Editor: Phong Hà
Vừa rồi, động tác qua lại giữa tiểu thư nhà mình và Đế Tuyệt Trần, các nàng đều nhìn thấy nhất thanh nhị sở.
Bộ dáng kia đâu chỉ là gặp qua một lần?
Tử Lan vừa nói, Phượng Sở Ca không khỏi nheo mắt lại..
Nàng cũng rất kinh ngạc, rốt cuộc Đế Tuyệt Trần xảy ra chuyện gì?
Nàng vừa nghĩ tới đây, bên ngoài có tiếng bước chân truyền vào.
Tử Lan các nàng liền che giấu thần sắc.
"Phượng cô nương, các ngươi đều ở đây a.." Đó là một đạo âm thanh mảnh mai.
Theo sau thanh âm, một đạo thân ảnh nhỏ xinh xuất hiện ở ngoài cửa.
"Có việc?" Phượng Sở Ca tĩnh tọa một bên, nhìn Mộ Dung Tĩnh thuận miệng hỏi.
"Phượng cô nương thành công nhập học Vân Thiên học viện, vừa rồi nhiều người Tĩnh Nhi không kịp chúc mừng Phượng cô nương nên hiện tại đặc biệt đến đây." Mộ Dung Tĩnh lộ ra vẻ nhu nhược đáng yêu, nhưng phần nhu nhược này càng có vẻ kệch cỡm.
Phượng Sở Ca nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch lên.
Rõ ràng là nữ nhân ngoan độc hiện tại lại làm ra vẻ mảnh mai như thế, thật đúng là làm khó nàng ta!
"Khách khí!" Phượng Sở Ca lạnh nhạt đáp.
Vẻ mặt không biểu tình làm cho Mộ Dung Tĩnh lộ vẻ xấu hổ.
Định thần lại, nàng ta giương lên khuôn mặt tươi cười.
"Không ngờ Phượng cô nương lại lợi hại như vậy, không chỉ có thực lực cao cấp Linh tông còn quen biết thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, còn có.. ta thấy Cẩn Vương đối với Phượng cô nương tựa hồ có chút bất đồng."
"..."
Phượng Sở Ca không trả lời, chỉ tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nhàng vỗ về bộ lông Nhục Đoàn.
Còn Nhục Đoàn thì ghé vào lòng Phượng Sở Ca, đôi con ngươi u lam nhìn chằm chằm Mộ Dung Tĩnh.
Đúng vậy!
Trong trận khảo thí, nữ nhân này một mực ghen ghét chủ nhân của nó, hận không thể ăn tươi nuốt sống chủ nhân.
Mộ Dung Tĩnh sớm lường trước được Phượng Sở Ca sẽ không cho nàng mặt mũi. Nhưng vì mục đích của mình, nàng ta tiếp tục tiến lên.
"Phượng cô nương, chúng ta có thể gặp mặt ở đây cũng là do duyên phận.." Mộ Dung Tĩnh vừa nói vừa đi đến bên cạnh Phượng Sở Ca.
Ống tay áo thật dài có sự chuẩn bị từ trước phất qua ấm trà trên bài.
Chỉ thoáng một cái, nước trà rơi đầy xuống đất.
Phượng Sở Ca lạnh mắt nhìn Mộ Dung Tĩnh
Bởi vì cái gọi là vô sự không lên điện tam bảo, Mộ Dung Tĩnh đột nhiên đến đây, nhất định có điều mờ ám.
Ám trà rơi, Phượng Sở Ca cũng không né tránh. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ vạt áo của Phượng Sở Ca đều ướt nhẹp.
"Ai nha, Phượng cô nương, ta thật sự không cố ý.. Ta.." Mộ Dung Tĩnh luống cuống thu thập.
Vừa nói, vừa cầm lấy khăn tay lau cho Phượng Sở Ca.
Nháy mắt, thần sắc Phượng Sở Ca ngưng tụ lại.
Khăn tay này.. có độc..
Đây là một loại độc vô sắc vô vị, so sánh với hóa công tán trước đó càng khó làm người ta phát giác.
Có lẽ người thường không phát hiện được nhưng nàng không giống, nàng là Trung cấp luyện dược sư, có độc nào không tiếp xúc qua?
Mộ Dung Tĩnh nhìn như luống cuống tay chân nhưng thực ra lại đang rắc độc đến nhiều nơi trên người Phượng Sở Ca.
Mộ Dung Tĩnh còn đang tiếp tục "lau chùi" thì thân hình Phượng Sở Ca lóe lên tránh được.
"Phượng cô nương.." Mộ Dung Tĩnh ngẩng đầu lên, ủy khuất nhìn Phượng Sở Ca: "Phượng Cô nương, ta không phải cố ý đâu.."
Phượng Sở Ca đứng một bên khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn Mộ Dung Tĩnh.
"Biểu diễn không tồi.."