“Vậy thì nghe theo ngươi.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói, sau đó nhìn về phía Uý Dực: “Uý Dực.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Uý Dực cầm kiếm ôm quyền cung kính nói.
Sau đó Uý Dực đi đến bên cạnh Quyền Mạch Ngự.
“Hoàng thượng, thuộc hạ cũng muốn đi!” Vân Hiên không phục nói với Quyền Mạch Ngự.
Tư Tuyết liếc nhìn Vân Hiên, cho hắn ta một ánh mắt “Tự hiểu đi”.
“Hoàng thượng, thuộc hạ cũng muốn đi!” Hàn Hâm đứng bên cạnh cũng giơ tay nói.
Quyền Mạch Ngự nhìn hai người họ, hơi nheo mắt lại.
“Hỏi Tư Tuyết đi.” Im lặng trong chốc lát, Quyền Mạch Ngự mới từ tốn nói.
Vừa nghe thấy câu này của Quyền Mạch Ngự thì mọi người đều sửng sốt, sau đó đồng loạt nhìn về phía Tư Tuyết. Tư Tuyết lập tức cảm thấy áp lực như núi.
Nàng gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi bất đắc dĩ nói: “Được rồi, các ngươi đừng nghĩ nữa, ta chỉ cần Uý Dực thôi.”
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết rồi lên xe ngựa, không nói gì cả.
“Đa tạ Tư Tuyết cô nương.” Uý Dực chắp tay nói cảm ơn với Tư Tuyết, quay người lập tức lên ngựa.
Tư Tuyết hơi nhíu mày, quay người định lên ngựa lại bị Vân Hiên kéo về.
“Ta mặc kệ, ta cứ muốn đi đấy!” Vân Hiên nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết im lặng, quay đầu nhìn Vân Hiên.
“Ngươi quá vô dụng, không cần ngươi đâu.” Tư Tuyết bất đắc dĩ vặn tay Vân Hiên ra.
“Ta vô dụng chỗ nào hả?” Vân Hiên thở hổn hển quát Tư Tuyết.
Tư Tuyết dám chất vấn năng lực của hắn ta!
“Được được được, ngươi có ích, nhưng có ích cũng không cần ngươi.” Tư Tuyết thật thà nói.
“Ngươi…” Vân Hiên lập tức không còn gì để nói nữa.
Tư Tuyết vừa cười vừa sửa sang lại mái tóc của mình, tiếp tục quay người để lên ngựa.
“Tư Tuyết! Ta muốn đi! Ta muốn đi cơ!” Vân Hiên cố chấp giữ Tư Tuyết lại.
Lần này Tư Tuyết thật sự bó tay, không ngờ Vân Hiên này lại cứng đầu như vậy.
“Được rồi, cho người đi là được chứ gì!” Tư Tuyết thật sự hơi bất đắc dĩ với Vân Hiên.
Đôi mắt Vân Hiên lập tức sáng lên.
Sau đó Vân Hiên trèo lên xe ngựa ngồi bên cạnh Uý Dực ở phía trước, trông hắn ta như sợ bị Tư Tuyết đuổi xuống vậy. Tư Tuyết thấy thế thì không còn gì để nói nữa.
Tư Tuyết lườm Vân Hiên, trực tiếp lên xe ngựa, đập vào vai hắn ta một cái rồi chui vào trong xe.
Trong xe ngựa, Quyền Mạch Ngự đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Tư Tuyết vuốt mũi mình rồi để túi đeo của mình xuống, ngồi cạnh Quyền Mạch Ngự.
Trên xe có mấy bọc đồ, chắc hẳn là những vật dụng cần dùng cho chuyến đi này. Tư Tuyết đột nhiên nhớ dường như trên lưng Vân Hiên và Uý Dực cũng đeo một bọc đồ như vậy.
“Vân Hiên!” Tư Tuyết gọi Vân Hiên.
“Cái gì?” Vân Hiên không vui trả lời, sau đó nói với Uý Dực: “Uý Dực, có thể đi rồi.”
Uý Dực đồng ý, bắt đầu thúc ngựa, xe ngựa bắt đầu di chuyển.
“Bỏ bọc đồ của ngươi và Uý Dực vào đây.” Tư Tuyết không để ý đến giọng điệu của Vân Hiên, nói với hắn ta.
Vừa nói xong thì hai bọc đồ đã bị Vân Hiên ném vào, Tư Tuyết cạn lời đỡ lấy rồi đặt ở một bên.
Quyền Mạch Ngự hơi mở mắt ra nhìn Tư Tuyết.
“Chủ tử.” Tư Tuyết cười gọi Quyền Mạch Ngự.
“Ừ.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng đáp: “Trên đường đừng gây thêm phiền phức cho trẫm.”
Nghe lời nói của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết vội giơ ba ngón tay lên, ánh mắt kiên định: “Chủ tử! Ta đảm bảo sẽ không gây phiền phức.”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự không nhịn được mím môi khẽ cười, không nói gì nữa.