy thực đẹp, chờ cô hồi cung sẽ thưởng cho các nàng.”
Triệu Sâm hai mắt sáng quắc nhìn cảnh đẹp, khi còn nhỏ hắn đặc biệt không thể lý giải vì sao phụ hoàng cao lãnh gặp phải mẫu hậu liền đại biến, cuối cùng hắn có thể minh bạch.
Đó là vì từ trong xương cốt dâng lên một loại xao động, thời thời khắc khắc đều muốn ôm nàng như vậy.
Hắn cũng như vậy cầm lòng không đậu đem đại chưởng đặt trên yếm mẫu đơn.
Nàng bị hắn xoa có chút đau, mở mắt ra đẩy hắn: “ Huynh làm cái gì?”
Triệu Sâm thanh âm có chút chuyển biến: “Nàng nói ta muốn làm cái gì?” Lúc này Tôn Nguyệt Nhi cũng không còn là cô nương không hiểu chuyện bị người lừa ăn miệng nhỏ, đặc biệt phía sau có thứ chống lên nàng, làm nàng hết buồn ngủ luôn.
Nàng theo bản năng duỗi tay đẩy hắn, cũng giãy giụa ngồi dậy, lại không biết đụng vào địa phương nào, làm hắn phát ra tiếng la thống khổ □□, ngã vào trên giường.
Tôn Nguyệt Nhi hoảng sợ, không biết sao lại nghĩ đến lời giáo tập ma ma nói, nơi đó thực yếu ớt.
Nàng nghĩ một chút xem mình có phải đụng vào rồi không, chân tay luống cuống muốn gọi người, lại bị Triệu Sâm kéo lại
“Không thể gọi người.”
“ Nhưng làm sao bây giờ a, huynh không sao chứ?”
“Nàng giúp ta xoa xoa, ta liền không đau.” Hắn vừa nói tay chân liền không thành thật, chờ Tôn Nguyệt Nhi phản ứng lại hất tay hắn ra, lại bị hắn xoay người đè dưới thân.
Chờ khi Triệu Sâm từ phòng Nguyệt Nhi ra, đã là canh bốn.
Hắn ngựa quen đường cũ theo nóc nhà đi về.
Triệu Sâm năm tuổi đã tập võ, đừng nhìn hắn thân hình thon dài mảnh khảnh nhưng khá cường tráng, kỳ thật lại là cao thủ, bình thường trèo tường với hắn mà nói là trò chơi thôi.
Hắn đang định từ tòa tiểu viện này nhảy ra đi, đột nhiên bên tai vang lên tiếng nam nhân hừ lạnh.
Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn xem, cách đó không xa trên nóc nhà có một nam nhân cao lớn.
Người nọ đứng ngược sáng, thấy không rõ diện mạo, nhưng xem hình dáng cùng trang phục tựa hồ là nhạc phụ hắn.
Triệu Sâm thấy dưới chân muốn vấp ngã vội từ tường viện nhảy xuống.
Nam nhân ánh mắt hơi ngưng, sau một lúc lâu mới thấy thân ảnh ấy xuất hiện ở nơi xa, nhanh chóng rời đi.
Trong chính viện, Tôn Manh từ ngoài trở về, không ngừng dạo bước, cũng nổi giận mắng: “Thật là kỳ cục, quá kỳ cục!” (Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
Trên giường Kiều thị thấy trượng phu như vậy, nhịn không được cười một tiếng: “ Thôi, dù sao bọn họ cũng sắp đại hôn.”
“ Sắp đại hôn cũng không được! Đó không phải là đại hôn? Đến từ canh hai tới canh bốn mới đi, đây là không đem nhạc phụ ta để vào mắt!”
“Nếu không phải ngươi thả cho người ta tiến vào, Tiểu Bảo sao có thể vô thanh vô tức tiến vào?”
Tôn Manh cứng lại, “Ta cũng không bảo hắn canh bốn mới đi.
Không được, ta phải đi gặp Nguyệt Nhi một chút, xem tên tiểu tử đó đến tột cùng đã làm cái gì.” Kiều thị bị sặc không nhẹ, vội xuống giường giữ chặt hắn: “ Chàng đừng lăn lộn, nếu chàng đi thật, khuê nữ chúng ta còn dám gặp ai? Tiểu Bảo không phải không biết nặng nhẹ, nói nữa chàng còn không tin Nguyệt Nhi sao con bé sẽ không xằng bậy.”
“Trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng, ta dù tin ta nữ nhi, cũng không tin được tiểu tử kia!” (Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
“ Được rồi, con cháu đều có phúc của con cháu, không phải lúc chàng tuổi trẻ cũng, chàng đã quên lúc trước à……” Lúc trước có chuyện gì Kiều thị đỏ mặt không nói, rõ ràng cũng hơn ba mươi tuổi khi xấu hổ lại có kiều thái một tiểu nữ nhi.
Tôn Manh cũng nhớ tới lúc trước, ho nhẹ hai tiếng che dấu, tất nhiên không có mặt mũi mắng con rể tương lai.
Ở Chiếu Minh Phường, Tiểu An Tử ngồi ở trước chân giường ngủ gục.
Nghe thấy có động tĩnh, hắn vội đứng lên: “Điện hạ cuối cùng cũng đã trở lại.” Chờ đến gần mới phát hiện đồ Thái Tử điện hạ mặc có chút tro bụi: “Điện hạ, ngài làm sao vậy, ngài bị thương?” Tiểu An Tử sốt ruột hỏi.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
Triệu Sâm hất tay, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, cô không có việc gì, không cẩn thận làm xiêm y rách, nhanh hầu hạ cô tắm gội, còn có thể ngủ một lát, sáng mai phải đến Hàn Lâm Viện.” Nhưng cái này rõ ràng là bị quăng ngã.
Bất quá lời này Tiểu An Tử sẽ không nói ra, chỉ có thể ở trong lòng cảm thán, điện hạ đối với Thái tử phi thật là một mảnh tình thâm, nửa đêm thăm nàng, bị ngã cũng cảm thấy không sao.
Nhưng việc này rốt cuộc vẫn bị Tấn An Đế biết.
Hắn đã biết Ngọc Nương tất nhiên cũng biết.
“Nàng nói xem tiểu tử này, ngày thường rất ổn trọng, thế nhưng lại có thể làm ra loại chuyện mất mặt này.” Tấn An Đế ghét bỏ nói.
Hiện nay hắn đã bốn mươi nhưng vẫn giống lúc mới vừa đăng cơ, thân hình vẫn thon dài đĩnh bạt, trừ bỏ vì suốt ngày vất vả chính sự mà có một chút tóc bạc.
Nhưng tóc bạc không những không làm hắn có vẻ già nua, ngược lại tăng thêm vài phần thành thục của nam tử khi trải qua năm tháng lắng đọng lại.
Hắn ngồi đối diện Ngọc Nương, càng cho thấy nàng được trời chiếu cố.
Năm nay hơn ba mươi một chút nhưng nàng vẫn xinh đẹp, nếu nói những tiểu cô nương là nụ hoa thì nàng lại là mẫu đơn tuyệt diễm nở rộ quý báu.
Một nụ cười đều là tranh, trong cung không ai không nói Hoàng Hậu nương nương so với mấy năm trước càng thêm tuyệt mỹ.
Đôi phu thê tôn quý nhất không biết rằng đối thoại của họ cũng từng trình diễn ở Trấn Quốc Công phủ.
Sự tình phát triển đến cuối cùng thì nhi tử đều giống cha mà chấm dứt.
Đế hậu thế này trong Khôn Ninh cung đã thấy nhiều nên gọi là tình thú, bất quá thấy trên giường đất Đế hậu càng dựa càng gần, người hầu đứng ở trong điện vội nối đuôi nhau lui ra ngoài.
Lúc này, tiếng đinh linh đinh linh của lục lạc vang lên, Ngọc Nương vội duỗi tay đẩy Tấn An Đế nhưng rốt cuộc vẫn muộn, Trường Nhạc đã xông vào.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
Trường Nhạc đã là tiểu mỹ nhân mười hai tuổi, mắt ngập nước, mũi đĩnh kiều, mày liễu cong cong, khi cười má lúm đồng tiền hiện lên.
Nàng mặc áo hồng nhạt thêu Lan Thảo, váy lụa trắng ở góc váy thêu hai đóa diệp lan, tóc búi trái đào , đeo khuyên tai hồ lô bạch ngọc, theo bước chân lắc lư, điềm mỹ mà nghịch ngợm.
Bên chân là một con chó Nhật trắng gọi là Phúc Tử, được Trường Nhạc dưỡng mười mấy năm, bởi vì nuôi dưỡng tốt cho nên còn chưa già.
Triệu Trường Nhạc không ngờ mình tới không phải thời điểm, bất quá loại trường hợp này nàng cũng gặp không ít nên tất nhiên sẽ không kinh hoảng thất thố, mà là thập phần săn sóc quay người đi.
