"Chủ tử, ôm..." Tư Tuyết ôm chặt Quyền Mạch Ngự, cúi đầu nói.
Chỉ có Quyền Mạch Ngự có thể nghe giọng nói của nàng, chỉ có hắn biết, bây giờ Tư Tuyết yếu ớt đến bao nhiêu.
Vừa rồi nàng cười với Vân Hiên, đều là giả vờ.
"Chủ tử, ta muốn đi ngủ." Tư Tuyết rầu rĩ nói một câu, sau đó nhắm nghiền đôi mắt lại.
Quyền Mạch Ngự nhẹ nhàng vỗ lưng Tư Tuyết.
"Ngủ đi." Quyền Mạch Ngự nói rất nhỏ, còn mang theo cưng chiều.
Một lát sau, Quyền Mạch Ngự bế Tư Tuyết lên, nhìn về phía Vân Hiên.
"Vân Hiên, cất những thứ cần thiết đi, chờ ở trong sa mạc một đêm, chờ Tư Tuyết bình phục lại rồi đi." Quyền Mạch Ngự nói với Vân Hiên.
"Vâng." Vân Hiên vội vàng lên tiếng.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết đang ở lồng ngực của mình, vẻ mặt trắng như tờ giấy, một chút máu cũng không có, đột nhiên Quyền Mạch Ngự cảm thấy rất là đau lòng.
"Nếu có người tỉnh lại giữa chừng, trực tiếp giết." vẻ mặt của Quyền Mạch Ngự rất là tàn nhẫn, giọng nói rất là nặng nề.
Những người này làm hại Uý Dực trúng độc, cũng làm cho Tư Tuyết biến thành bộ dạng này.
Nếu như không phải trước đây Tư Tuyết nói hắn là một bạo quân, hắn thật sự muốn giết hết những kẻ này, một tên cũng không chừa.
"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!" Vân Hiên vội vàng cung kính đáp, đôi mắt cũng rất lạnh lùng.
Nói xong, Vân Hiên lập tức ra ngoài lều vải này, cất những đồ vật cần thiết đi, chỉ chọn những đồ Tư Tuyết thích ăn.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, cầm ba lô của Tư Tuyết qua tìm thuốc trị thương và tấm vải băng bó, sau đó băng bó vết thương ở trong lòng bàn tay của Tư Tuyết.
Sau khi băng bó xong, Quyền Mạch Ngự ôm lấy Tư Tuyết, đột nhiên cảm giác được cơ thể của Tư Tuyết rất lạnh, lập tức sửng sốt cả người.
Ngay sau đó, Quyền Mạch Ngự vội vàng cầm cái tay không bị thương của Tư Tuyết, đều rất là lạnh, lại sờ lên mặt Tư Tuyết, cũng lạnh như vậy.
Quyền Mạch Ngự chỉ cảm thấy mình không còn hô hấp, đưa tay xuống dưới mũi của Tư Tuyết để thăm dò hơi thở, cảm giác được có hô hấp thì mới thở dài một hơi.
Sau đó, Quyền Mạch Ngự tìm bộ áo dày, động tác mặc áo cho Tư Tuyết rất nhẹ nhàng.
Vân Hiên dắt hai con lạc đà ra ngoài, đặt hết đồ vật lên lạc đà.
Quyền Mạch Ngự ôm lấy Tư Tuyết, cưỡi một con lạc đà, còn một con lạc đà khác thì chở Uý Dực và những thứ khác, Vân Hiên chậm rãi đi tới.
Sau khi tìm được một chỗ, Vân Hiên buộc lều vải, rồi mới nhóm một đống lửa.
Quyền Mạch Ngự ôm Tư Tuyết đến bên cạnh đống lửa, dựa người ở trên một tảng đá lớn, xoa cái đôi tay lạnh lẽo của Tư Tuyết.
"Chủ tử, Tư Tuyết... không sao chứ?" Vân Hiên một bên nhóm lửa, một bên cẩn thận từng li từng tí hỏi Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết một chút, sau đó rũ hai con mắt xuống, nhìn đống lửa.
"Nàng không sao." Quyền Mạch Ngự lạnh lùng nói một câu.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Vân Hiên hơi sững sờ, sau đó dùng sức gật đầu. Hắn ta cũng tin tưởng Tư Tuyết sẽ không có sao.
"Nướng nhiều thịt nướng lên, nàng thích ăn, nói không chừng nàng ấy vừa tỉnh lại là muốn ăn rồi đấy." Quyền Mạch Ngự nói với Vân Hiên.
Vân Hiên sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng gật đầu.
Tư Tuyết đã cứu được tính mạng của Uý Dực, chẳng khác nào là cứu được tính mạng hắn ta, từ hôm nay trở đi, Tư Tuyết chính là ân nhân cứu mạng của hắn ta.
"Chủ tử, lửa này dùng để sưởi ấm cho Tư Tuyết, thuộc hạ sẽ nhóm lửa khác và đi nướng thịt cho Tư Tuyết." Vân Hiên nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền mạch ngự không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy Quyền Mạch Ngự gật đầu, Vân Hiên đứng dậy chuẩn bị rời đi.