Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

chương 226: phiên ngoại 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngọc Thiền ngẩng đầu nhìn xà nhà, đã mấy ngày không thấy lộ đuôi mèo.

Người đó thật là ngốc, rõ ràng là ám vệ, lại giấu đầu không giấu đuôi, lộ tùm lum manh mối, cũng không biết lúc trước làm thế nào thành ám vệ bên người điện hạ.

Ngọc Thiền cũng là tử sĩ, chỉ là nàng vốn nữ giới không làm ám vệ được, chỉ có thể giống những người khác đi khắp hướng làm cái đinh thôi.

Bất quá nàng vận khí tốt, đến thời điểm nhận nhiệm vụ thì điện hạ hạ mệnh lệnh chọn nha hoàn hầu hạ chủ tử.

Nàng vừa tuổi trong đống nữ hài diện mạo cũng đoan chính, vì thế nàng được chọn.

Chuyện đó đều không quan trọng, mà quan trọng là năm đó khi nàng là tử sĩ được huấn luyện, làm ám vệ bên người điện hạ là mục tiêu của họ.

Nhưng chờ khi nhìn thấy người, mới phát hiện nhân vật anh hùng thế nhưng vụng về thấy mồ.

Không chỉ vụng về mà còn nhàm chán! (Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)

Ngọc Thiền lại nhớ đến mấy ngày trước Thập Nhất cứ gọi ‘ Ngọc Thiền tỷ tỷ ’.

Cái gì mà tỷ tỷ? Rõ ràng hắn già hơn so với nàng mà? Năm đó nàng tám tuổi gia nhập vào tử sĩ doanh, nghe nói bên người điện hạ có mười hai ám vệ.

Hắn đứng thứ mười một, thì không phải lão nhân, cũng lớn hơn nàng nhiều, còn cố ý ở trước mặt nàng gọi nàng là tỷ tỷ! Nghĩ đến đây, Ngọc Thiền tức khí đem khan trong tay nhéo lại nhéo.

“Ngươi còn sinh khí?” Một âm thanh nhẹ vang ở bên tai nàng, nàng ngẩng đầu mới phát hiện trên xà nhà có thêm một người.

Tựa hồ sợ đánh thức nương nương đang ngủ say trong nội thất, cả người hắn đen nhánh treo thân ở trên xà nhà, đầu treo trên đỉnh đầu Ngọc Thiền.

Nếu không phải Ngọc Thiền lá gan lớn, thật đúng là bị cái tật xấu này dọa.

“Ngươi tới làm cái gì!” Nàng đè giọng hỏi.

“Ta tới nói chuyện với ngươi.” Thanh âm này làm Ngọc Thiền nghĩ xấu hắn , hắn kỳ thật có mặt già, bởi vì không ra ánh sáng mới cả ngày mặcmột thân đen nhánh, còn dùng thanh âm ấm áp đó lừa tiểu cô nương.

“Ta mặc kệ ngươi!” Nàng tiết hận nói.

“Như vậy à.” Theo thanh âm này, một túi giấy gói đồ ăn xuất hiện trước mặt nàng, Ngọc Thiền ngửi ngửi, cảm giác hương vị có chút quen thuộc.

“Cho ngươi.” Nói xong câu này, hắn vèo một cái thân ảnh biến mất, Ngọc Thiền phỏng đoán hắn lại trở về xà nhà.

Quả nhiên nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cái đuôi mèo rũ rất dài xuống.

Nàng cúi đầu xem túi giấy mở ra mùi đường chui vào quanh hơi thở.

(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)

Là hạt dẻ rang đường.

Đây đồ ăn vặt Ngọc Thiền thích ăn, trước kia nàng không được ăn qua.

Khi còn nhỏ trong nhà nghèo, sau đó lại làm tử sĩ, chờ hết làm tử sĩ thì tới vương phủ, sau đó Tiểu Thuận Tử hiếu kính nàng một bao, nàng mới nếm được mỹ vị này.