Chờ khi Tấn An Đế ho nhẹ một tiếng, nàng mới cười tủm tỉm quay đầu, gọi phụ hoàng mẫu hậu.
“ Sao con chạy gấp vậy?” Vừa nghe thế, Triệu Trường Nhạc mới nhớ tới mới vừa rồi mình bị ủy khuất, vội dựa vào người nương.
“Nương, vừa mới rồi ở trong cung con đụng tới một tiểu tử man di, hắn đụng phải con, thế nhưng không nhận lỗi liền chạy mất.” (Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
Trong cung, tiểu tử man di? Ngọc Nương đem ánh mắt hướng về Tấn An Đế.
Tấn An Đế trầm ngâm một chút, nói: “Nếu trẫm tính không sai,thì nó là con trai độc nhất của Vân Nam vương vì hiện giờ trong hoàng cung cũng chỉ có tiểu tử đó phù hợp.”
Thái Tử đại hôn, chính quốc gia tổ chức chúc mừng ngày, các quốc gia đều có đưa sứ thần đến, chư phiên cũng nhập kinh không ít.
Hiện giờ Vân Nam tuy là thuộc lãnh thổ Đại Càn, nhưng Vân Nam ở Tây Nam, biên cương địa thế phức tạp, người man di quá nhiều, văn hóa không thông, triều đình thấy ngoài tầm tay với, chỉ có thể chọn phương thức di chế, thiết lập thổ ty.
Mà Vân Nam vương chính là thổ ty tối cao, triều đình thừa nhận phiên vương.
Vân Nam vương chính là cái chức thừa kế, nhiều thế hệ từ đại lý Việt thị thừa kế, Việt thị xưa nay đối với Đại Càn trung thành và tận tâm, vô luận là Thái Thượng Hoàng hay là Tấn An Đế đều thập phần coi trọng, cho nên mới cho phép Vân Nam vương ở trong cung.
Đương nhiệm Vân Nam vương Việt Vụ hai mươi bảy, có một con trai mười tuổi, vừa vặn phù hợp với người Triệu Trường Nhạc nói.
“Đúng đúng đúng, tiểu tử đó mặc xiêm y không giống người Đại Càn ta.” Trường Nhạc hồn nhiên tố cáo, Tấn An Đế đã nheo lại mắt, cô bé còn cáo trạng vui vẻ vô cùng.
Nhưng Dao Nương vội trộm kéo nữ nhi.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
“Trường Nhạc, có phải con lại đi đến Càn Tây Ngũ Sở?” Càn Tây Ngũ Sở cùng hướng với nơi chiêu đãi Vân Nam vương là Kính Thắng Trai, Triệu Trường Nhạc cũng chỉ có thể là đi đến Càn Tây Ngũ Sở, mới có thể gặp phải tiểu tử man di kia.
Quả nhiên Trường Nhạc đô khởi miệng nhỏ nói: “Đại ca Nhị ca Tam ca đều ở nơi đó, con đi tìm bọn họ.” Tựa hồ cũng có chút chột dạ, cô bé dậm chân một cái nói: “Đại ca bọn họ đều ở một chỗ, một mình con ở tại Tĩnh Điềm Trai, các huynh ấy cũng không chơi với con, cũng là vì buồn con mới có thể……”
Đã nói thành như vậy, Tấn An Đế cùng Ngọc Nương cũng không thể khiển trách, ba huynh đệ tụi nhỏ chậm rãi lớn lên, Trường Nhạc là một nữ nhi liền cô linh.
Thứ nam hài được làm, cô bé đều không thể làm, cả ngày chỉ có thể theo cung nữ các ma ma học nữ công, cũng không trách bé sẽ buồn.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
“Lập tức đại ca sẽ thành thân, trong cung có rất nhiều người, ngày thường cũng liền thôi, mấy ngày nay con không nên chạy loạn.” Ngọc Nương nói.
Trường Nhạc gật đầu.
Chờ Trường Nhạc mang theo Phúc Tử đi rồi, Ngọc Nương mới thở dài: “Cũng không trách Trường Nhạc, xác thật con bé sẽ thấy cô đơn chút.”
Tấn An Đế nhìn nàng một cái: “Nếu không chúng ta sinh them một công chúa?” Hắn cực kỳ hoài niệm khi nữ nhi còn nhỏ, ngây thơ đi theo chân hắn, tả một tiếng cha hữu một tiếng cha.
