“Không ăn.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, lạnh nhạt nói.
Hỏi Vân Hiên xong rồi mới hỏi hắn, nữ nhân này chẳng biết tự giác gì cả!
Bị Quyền Mạch Ngự đối xử lạnh nhạt như vậy, Tư Tuyết không hiểu lắm, lúng túng gãi đầu, quay người nhìn về phía Vân Hiên.
“Vân Hiên, vì sao ta cảm thấy chủ tử đang tức giận nhỉ?” Tư Tuyết buông rèm xuống, ngẩn người hỏi.
Nghe Tư Tuyết hỏi như vậy, Vân Hiên thoáng liếc nhìn nàng, im lặng hồi lâu, Tư Tuyết và Vân Hiên cứ nhìn nhau như vậy.
“Có lẽ chủ tử không thích ăn đồ ngọt.” Vân Hiên suy nghĩ hồi lâu rồi nói một câu như vậy.
Thật ra hắn ta cũng không biết sao chủ tử lại tức giận. Mặc dù tính tình của chủ tử không tốt nhưng bình thường sẽ không tức giận vì những chuyện như vậy.
Tư Tuyết lại càng thắc mắc, nàng cắn một miếng mứt quả, nói không rõ ràng: “Vậy hắn chỉ cần nói không ăn là được mà…”
“Chủ tử cũng nói là không ăn mà.” Vân Hiên chẳng còn gì để nói nữa.
“À…” Tư Tuyết bừng tỉnh đại ngộ.
Nghĩ mãi vẫn không hiểu được, Tư Tuyết dứt khoát không nghĩ nữa, cứ ngồi vừa ngắm cảnh vừa ăn mứt quả như vậy.
Dần dần xe ngựa rời xa khỏi phiên chợ, người cũng dần ít đi, nhiệt độ cũng tăng cao hơn, có lẽ là đã đến gần sa mạc.
Xe ngựa đã đi một ngày, bây giờ những nơi đi qua đều không có ai cả, chỉ có mấy hộ nông gia thôi.
Quyền Mạch Ngự nhìn thoáng qua, hơi nheo mắt lại.
“Uý Dực.” Một lát sau hắn lên tiếng gọi Uý Dực.
“Có thuộc hạ!” Uý Dực vội vàng trả lời, sau đó kéo dây cương để ngựa dừng lại.
Vân Hiên và Tư Tuyết đồng thời sửng sốt, quay đầu nhìn Quyền Mạch Ngự, Quyền Mạch Ngự đang bước ra ngoài xe ngựa.
“Sắc trời cũng đã tối, tá túc ở một hộ nông gia gần đây đi, thuận tiện để xe ngựa lại đây, sáng sớm mai tiếp tục đi đến sa mạc Lôi Nham.” Quyền Mạch Ngự căn dặn.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết ngẩng đầu nhìn trời, đúng là đã sắp tối rồi.
“Vâng ạ.” Uý Dực vâng lời sau đó nhảy xuống ngựa, Vân Hiên cũng nhảy xuống theo.
Tư Tuyết đang chuẩn bị nhảy xuống thì đột nhiên quay đầu lại, đưa tay kéo Quyền Mạch Ngự, nụ cười nịnh hót: “Chủ tử, để ta đỡ ngài xuống.”
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết rồi đưa tay ra, Tư Tuyết không nhịn được cười cười, cho rằng hắn muốn nắm tay mình.
Ai ngờ Quyền Mạch Ngự đẩy tay Tư Tuyết ra, nụ cười của Tư Tuyết lập tức đông cứng, vẫn chưa kịp phản ứng thì eo đã bị cánh tay rắn rỏi của Quyền Mạch Ngự ôm lấy. Thế là Quyền Mạch Ngự cứ ôm Tư Tuyết xuống dưới như vậy.
“Ôi chao, chủ tử ngài làm gì vậy…” Tư Tuyết dậm chân gắt giọng.
Quyền Mạch Ngự nhìn nàng, không nói gì cả.
Tư Tuyết bĩu môi, xoay người sang hướng khác. Uý Dực và Vân Hiên theo dõi bọn họ thì kinh ngạc.
“Các ngươi…” Tư Tuyết há to miệng, không biết nên nói gì.
Mất mặt quá đi mất!
“Ta không thấy gì cả.” Uý Dực phản ứng nhanh nhất, vội vàng xoay người đi.
Khóe miệng Tư Tuyết lập tức co rút.
Uý Dực đã xoay người nhưng Vân Hiên vẫn đang đứng nhìn, chưa phản ứng kịp. Uý Dực vỗ một cái vào đầu Vân Hiên, lúc này Vân Hiên mới kịp phản ứng, vội vàng quay người theo: “Ta, ta cũng không nhìn thấy gì cả.”
Lần này Tư Tuyết hoàn toàn bó tay.
“Chủ tử, ngài nhìn hai bọn họ kìa…” Tư Tuyết tức giận tố cáo với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự nhìn nàng, cười nói: “Không phải họ đã nói là không nhìn thấy rồi sao?”