Ngọc Thiền tươi cười: “Tính ra ngươi thức thời.”

“Nếu ngươi thích, về sau ta mua cho ngươi, ngươi đừng ăn của Tiểu Thuận Tử.”

“ Sao ngươi đối tốt với ta như vậy?” Không có thanh âm trả lời.

“Có phải ngươi không thích ta?” Nàng nghe được một trận động tĩnh, tựa hồ có thứ gì đó rơi xuống nàng lại không thấy hắn đâu.

Dạ Thập Nhất mấy ngày cũng chưa xuất hiện, có lẽ hắn xuất hiện mà không để Ngọc Thiền phát hiện.

Chờ khi Ngọc Thiền nhìn thấy hắn lần nữa đã rất nhiều ngày về sau.

Tối nay Ngọc Thiền không trực đêm, hết thời điểm làm nàng xoa cổ đi ra ngoài, đang định trở về phòng nghỉ tạm, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng.

Bên ngoài vốn không sáng lắm, nếu người bình thường sẽ cho rằng mình hoa mắt, nhưng Ngọc Thiền là ai chứ , nàng lập tức biết ai lại đây.

Nàng hai ba bước đi đến đình viện, nhìn bốn phía sau đó nhìn ở đông sương.

Nơi đó có ánh trăng sáng tỏ, lại bị mái hiên che, thực sự có người mặc đồ đen ở nơi đó thì rất khó bị người phát hiện.

“Ngươi xuống dưới cho ta!” Nàng nghiến răng nghiến lợi kêu lên.

Ngọc Thiền trong lòng vẫn nghẹn khí qua mấy ngày ấp ủ đã thành một cổ tức tận trời.

Thật vất vả mới tóm được người, nàng sẽ không dễ dàng buông tha.

“Không xuống thì tự gánh lấy hậu quả!” Nàng cũng không thèm xem nữa quay đầu đi luôn, mới vừa bước đến trước cửa tây sương ngay hành lang gấp khúc, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mắt nàng.

Vẫn mặc một thân đen nhánh, mấy trăm năm không thay đổi.

“Ngươi tìm ta có việc?” (Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)

Những lời này làm Ngọc Thiền tức quá hóa cười, người tới trêu chọc nàng là hắn, hiện giờ hắn lại hỏi ngược lại nàng.

“Ngươi lại đây cho ta!” Ngọc Thiền túm cổ áo đối phương, liền kéo hắn tới cửa sau tây sương.

Nơi này cũng là một góc chết, ở dãy nhà sau thời điểm này không ai sẽ tới nơi này.

Dáng người thon dài của Thập Nhất phảng phất như con gà con bị Ngọc Thiền xách lại đây, sau đó bị ấn ở trên tường.

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”]

“Ta không muốn thế nào……” Lời này nói trong nơm nớp lo sợ, Thập Nhất luôn có một loại ảo giác Ngọc Thiền sẽ đánh hắn.

“Ngươi không muốn gì sao lại luôn liêu tao trước mặt ta.” Thập Nhất nhịn không được rụt rụt cổ, nhỏ giọng hỏi: “ Liêu tao là có ý tứ gì?”

Ngọc Thiền trất trất: “Liêu tao là ngôn ngữ của quê nhà chúng ta, ý là nói về một người không đứng đắn , một tay ăn chơi đùa giỡn con gái nhà đàng hoàng.” Thập Nhất nhịn không được kéo góc áo phía dưới, nhỏ giọng nói: “Nhưng ta không phải tay ăn chơi, ngươi cũng không phải là nữ tử đàng hoàng mà.”

Giọng vừa rơi xuống, Ngọc Thiền đã đánh một cái vào ngực hắn, Thập Nhất dán ở trên tường.

“Ngươi nói ai không phải nữ tử đàng hoàng?” Ánh mắt nàng rất là nguy hiểm.

Nhưng nếu Thập Nhất có thể nhìn ra nguy hiểm, thì hắn cũng không phải là Thập Nhất.