Đáng tiếc khi nữ nhi trưởng thành, liền không dính cha, lúc trước Tấn An Đế còn có một thời gian rầu rĩ không vui.
“Ai muốn cùng chàng sinh! Thiếp không tính cùng chàng sinh.” Dao Nương đỏ mặt mắng nói.
Nam nhân tuấn mỹ đem mặt tiến đến trước mặt nàng, mắt phượng u quang phập phồng, Tấn An Đế những năm gần đây càng có mị lực, mỗi lần để sát mặt vào tim nàng liền bang bang nhảy.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
“Không muốn cùng trẫm sinh, vậy nàng muốn sinh với ai!” Hắn nheo mắt phượng.
“ Chàng già còn không đứng đắn, nhi tử đã sắp thành thân rồi.”
“Ngại trẫm già?” Theo một tiếng hừ nhẹ, sợi dây buộc rèm châu bị Tấn An Đế không biết dùng vật gì đánh rớt xuống, dấu đi cảnh sắc.
Rèm châu này ngày thường rất ít khi buông xuống, chỉ có thời điểm nào đó mới có thể dùng tới.
Rèm châu treo lục lạc, bị gió thổi qua, sẽ phát ra tiếng đinh đinh.
Lúc này theo lay động, thanh âm không dứt.
Ngẫu nhiên truyền ra tiếng xin tha ‘ bệ hạ vũ dũng không giảm ’, làm cung nhân đỏ mặt.
Đừng nhìn Trường Nhạc đối với cha mẹ nói gì nghe nấy, trên thực tế trong lòng con bé đã sớm muốn đi tìm tiểu tử đó báo thù.
Bằng không bé cũng sẽ không tới Khôn Ninh cung cáo trạng, con bé muốn thăm dò tiểu tử man di đó là ai.
Kỳ thật Trường Nhạc còn có một ít lời chưa nói, man tiểu tử đó không chỉ đụng phải cô bé không xin lỗi, còn nói nàng xấu.
Trường Nhạc xưa nay cho rằng bé là tiểu mỹ nhân, trong cung ai cũng công nhận bé là tiểu mỹ nhân, như thế nào có thể chấp nhận người ta nói bé như vậy! Chân trước rời Khôn Ninh cung, đem Phúc Tử đưa về sau Tĩnh Điềm Trai, liền đi tới Càn Tây Ngũ Sở.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
Cung nữ Tình Nhi lôi kéo cô bé, khuyên nhủ: “Công chúa, nương nương cùng bệ hạ đã nói, ngài đừng đi loạn.”
“Ngươi không nói phụ hoàng mẫu hậu cũng không biết.”
“ Vậy cũng không được a.” Tình Nhi nước mắt sắp rớt ra.
“Vậy ngươi trở về đi, coi như không biết ta đi đâu.” Nói xong, Trường Nhạc bỏ Tình Nhi chạy.
Tình Nhi bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
Chương Tiểu Bảo vs Nguyệt Nguyệt
Kính Thắng Trai cách Càn Tây Ngũ Sở cũng không xa, chỉ cách cái hoa viên nhỏ.
Trường Nhạc tới Càn Tây Ngũ Sở, cũng không vào bên trong mà trực tiếp tới Kính Thắng Trai.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //) con bé muốn tìm man tiểu tử kia gây phiền toái, tất nhiên không thể gióng trống khua chiêng đi rồi vì thế cô nàng liền đi dạo trước hoa viên Kính Thắng Trai tìm một cơ hội, tốt nhất là khi man tiểu tử kia đơn độc một mình cho cô nàng cùng Tình Nhi chế phục, trộm đánh một trận cho hả giận.
Việt Vụ đã sớm thấy một tiểu cô nương không biết đang xem cái gì ngoài kia, bất quá hắn cũng không để ở trong lòng.
Lần này hắn nhập kinh ở tại trong cung, tự nhiên đối với tình huống ở đây đều biết, có thể trang điểm thế này ở cái tuổi tác đó cũng chỉ có vị đương kim công chúa được phủng ở lòng bàn tay Trường Nhạc công chúa thôi.
Chỉ là Trường Nhạc công chúa tới nơi này làm gì? Càng nhìn Việt Vụ nổi lên lòng hiếu kỳ.
