Nghe Tư Tuyết nói, đột nhiên Quyền Mạch Ngự bật cười một tiếng, tiếng cười còn mang chút châm chọc.
Lần đầu tiên Tư Tuyết nghe thấy Quyền Mạch Ngự cười như vậy nên có chút sửng sốt, theo phản xạ lùi về sau.
"Được, trẫm theo ngươi, đầy một tháng, ngươi đi hay ở là chuyện của ngươi! Ngươi sống hay chết cũng không liên quan đến trẫm!" Quyền Mạch Ngự nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, đột nhiên Tư Tuyết cảm thấy lòng mình trống vắng.
Đuổi nàng đi?
Đi thì đi, nếu đầy một tháng mà nàng không đi thì nàng làm cháu hắn!
Không chỉ đi mà còn phải đi thật hoành tráng, đi một cách oanh liệt!
"Trẫm không quan tâm ngươi có đi hay không, nhưng lần này ngươi lừa trẫm, phải cho trẫm một lời xin lỗi." Quyền Mạch Ngự không buông Tư Tuyết ra, trong con mắt chút lạnh lẽo, lạnh lùng nói.
"Ta sai rồi, ta xin lỗi." Tư Tuyết không mạnh miệng với Quyền Mạch Ngự, đành bất đắc dĩ nói xin lỗi.
Dù sao nàng biết mình không thể tranh với Quyền Mạch Ngự, mà cũng không đánh lại hắn.
Nếu nàng không nói xin lỗi thì không biết Quyền Mạch Ngự sẽ xoáy vào vấn đề như thế nào nữa, tuy nàng không cảm thấy đây là lỗi của nàng. Việc nàng lừa bọn Quyền Mạch Ngự cũng là có nguyên nhân mà.
"Không có thành ý, nói lần nữa." Ngón tay của Quyền Mạch Ngự dùng sức một chút, hắn bóp cằm Tư Tuyết làm cho cằm của nàng đỏ lên.
Tư Tuyết nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt Quyền Mạch Ngự.
"Ta đã nói xin lỗi, ngài còn muốn như thế nào nữa? Bệnh thần kinh đi!" Ngay lập tức Tư Tuyết liền tức giận, đẩy tay Quyền Mạch Ngự ra.
Vô lý! Bắt nạt người ta!
Vốn dĩ là nàng không sai mà lại ép nàng xin lỗi! Nàng nói xin lỗi, hắn còn nói không có thành ý, còn muốn nàng xin lỗi lại!
Vẻ mặt của Quyền Mạch Ngự trầm xuống, biết tiếp đó Tư Tuyết sẽ mắng nên trực tiếp điểm vào huyệt câm của nàng.
Tư Tuyết lập tức không nói được, cứ như vậy mà trừng Quyền Mạch Ngự.
"Suy nghĩ kỹ nên nhận sai như thế nào, nói xin lỗi thế nào đi, chờ ngươi biết thế nào là thành ý thì trẫm sẽ giải huyệt cho ngươi. Nếu trẫm còn chưa hài lòng thì cả đời ngươi không cần nói nữa!" Quyền Mạch Ngự lạnh lùng nói.
Tư Tuyết ấm ức, hai mắt hơi đỏ lên.
Quyền Mạch Ngự trực tiếp làm lơ, kéo Tư Tuyết đến dòng suối nhỏ bên cạnh, dời một hòn đá đặt ở bên dòng suối, nhìn về phía Tư Tuyết: "Ngồi đi."
Tư Tuyết trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự một cái rồi ngồi xuống hòn đá kia.
Quyền Mạch Ngự không nói một lời, chậm rãi ngồi xổm người xuống cầm lấy hai tay của Tư Tuyết, ngâm vào trong nước rồi rửa máu trên tay nàng.
Nhìn động tác của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết sửng sốt một chút, cứ như vậy mà nhìn, không nói câu nào.
Quyền Mạch Ngự rửa hết máu trên tay Tư Tuyết, thấy trên tay của Tư Tuyết có một vết thương thì nhíu mày lại. Vừa rồi tay dính nhiều máu nên hắn không nhìn thấy vết thương của Tư Tuyết.
Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn Tư Tuyết, nàng hơi sững sờ, cùng đối mặt với Quyền Mạch Ngự.
"Sao ngươi không nói cho trẫm biết là ngươi bị thương?" Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
Tư Tuyết mím môi, không nói gì.
Ngược lại là nàng rất muốn nói, nhưng mà nàng có thể nói chuyện sao? Nàng đã bị Quyền Mạch Ngự điểm huyệt câm...
Hắn ngồi vậy nói chuyện không đau thắt lưng sao?
Quyền Mạch Ngự nhìn vết thương của Tư Tuyết một lúc, vết thương không sâu, đã không còn chảy máu nữa.
Bị Quyền Mạch Ngự nắm tay, còn nhìn chằm chằm vậy, Tư Tuyết có chút mất tự nhiên, vô thức muốn rút tay của mình về.
Quyền Mạch Ngự cầm tay của nàng thật chặt.
Sau đó, Quyền Mạch Ngự xé một mảnh trên áo bào của mình và băng bó cho nàng.