Hắn nhịn không được nuốt nước miếng, nhìn khuôn mặt của nàng sao: “Ngươi không phải là nha hoàn của nương nương sao, sao lại thành nữ tử đàng hoàng rồi.” Ngọc Thiền nghe hắn đáp mà muốn phun huyết, tức muốn hộc máu: “Ngươi cố ý, có phải ngươi cố ý không? Một đống tuổi còn giả vờ không hiểu chuyện, ngươi cho rằng ngươi là thiếu niên lang cũng không nhìn xem mình bao nhiêu tuổi rồi!”

“Ta năm nay hai mươi hai.” Đến phiên Ngọc Thiền bị sặc một ngụm nước miếng, bất quá nàng sẽ không nhận thua: “Hai mươi hai cũng rất lớn, nhà bình dân các bá tánh đó thành thân thành cha , cũng sinh con rồi, thậm chí con đều có thể đi mua nước tương!” Cũng không biết suy nghĩ cái gì mà nàng lại hỏi Thập Nhất: “Ngươi thật sự mới hai mươi hai?” (Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)

Thập Nhất thành thật gật đầu: “Ta cũng chưa thành thân, chưa làm cha, cũng không có con.

Đúng rồi, sinh con có phải giống điện hạ cùng nương nương à?” Người này thật đúng là ngôn ngữ không làm người hoảng đến chết không thôi, Ngọc Thiền khởi lòng hiếu kỳ: “Ngươi thấy điện hạ cùng nương nương như vậy? Đúng rồi, ngươi thường ngày ở trên xà nhà, có phải thấy cái gì không?”

“Ta thấy cái gì?”

“Vậy ngươi nói như vậy làm gì!”

“Ta thấy điện hạ ôm nương nương gặm miệng nhỏ của hoàng hậu, có phải như vậy là có thể sinh con không? Sinh một người giống tiểu công tử thông minh như vậy.”

Ngọc Thiền mặt có chút hồng, dồn dập gật đầu: “ Cũng gần như vậy.”

“ Ngọc Thiền tỷ tỷ, ngươi cùng ta sinh một tiểu oa nhi đi.”

Cái này làm Ngọc Thiền đỏ mặt: “Ngươi nói cái gì thế, ngươi nói ngươi còn không phải liêu tao nữa à!”

“Ta không có liêu tao mà, ta muốn cùng ngươi sinh tiểu oa nhi……” Lần đầu tiên, Ngọc Thiền chạy trối chết.

Nàng buông Thập Nhất trốn trở về phòng, miên man suy nghĩ hơn nửa ngày, mới thu thập đi ngủ.

Nửa đêm ngủ mơ mơ màng màng, luôn có một âm thanh ở bên tai: “Ta không có liêu tao mà, ta muốn cùng ngươi sinh tiểu oa nhi……” Vài ngày đều mơ như vậy, Ngọc Thiền quy tội là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó.

Nàng xưa nay tính tình quyết đoán, nếu bị bóng đè, liền đem chuyện này giải quyết bằng không nàng ngủ không an giấc.

Kỳ thật tiếp xúc lâu với hắn như vậy, Ngọc Thiền nhiều ít cũng hiểu biết tính Thập Nhất một ít.

Có khả năng hắn thật không hiểu, chứ cũng không phải cố ý làm bộ làm tịch.

Vì thế vào một buổi tối, Ngọc Thiền thành công bắt được Thập Nhất, cũng kêu hắn xuống.

Lần này bọn họ không có đến cửa hông, mà là đi Tiểu Khóa Viện tây sườn Vinh Hi Viện.

Tiểu Khóa Viện này hàng năm không có ai nên dùng để cất tạp vật, ngày thường cũng ít người lại đây.

