"Úy Dực sao rồi?" Vân Hiên vừa mới đi hai bước thì Quyền Mạch Ngự chậm rãi lên tiếng.
Nghe Quyền Mạch Ngự hỏi vậy, Vân Hiên sửng sốt một chút, sau đó quay người nhìn Quyền Mạch Ngự, cung kính ôm quyền.
"Chủ tử, Uý Dực đã không sao rồi, mạch đập và nhiệt độ cơ thể đều đã khôi phục bình thường. Vừa rồi đã tỉnh lại một lúc, thuộc hạ đã dìu hắn đi nghỉ ngơi." Vân Hiên nói với Quyền Mạch Ngự.
"Ừm." Quyền mạch ngự nói một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Vân Hiên ôm quyền lần nữa rồi quay người đi nướng thịt cho Tư Tuyết.
Quyền Mạch Ngự ôm Tư Tuyết, cảm giác nhiệt độ của nàng vẫn lạnh như vậy, cho dù là mặc quần áo dày như thế hay sưởi ấm cũng không hề có chuyển biến tốt đẹp.
"Tư Tuyết, mau khỏe lại đi, nếu không chút nữa ngươi không có thịt để ăn đâu." Quyền Mạch Ngự dùng ngón tay chai sạn vuốt khuôn mặt của Tư Tuyết, nói nhỏ.
Hơi thở của Tư Tuyết rất yếu, nàng dựa vào ngực của Quyền Mạch Ngự.
Cuối cùng, Quyền Mạch Ngự thở dài một hơi, cứ nhìn Tư Tuyết như thế, không nói gì thêm.
Bây giờ hắn thực sự rất mệt mỏi.
Quyền Mạch Ngự ôm Tư Tuyết, cứ như thế mà ngủ đi.
Lúc ôm Tư Tuyết, hắn có thể chìm vào giấc ngủ rất nhanh, khác hẳn với giấc ngủ thường ngày, không phải kiểu khi người khác tới gần sẽ tỉnh dậy mà là thực sự ngủ thiếp đi.
Khi Quyền Mạch Ngự thức dậy thì trời đã sáng rồi.
Quyền Mạch Ngự đè lên huyệt Thái Dương đau nhức, cúi đầu nhìn xuống, lấy quần áo của Tư Tuyết lên, nhìn đống lửa ở trước mặt, thấy chỉ còn lại một chút than.
Một lát sau, Quyền Mạch Ngự đứng dậy, gấp quần áo của Tư Tuyết lại rồi cầm lên, đi ra sau lều vải. Hắn nhớ kỹ hôm qua Vân Hiên đã nướng thịt ở đó.
Sau khi Quyền Mạch Ngự đi tới nơi đó, hắn thấy Tư Tuyết và Vân Hiên đang ngồi ăn thịt nướng với nhau bên cạnh đống lửa.
Dùng nhành cây xuyên qua thịt nướng, Tư Tuyết cầm một cây thịt nướng ở trong tay, chu miệng ra thổi, vì sợ bỏng nên nàng chỉ cắn nhỏ một cái.
Vân Hiên cầm cây thịt nướng trong tay nhưng không ăn, đôi mắt đỏ hoe của hắn ta cứ nhìn Tư Tuyết.
"Tư Tuyết." Quyền Mạch Ngự đi về phía Tư Tuyết, cúi đầu kêu Tư Tuyết một tiếng.
Nghe giọng nói của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết quay đầu lại, nhìn thấy Quyền Mạch Ngự, nàng trừng mắt nhìn.
Quyền Mạch Ngự ngồi xuống bên cạnh Tư Tuyết, đưa tay sờ cái trán của Tư Tuyết, Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, không có động tác nào.
Nhiệt độ cao hơn tối hôm qua nhưng vẫn cảm giác thấy lạnh.
Quyền Mạch Ngự nhướng mày, lấy quần áo phủ cho Tư Tuyết, sau đó lấy cây thịt ở trong tay nàng.
"Chủ tử..." Tư sững sờ mở miệng, nhìn Quyền Mạch Ngự.
"Mặc quần áo trước đã rồi mới ăn." Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.
"Ta không lạnh." Tư Tuyết trả lời.
"Mặc." Quyền Mạch Ngự chỉ nói một chữ.
Lần này, Tư Tuyết không nói gì, trực tiếp mặc quần áo vào.
Quyền Mạch Ngự nhìn gương mặt của Tư Tuyết, thấy nó vẫn không có chút máu nào, vừa nhìn liền biết là nàng đang phô trương.
"Mặc xong rồi nè." Tư Tuyết thắt xong nút cuối cùng, ngước mắt nhìn về phía Quyền Mạch Ngự.
Lúc này Quyền Mạch Ngự mới đưa cây thịt cho Tư Tuyết, Tư Tuyết lấy thịt nướng, sau đó thổi thổi rồi tiếp tục ăn.
Thực ra bây giờ nàng không có muốn ăn uống gì, nhưng mà nếu nàng không ăn thì lát nữa Vân Hiên lại muốn ồn ào, thế thì giờ nàng ăn luôn cho rồi.
"Chủ tử, lát nữa chúng ta rời khỏi sa mạc đi, ta muốn trở về, ta thực sự không muốn ở nơi này nữa." Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự cầm một túi nước đưa cho Tư Tuyết: "Uống nước đi."