Hôm qua nữ nhân này tức giận, còn nói không để ý tới hắn, hôm nay lại nhiệt tình như vậy? Xem ra sau này nàng có tức giận thì không cần dỗ, lạnh nhạt thờ ơ nàng tầm vài ngày là tốt trở lại rồi.
"Ngươi tới làm cái gì?" Quyền Mạch Ngự híp mắt nói, có chút không vui.
Đã biết còn làm linh tinh.
"Không phải chủ tử muốn đi sa mạc Lôi Nham sao, ta đi theo nữa!" Tư Tuyết trả lời như chuyện đương nhiên.
Quyền Mạch Ngự nhăn mày lại, thả Tư Tuyết xuống đất. Hắn đang chuẩn bị mở miệng mắng nàng thì sự chú ý của Quyền Mạch Ngự lại đặt vào bồ đồ đỏ mà Tư Tuyết đang mặc.
"Tại sao ăn mặc kiều diễm như vậy?" Quyền Mạch Ngự hỏi.
Nghe Quyền Mạch Ngự hỏi vậy, Tư Tuyết hơi ngây ra, sau đó nàng mím môi lại. Quả nhiên là có liên quan đến U nhi, bình thường nàng mặc quần áo gì cũng không thấy hắn nói như bây giờ.
Hai tay Tư Tuyết nắm lấy váy của mình rồi nàng xoay tại chỗ một vòng.
"Thế nào? Không đẹp sao?" Tư Tuyết nháy mắt mấy cái, nhìn Quyền Mạch Ngự, hỏi với vẻ rất ngây thơ.
Quyền Mạch Ngự híp mắt, tròng mắt đen láy chăm chú nhìn chằm chằm Tư Tuyết.
"Ừ, đẹp mắt." Giọng nói Quyền Mạch Ngự rất trầm thấp, bỗng nhiên dừng lại rồi lại nói tiếp: "Nhưng trẫm không muốn để cho người khác nhìn."
Nghe được lời nói của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết ngẩn người một chút, sau đó mỉm cười.
"Được, trở về đi." Quyền Mạch Ngự lại nói.
Hắn vừa dứt lời thì Tư Tuyết đã chạy đến bên cạnh Vân Hiên.
"Ngươi, nha đầu này, mới vừa rồi lại dám nhảy lên người Hoàng Thượng, có phải muốn chết không?" Vân Hiên đang kiểm tra xe ngựa, nhìn về phía Tư Tuyết hỏi một câu.
Tư Tuyết lè lưỡi, không nói gì.
Quyền Mạch Ngự ở phía sau xạm mặt lại, đi tới kèm theo đến một bầu không khí lạnh lẽo. Vân Hiên đột nhiên cảm thấy hình như trời lạnh đi rồi, không khỏi rùng mình một cái.
"Hoàng Thượng." Vân Hiên xoay người, thấy Quyền Mạch Ngự bèn vội vàng hành lễ.
"Ừm." Quyền Mạch Ngự khẽ gật đầu.
Thấy Quyền Mạch Ngự đi tới, Tư Tuyết vừa rung chân vừa huýt sáo, làm bộ như không nhìn thấy Quyền Mạch Ngự.
"Ngươi đi theo cũng được, nhưng mà cái gì cũng đều phải nghe trẫm, không cho phép tùy tiện hành động." Quyền Mạch Ngự nói.
Nghe được câu nói của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết liền vui vẻ cười lên, vội vàng gật đầu.
Vân Hiên cũng cúi đầu len lén cười, sáng sớm hôm nay nha đầu này đã chạy tới nói muốn đi cùng, mặc dù hắn cũng muốn để cho Tư Tuyết đi theo nhưng hắn lại không quyết định được, cho nên hắn để cho Tư Tuyết lấy lòng Hoàng Thượng.
Không ngờ lại thành công thật, Tư Tuyết cũng có tài đấy chứ.
"Chuẩn bị xong chưa?" Quyền Mạch Ngự liếc mắt nhìn Tư Tuyết sau đó tầm mắt quét qua chỗ những người khác, trầm giọng hỏi.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thuộc hạ đã chuẩn bị xong." Mọi người cùng đáp lại.
Tư Tuyết nhảy lên một cái, tự mình đeo balo, sau đó nàng đưa mắt nhìn những người khác.
"Hoàng Thượng, không cần nhiều người như vậy, chỉ cần ta và ngài, cộng thêm... Úy Dực đại nhân nữa thôi!" Ngón tay Tư Tuyết chỉ về phía Úy Dực, người nãy giờ luôn im lặng.
Hắn là người lợi hại nhất trong tứ đại hộ vệ, chỉ cần hắn, nhiều người càng thêm phiền toái.
Nghe được Tư Tuyết nói, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn người tại chỗ.
"Này, ngươi đang ở đây nói cái gì vậy, còn ta đâu, tại sao không có ta!" Vân Hiên không hài lòng, lấy tay đẩy Tư Tuyết.
Tư Tuyết ngước mắt liếc nhìn Vân Hiên, cười một tiếng.
"Ngươi à, ngươi quá vô dụng, ta không muốn ngươi." Tư Tuyết cười hì hì nói.
"Ngươi!" Vân Hiên thiếu chút nữa bị tức chết.
Quyền Mạch Ngự híp mắt lại, nhìn Tư Tuyết, im lặng một lúc lâu.