Editor: Phong Hà
Lời nói rõ ràng như không thèm đếm xỉa tới lại làm cho toàn thân Mộ Dung Tĩnh như phát lạnh, cả người bỗng nhiên run lên.
Sắc mặt nàng ta cứng đờ, thậm chí không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy đôi mắt sắc bén của Phượng Sở Ca.
"Phượng cô nương.. Cô.. Cô đang nói gì vậy?"
Phượng Sở Ca lạnh lẽo nhìn Mộ Dung Tĩnh.
Trước kia nàng còn có ý định bỏ qua, nhưng hiện tại, Mộ Dung Tĩnh lặp đi lặp lại nhiều lần muốn hại nàng, nếu nàng còn làm như mọi chuyện chưa từng phát sinh thì nàng thật sự quá ngu ngốc rồi!
Nàng chậm rãi tiến về phía trước: Ta ngược lại không biết ngươi lại thích dùng độc đến vậy. "
Phượng Sở Ca vốn cao hơn Mộ Dung Tĩnh nửa cái đầu, lúc này nàng đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Mộ Dung Tĩnh.
Tư thái đó nghiễm nhiên như một vị nữ vương.
Khí thế cường đại đánh úp lại dọa Mộ Dung Tĩnh khẽ run rẩy.
" Ta.. Ta không có.. "
" Không có? "Phượng Sở Ca khẽ cười. Nàng bước đến gần Mộ Dung Tĩnh, chậm rãi mở miệng:" Mộ Dung Tĩnh, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện, thế nào? "
Mộ Dung Tĩnh có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn Phượng Sở Ca, nghe được nàng chậm rãi nói:" Ở Thiên Khải từng có người không biết tự lượng sức mình hạ độc ta, ngươi đoán cuối cùng nàng ta có kết cuộc thế nào? "
Ngay lúc này, Mộ Dung Tĩnh thẳng tắp chống lại ánh mắt sâu như hàm đàm của Phượng Sở Ca.
Toàn thân Mộ Dung Tĩnh run lên, cả kinh lui về phía sau.
Ngay lúc này, quanh thân Phượng Sở Ca dần hiện ra một đạo lực lượng cường đại đánh về hướng Mộ Dung Tĩnh.
Phượng Sở Ca vươn tay trực tiếp túm lấy cổ áo Mộ Dung Tĩnh.
" Ngươi đã thích hạ độc như vậy, vậy thì ta sẽ trả hết lại cho ngươi.. Ngươi nói.. có được không? "
Mộ Dung Tĩnh đã sớm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Nàng ta giãy dụa muốn thoát khỏi tay Phượng Sở Ca nhưng lại phát hiện mình không phải đối thủ.
" Ngươi.. Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta làm sao có thể hạ độc? "
" Không phải sao? "Phượng Sở Ca tiếp tục cười tươi:" Tối hôm đó là hóa công tán, hiện tại là thất nhật đoạn tràng tán, như thế nào, đúng không? "
() thuốc làm cho bảy ngày đứt ruột mà chết (đoạn tràng: Đứt ruột)
" Ngươi nói bậy.. Ta không có! "Mộ Dung Tĩnh thề thốt phủ nhận.
" Không có? "Phượng Sở Ca nheo mắt, tiếp tục nói, nhưng ngữ khí trầm hẳn xuống:" Làm sai chuyện không thừa nhận, sai càng thêm sai! Càng nên phạt! "
Dứt lời, Phượng Sở Ca lấy ra một bình sứ trắng.
Màu trắng phản xạ dưới ánh mặt trời càng tản ra hàn quang lạnh lẽo.
Độ cong trên khóe môi Phượng Sở Ca càng thêm sâu..
" Ngươi đoán thử xem đây là gì? "Bình sứ lạnh buốt chậm rãi xẹt qua mặt Mộ Dung Tĩnh, Phượng Sở Ca quỷ dị hỏi thăm.
Bộ dáng kia chợt như có thêm vài phần tà khí.
Xúc cảm lạnh buốt đánh úp lại làm cho Mộ Dung Tĩnh nhịn không được run lên lần nữa.
Phượng Sở Ca không đợi Mộ Dung Tĩnh trả lời, tiếp tục nói:" Buổi tối hôm qua ta góp nhặt hóa công tán của ngươi, lại thêm một chút dược liệu.. Mộ Dung Tĩnh, ngươi có muốn nếm thử mùi vị của nó không? "
" Ta.. Ta.. "Mộ Dung Tĩnh muốn lui về phía sau thế nhưng vạt áo đã bị Phượng Sở Ca chặt chẽ nắm trong tay, mặc kệ nàng ta dùng sức thế nào cũng đều không giãy ra được.
" Nha.. Ngươi muốn đi ra phía sau sao.. "Phượng Sở Ca thấy Mộ Dung Tĩnh liều mạng lùi về phía sau, lông mày liền nhíu lại.
Nàng buông lỏng tay.
" Ba.."Không hề phòng bị, thân thể Mộ Dung Tĩnh ngã thẳng ra sau, cả người ngã ngồi trên mặt đất.
Đau nhức..
Rất đau..
Mộ Dung Tĩnh vì giãy giụa muốn thoát khỏi Phượng Sở Ca nên sử dụng mười phần lực đạo.
Phượng Sở Ca đột ngột buông tay, cả người Mộ Dung Tĩnh theo lực đạo của mình ngã thẳng xuống, đúng là không nhẹ.