Trường Nhạc cũng không phát hiện nàng ở Kính Thắng Trai nhìn trộm thì đồng thời cách đó không xa ngay một núi giả ở đình hóng gió có một người cũng đang xem cô nàng.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
“Công chúa chúng ta đi nhanh đi, nơi đây là chỗ ở của ngoại thần, nếu bị người nhìn thấy……”
Trường Nhạc đánh gãy lời nàng: “Không bị người nhìn thấy là được!” Đi qua lại nhiều như vậy Trường Nhạc không chỉ có chút mệt mỏi mà còn có chút khát, xa xa thấy bên kia núi giả có cái đình hóng gió, nàng liền nói: “Ta qua bên kia nghỉ chân một chút, ngươi đến Càn Tây Ngũ Sở tìm chút nước uống tới cho ta.”
Tình Nhi vẻ mặt đưa đám: “Công chúa, nô tỳ biết đi chỗ nào tìm nước uống, nếu không chúng ta trở về đi, trở về là có thể có nước uống mà.”
“Ngươi cho ta rằng dễ lừa vậy hả? Trong cung nước không có cho ta uống, ngươi gặp thái giám hỏi bọn họ là có sao.”
“Nhưng nô tỳ nếu nói người muốn, không phải là làm người ta biết công chúa tới Càn Tây Ngũ Sở à?” (Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
“Cho nên ta mới nói ngươi đến Càn Tây Ngũ Sở lấy, bọn nô tỳ cung tam ca đều ngốc, ngươi tùy tiện lấy cớ là có thể lấy trà.
Mau đi mau đi, ta ở đó chờ ngươi, vừa rồi sao ta không phát hiện một chỗ tốt như vậy, đó là địa phương nghỉ chân không dễ bị người phát hiện, còn có thể đứng trên cao nhìn xuống toàn cục.”
Vừa nói, Trường Nhạc liền nhắc váy đến chỗ đó.
Tình Nhi dậm chân một cái, biết được công chúa đã quyết định nếu không thuận theo là không được, vội chạy tới Càn Tây Ngũ Sở.
Cái gọi là vọng sơn chạy ngựa chết, đại để chính là nói Trường Nhạc hiện tại.
Nàng vốn vừa mệt lại khát, mới vừa rồi bị tất cả bực tức che mất giờ đột nhiên nhớ tới uống nước, tức khắc cảm thấy khát đến khó chịu đựng.
Mà cái đình hóng gió này nhìn như không cao, nhưng đi lên lại gập ghềnh, nàng đi hai vòng là không đi lên nữa.
Vốn còn nhảy nhót giờ biến thành bước đi gian nan.
“ Ai kiến trúc cái đình thế này, rốt cuộc có biết làm không thế hay là cố ý lấy bạc của phụ hoàng, cho nên mới không trực tiếp làm đường lên cho rồi, còn cố tình làm thành như vậy!”
“ Mệt mỏi quá, khát nước quá, Tình Nhi ngươi rốt cuộc đã sắp trở lại chưa?”
“Chờ ta bò lên trên nhất định phải báo phụ hoàng đem người làm cái đình này bị kéo ra ngoài đánh.” (Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)
Thật vất vả lại đi thêm một vòng, Trường Nhạc nghĩ nghênh đón nàng sẽ là đình hóng gió, có trà có điểm tâm cô nàng thích, nếu có chén đá bào thì tốt rồi, nhưng ai ngờ vẫn là bậc thang.
“Vì cái gì mà bậc thang này dài như vậy, ai có thể đi lên khẳng định không phải là người!”
Trong đình Vân Nam vương‘ không phải người ’, khuôn mặt có chút quỷ dị, cúi đầu nhìn tiểu nha đầu phía dưới cách đó không xa vừa đi vừa cúi đầu lẩm bẩm.
Kỳ thật tòa đình cùng núi giả lấy ý tưởng là chín khúc thông u ở lâm viên Giang Nam.
Cho dù Vân Nam vương ở biên cương cũng có thể lãnh hội ý trong đó, cố tình ở trong miệng Trường Nhạc lại thành có người lừa bạc phụ hoàng con bé, cho nên cố ý làm phức tạp.
Nhưng nghĩ lại thì nha đầu này còn nhỏ, nghĩ vậy cũng bình thường.
Trong lúc suy nghĩ thì cái kia thân ảnh nho nhỏ đã xuất hiện trong tầm mắt.
Cô bé vẫn còn cúi đầu, miệng lẩm bẩm, chờ thấy rốt cuộc đã tới nơi, đang muốn cảm thán, ngẩng đầu lên sợ ngây người.
Thế nhưng trên đây có người, lại là cái nam nhân.
Trường Nhạc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người trước mắt diện mạo dị thường tuấn mỹ.
