Quyền Mạch Ngự cúi đầu xuống, cẩn thận băng bó cho Tư Tuyết.
Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, há miệng muốn nói một câu cám ơn nhưng lại không thể phát ra chút âm thanh nào.
Sau khi Quyền Mạch Ngự đưa Tư Tuyết trở về thì thấy Vân Hiên và Uý Dực đang tìm bọn họ.
"Chủ tử, vừa rồi hai người đi đâu thế, thuộc hạ đã tìm lâu lắm." Vân Hiên nói với Quyền Mạch Ngự, trong giọng nói có chút sốt ruột.
Vừa mới nói xong, Vân Hiên bị Uý Dực gõ đầu một cái.
Vân Hiên liền kêu lên một tiếng, bưng cái đầu của mình, quay đầu trừng Uý Dực.
"Chủ tử đi chỗ nào, lúc nào thì ngươi hỏi làm gì?" Úy Dực trừng hắn ta.
Nghe Uý Dực nói vậy, Vân Hiên liền phản ứng lại, giật mình rồi mới nhớ tới mình vừa làm chuyện gì.
"Chủ tử, là thuộc hạ vượt quyền. À đúng rồi, chúng thần đã chôn cất thi thể của bà lão và hai đứa bé." Vân Hiên vội vàng cung kính nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự nhìn Vân Hiên một cái, không nói gì.
Vân Hiên gãi đầu, lại nhìn về phía Tư Tuyết, trên mặt nàng viết rõ hai chữ “tức giận”, không biết là người nào đắc tội nàng nữa.
"Đúng rồi, Tư Tuyết, ngươi không sao chứ?" Vân Hiên quan tâm hỏi Tư Tuyết một câu.
Nhưng Tư Tuyết chỉ trừng Vân Hiên, không nói câu nào, đầu óc của Vân Hiên liền mơ hồ.
"Sao ngươi không nói lời nào?" Vân Hiên sững sờ hỏi.
Hắn luôn cảm giác, Tư Tuyết có chỗ gì đó không đúng lắm.
Tư Tuyết chỉ tiếp tục trừng Vân Hiên, vẫn không nói chuyện.
Bây giờ nàng có thể nói chuyện được sao? Làm gì được, nàng đã bị điểm huyệt câm rồi.
Tư Tuyết nghiến răng nghiến lợi, kéo ống tay áo của Quyền Mạch Ngự, dùng ngôn ngữ tay chân nói với Quyền Mạch Ngự rằng nàng muốn nhận sai lầm của mình.
Nếu không lát nữa Vân Hiên biết nàng bị Quyền Mạch Ngự điểm huyệt câm, không nói được lời nào, chắc chắn nàng sẽ bị Vân Hiên cười nhạo mất.
Cảm giác được động tác của Tư Tuyết, ánh mắt của Quyền Mạch Ngự trầm xuống.
"Các ngươi ở nơi này chờ chút." Quyền Mạch Ngự nói một câu.
Vân Hiên cùng Úy Dực sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đáp một tiếng. Quyền Mạch Ngự lập tức kéo Tư Tuyết đến một góc.
Thấy Quyền Mạch Ngự tránh mặt bọn Vân Hiên, lúc này Tư Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm, không cần nói xin lỗi ở trước mặt bọn Vân Hiên rồi, nàng sợ sẽ mất thể diện...
Quyền Mạch Ngự kéo Tư Tuyết đến một góc, sau đó giải huyệt câm cho nàng.
"Được rồi, nói đi, trẫm đang nghe đây." Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, nhàn nhạt nói.
Sau khi Tư Tuyết được giải huyệt câm, nàng dùng sức hít một hơi thật sâu, cúi đầu chín mươi độ với Quyền Mạch Ngự, rất là chân thành.
"Chủ tử, ta sai rồi, lần sau sẽ không như thế nữa!" Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
"Sẽ không như thế nào?" Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, lạnh lùng hỏi.
Bây giờ hắn không còn tin lời nói của Tư Tuyết.
Mỗi lần phạm sai lầm, thái độ nhận sai của nàng luôn chân thành hơn so với những người khác, quay đầu lại liền phạm sai lầm lần nữa.
"Sẽ không lừa ngài lần nữa, ôi chao, dù sao thì là... Chính là như vậy!" Tư Tuyết dậm chân, tức giận nói.
Bắt nàng nhận sai thật sự còn khó hơn lên trời mà!
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, ánh mắt nặng nề, một lúc sau, hắn chậm rãi mở miệng: “Còn muốn đi nữa không?”
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết sửng sốt một chút, sau đó ngơ ngác gật đầu một cái, đầu óc rất là mơ hồ.
Thấy Tư Tuyết gật đầu, đôi mắt của Quyền Mạch Ngự liền lạnh xuống.
Ngày mai chính là ngày mười lăm, Tư Tuyết ở bên cạnh hắn vào ngày mười lăm tháng trước, cho nên, ngày mai nàng sẽ phải đi?
"Làm sao vậy?" Tư Tuyết thấy dáng vẻ của Quyền Mạch Ngự không được vui cho lắm bèn không nhịn được nghi ngờ hỏi một câu.