Quyền Mạch Ngự ngồi trong xe ngựa nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì không nhịn được khẽ cười, Tư Tuyết này đúng là muốn dạy xấu thị vệ của hắn mà.
Ba người ngoài xe ngựa chia ngươi một cái ta một cái bánh bao.
Tư Tuyết sợ ăn không lại Vân Hiên nên liều mạng nhồi vào trong miệng mình.
“Mứt quả đây! Bán mứt quả đây!” Lúc này có người hô to.
Nghe thấy tiếng rao hàng này thì đôi mắt Tư Tuyết lập tức sáng lên, Tuyết – ăn – hàng online, không thèm quan tâm gì cả muốn nhảy xuống xe ngựa.
Vân Hiên vội túm cổ áo Tư Tuyết lại.
“Hoàng thượng! Tư Tuyết muốn tạo phản!” Vân Hiên ngăn Tư Tuyết lại, hét to với Quyền Mạch Ngự trong xe.
Quyền Mạch Ngự nhíu mày, hơi không vui, nữ nhân này không thể để hắn bớt lo hay sao?
“Chủ tử! Ta muốn ăn mứt quả!” Tư Tuyết lườm Vân Hiên, nói với Quyền Mạch Ngự.
“Bảo Vân Hiên đi mua cho ngươi.” Quyền Mạch Ngự ấn huyệt thái dương của mình, bất đắc dĩ nói.
Hắn đúng là quá dung túng Tư Tuyết, đến cả yêu cầu này cũng cho phép nữa.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, mặc dù Vân Hiên không tình nguyện nhưng vẫn vâng lời, chuẩn bị xuống xe mua mứt quả cho Tư Tuyết.
“Chủ tử, ta muốn tự đi mua…” Tư Tuyết trề môi vén rèm lên, cố gắng hết sức để Quyền Mạch Ngự nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của mình.
Quyền Mạch Ngự lườm Tư Tuyết, không bị dáng vẻ này của nàng làm xao động.
“Vậy thì đừng ăn nữa.” Quyền Mạch Ngự lạnh lùng nói.
Được voi đòi tiên.
Tư Tuyết bất mãn bĩu môi, không cho mặt mũi như vậy rất mất mặt đó!
“Phụt!” Vân Hiên ở bên cạnh không nhịn được bật cười.
Tư Tuyết phản ứng lại, suýt nữa thì tức chết, đưa tay muốn đánh Vân Hiên. Vân Hiên vội nhảy xuống xe đi mua mứt quả cho nàng.
Tư Tuyết hít sâu một hơi, như vậy mới khiến nàng không tức giận nữa.
“Tư Tuyết cô nương, Vân Hiên từ nhỏ đã thích ăn đòn như vậy.” Uý Dực đang đánh ngựa ở phía trước nói với Tư Tuyết, khoé miệng nở nụ cười nhẹ.
Hắn ta cảm thấy con người Tư Tuyết không tệ lắm nên bằng lòng nói chuyện với nàng.
Tư Tuyết gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, cực kỳ gợi đòn!”
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Uý Dực không nhịn được cười, sau khi cười xong thì hắn ta đột nhiên sững người.
Đã bao nhiêu năm rồi hắn ta không cười, từ sau khi đi theo Hoàng thượng, trên người ngài luôn phát ra cảm giác lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.
Hơn nữa bao nhiêu năm qua Hoàng thượng đã giết rất nhiều người, dần dần trên người hắn ta cũng dần nhiễm lệ khí, càng ngày càng nặng nên đã rất lâu chưa cười.
Không lâu sau Vân Hiên đã mua hai xâu mứt quả trở về, nhảy lên xe ngựa. Bị Vân Hiên nhảy lên, trọng tâm của xe ngựa lập tức lung lay, rất nhanh đã được Uý Dực ổn định lại.
“Vân Hiên, ngươi không thể bình tĩnh một chút hay sao, ngươi nhìn Uý Dực đại nhân bị ngươi làm cho…” Tư Tuyết trừng Vân Hiên một cái, nhận mứt quả trong tay hắn ta.
Vân Hiên xì một cái, không nói gì, lần nữa ngồi xếp bằng bên cạnh Tư Tuyết.
Tư Tuyết mỗi tay cầm một xâu mứt quả lườm Vân Hiên, còn chưa mở miệng nói chuyện, ngược lại Vân Hiên mở miệng trước: “Yên tâm đi, ta không thích ăn ngọt, Uý Dực cũng không thích.”
Nghe Vân Hiên nói vậy, Tư Tuyết xì một tiếng.
Tư Tuyết quay người xốc màn lên, nhìn Quyền Mạch Ngự bên trong: “Chủ tử, ngài có muốn ăn mứt quả không?”
Thật ra nàng chỉ cần một xâu là đủ, vừa rồi định chia cho Vân Hiên một xâu mà ai ngờ tên Vân Hiên này…
Quả nhiên là gợi đòn mà, nếu không phải tâm trạng của nàng không tệ lắm, lại thêm việc hắn ta mua mứt quả cho nàng nên nàng mới không đạp hắn ta xuống dưới.