Ở trong mắt Trường Nhạc, phụ hoàng là nam tử tuấn tú nhất trên thế giới, đại ca xếp thứ hai, hoàng gia gia thứ ba, thứ tư thứ năm là Nhị ca Tam ca, dù sao thì không có người ngoài.
Nàng tưởng, trên đời nhất định không ai có thể vượt qua phụ hoàng, nhưng hiện tại quan niệm này lại dao động.
Nam tử trước mắt mũi cao mắt thâm, tuấn mỹ dị thường, trên đầu mang cái mũ thoạt nhìn rất kỳ quái, gắn đầy các loại đá quý, rực rỡ lung linh, mỹ lệ bắt mắt.
hắn mặc một thân áo gấm màu xanh ngọc thêu hoa văn phiền phức lật tay, tựa hồ có chút nóng, cổ áo hơi mở ẩn ẩn lộ ra một chút da thịt.
Tai mang khuyên vàng ròng khảm lam bảo làm hắn vốn đang tuấn mỹ khuôn mặt lại thêm vài phần tà mị.
Cả người trang phục thập phần quái dị, một chút cũng không giống người Đại Càn.
Lúc này hắn thanh thản ngồi trên ghế dựa, khóe miệng hơi câu ngậm ý cười.
Nếu luận ngũ quan tinh xảo hắn không bằng Tấn An Đế, nhưng năm phần tự phụ ba phần không kềm chế được hơn nữa là người man di phong tình làm Trường Nhạc không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
“Ngươi là ai?” Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên Trường Nhạc nói lắp.
Việt Vụ ngậm ý cười nhìn cô bé trước mắt, mới vừa rồi xa xa chỉ nhìn thấy là đứa bé, chờ nàng bò lại chỉ có thể nhìn thấy cái đầu.
Lúc này thấy toàn thân trước mắt hắn sáng ngời.
Nếu luận mỹ nhân thì Vân Nam cũng không thiếu, nhưng nếu là luận về hợp tâm ý, Việt Vụ lại cảm thấy mỹ nhân Trung Nguyên phù hợp thẩm mĩ quan của hắn hơn.
Đáng tiếc là quá nhỏ.
Đôi mắt hắn qua lại ở trên người Trường Nhạc làm Trường Nhạc có cảm giác thực khẩn trương.
“Ngươi còn không nói cho ta biết ngươi là ai? Cấm viện hoàng cung cũng không phải là nơi một người tùy tiện có thể tới.”
Việt Vụ uóng một ngụm rượu, nói: “Ta là Việt Vụ.” Lọt vào tai trong Trường Nhạc cảm thấy tên này nghe quen tai, giây lát mới nhớ lại, người này người phụ hoàng nói là Vân Nam vương.
“Ngươi là cha man tiểu tử kia?” Hắn thế làm cha rồi, nhưng thật sự nhìn không ra hắn già giống phụ hoàng nàng thấy lớn hơn đại ca một ít thôi.
“Ngươi nói Việt Thanh sao?” Việt Vụ có tiếng nói rất độc đáo, rõ ràng là nói tiếng phổ thông nhưng nghe lại thập phần kỳ quái, rất có từ tính.
Trường Nhạc không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì.
“Việt Thanh đắc tội công chúa điện hạ?”
“Ngươi làm sao biết ta là công chúa?” Lại có chút nói lắp.
Việt Vụ hơi cười nhạt: “Có thể ăn mặc như vậy, lại ở tuổi này chỉ có thể là hòn ngọc quý trên tay bệ hạ Trường Nhạc công chúa.”
Trường Nhạc giương cằm, tựa hồ như vậy là có thể thoải mái một ít: “Tính ra ngươi còn có nhãn lực.”
“Công chúa điện hạ mệt à? Mới vừa rồi bổn vương tại đây thưởng cảnh, nghe thấy có người nói vừa khát lại vừa mệt, nơi này có trà quả, nếu là công chúa không chê hãy ngồi xuống nhấm nháp một ít.”
Việt Vụ nâng cánh tay dài làm mời tư thái mời, Trường Nhạc xem qua đôi mắt lập tức sáng.
“Có đá bào!” Là vị cô nàng yêu nhất phúc đậu cùng đậu đỏ! Lúc này trong mắt Trường Nhạc chỉ có thứ trên bàn đá, trong chén ngọc lưu ly có phúc chậu hồng nộn nấu cùng đậu đỏ trên rót một tầng sữa đặc cùng mật nước.
Cạnh chén có một cây muỗng bạc.