Vẫn tư thế cũ, Ngọc Thiền liếm liếm môi, nói: “Nếu ngươi muốn sinh tiểu oa nhi, chúng ta liền sinh một đứa đi, bất quá ta nói cho ngươi biết em bé rất khó sinh, có khả năng sinh không được đấy.” (Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang //)

“Ngươi thật sự nguyện ý cùng ta sinh con? Ta đi nói với Ám Nhất đây.” “Ngươi cùng Ám Nhất đại nhân nói chuyện này làm gì, không phải ta đã nói sao, không nhất định có thể sinh ra mà!”

“ Thế làm sao?”

“Ngươi nói lời vô nghĩa thật nhiều, dù sao liền sinh thôi!” Nói xong , Ngọc Thiền liền túm cái khăn đen trên mặt hắn xuống.

Rốt cuộc hắn cũng lộ ra gương mặt thật, cùng điều Ngọc Thiền trước đó tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, làn da tái nhợt có chút ngượng ngùng, thẹn thùng.

Hắn có gương mặt rất non, nhìn rõ ràng là một thiếu niên lang.

Rõ ràng còn tưởng tượng hắn là lão nhân, thế nào liền thành tiểu thiếu niên đây?

Trong lòng mang theo cảm thán, Ngọc Thiền liền hôn hắn.

…… huhuhu Trời ạ, Soái cứ bị thích mấy bé trai cưng cưng kiểu

Mấy năm sau, một bé con phấn nộn nộn ngồi ở trên đùi cha, phát ra cảm thán: “Nguyên lai cha cùng nương làm như vậy mà sinh Điềm Điềm ra.”

“Đúng vậy, chính là như vậy mà sinh ra con.

Cho nên Điềm Điềm phải biết rằng, không phải phu quân thì ngàn vạn lần không thể cho tên tiểu tử thúi nào cắn miệng nhỏ của con nha.”

Bên này còn đang nói, thì từ ngoài cửa có một phụ nhân đi tới.

“Ngươi nói với Điềm Điềm cái gì vậy, loại lời này cũng có thể nói bậy sao!” Phụ nhân trừng mắt với nam nhân đó.

Cũng kỳ quái, rõ ràng hắn gần ba mươi mà gương mặt vẫn trẻ con như vậy, còn mình thì nhìn già.

Phụ nhân ai oán đi lên trước nói với nữ nhi: “ Thôi, trời đã tối rồi, Điềm Điềm phải đi ngủ.”

Tiểu nữ oa xoa xoa mắt: “Con muốn cùng nương ngủ.”

“Điềm Điềm là đại cô nương, không thể ngủ cùng nương, phải ngủ riêng mới được.” Không đợi phụ nhân nói chuyện, nam nhân đó giành trước nói.

“ Vậy sao cha có thể ngủ cùng nương?”

“Bởi vì nương cùng cha thành thân rồi.”

“ Con cũng muốn thành thân với nương.”

“Điềm Điềm không thể cùng nương thành thân, chỉ có nam tử cùng nữ tử mới có thể thành thân.

Chờ Điềm Điềm lớn lên……” vừa nói chuyện nam nhân đã ôm nữ nhi ra ngoài.

Phụ nhân cười lắc đầu, đem đệm chăn mở ra leo lên giường.

Qua thật lâu, thì nam nhân mới trở về, một bộ dáng tinh bì lực tẫn.

“ Ngươi suốt ngày bịa chuyện, càng ngày càng không được.” Nam nhân cũng không nói lời nào, bò lên trên giường chui vào trong ổ chăn, giống như mèo uyển chuyển nhẹ nhàng.

Chờ khi phụ nhân muốn đẩy hắn đã không còn kịp rồi, chỉ có thể mặc hắn dùng mặt xoa tới xoa lui trên cổ nàng.

“Ta không có bịa chuyện, chúng ta lúc trước là như vậy mới sinh ra Điềm Điềm.

Bất quá nói thật là lúc ấy ta muốn ăn miệng ngươi, nhưng ngươi lại ăn ta trước, ăn còn không nhận chứ……”

Lời còn dư lại bị phụ nhân dùng tay che miệng.

.

Truyện Chữ Hay