Edit: Linh Sờ Tinh
“Vệ đại nhân, lại đến Đan Như Uyển ?” Điền Phúc Sơn cười một cách sâu xa, không hề khách sáo trêu chọc Vệ Chân.
Vệ Chân nghiêm mặt, nghiêm túc đi lướt qua ông ta. Mãi đến khi không
có ai xung quanh, vẻ mặt mới thả lỏng. Đột nhiên Dao chủ tử lại có lòng
quan tâm đến việc chung thân đại sự của hắn, thường xuyên gọi hắn đến
Đan Như Uyển “nhắc nhở” vài câu, còn giao tiểu chủ tử cho hắn “dạy
chút nền tảng công phu” nữa.
Đến nay Vệ Chân vẫn còn nhớ như in lúc chủ tử nói những lời kia,
cả phòng không ai mà không đờ ra. Nhất là hai vị ma ma, liều chết
muốn khuyên can. Đáng tiếc chỉ cần không có điện hạ ở thì những gì Dao chủ nói chính là mệnh lệnh.
Nào đã hết, giờ lại đến thời gian hắn phải đến để “dạy nền tảng võ công ” cho tiểu chủ tử .
“Đại nhân.” Mặc Lan giao tiểu chủ tử đang hưng phấn vung hai chân cho Vệ Chân.
Lần đầu tiên thì Vệ Chân thấy hoảng loạn, chứ bây giờ thì hắn bế tiểu chủ tử đã ra dáng hơn một chút .
“Vệ Vệ!” bánh bao Thành Khánh nhớ được người cao to trước mặt này có
thể giơ hắn lên cao. Vì thế chỉ cần vừa nìn thấy Vệ Chân thì vui vẻ cười.
Nhìn tiểu chủ tử như được đúc ra từ một khuôn với điện hạ, trong lòng
Vệ Chân tự giác có một sự tôn trọng mà ngay hắn cũng không nhận ra. Ôm tiểu chủ tử cười đùa một hồi, rồi mới đưa bé đến sân luyện
võ xem vệ sĩ trong phủ luyện quyền. Mỗi lúc như thế này, Thành Khánh
luôn mở to hai mắt, im lặng nằm trong lòng hắn, nhìn chằm chằm những
người đang luyện tập kia.
Mặc Lan dẫn nhóm tiểu nha hoàn theo sau , căng thẳng quan sát tiểu chủ
tử, thời thời khắc khắc đều không dám qua loa, chỉ sợ Vệ đại nhân là
nam nhân, động tác thô lỗ, đè lên tiểu chủ tử thì không tốt.
Vệ Chân rất cẩn thận với Thành Khánh, mặc dù không được như phụ nữ, nhưng cũng rất che chở. Hôm nay thấy tiểu chủ tử tập trung tinh thần
nhìn những người đang luyện võ, trong lòng hắn không khỏi cảm thán,
không hổ là trưởng tử của điện hạ, từ nhỏ đã lộ ra sự say mê võ học
một cách nồng hậu. Nhất định khi trưởng thành được ông trời ưu
ái,năng khiếu vô cùng, nhất định sẽ có thành tự lớn tỏng võ
học.
Đã mấy lần Mặc Lan bẩm báo với Mộ Tịch Dao , lo lắng tiểu chủ tử
tiếp xúc với mấy thứ đánh đánh giết giết này quá sớm thì
không thỏa đáng lắm , nhưng lại bị Mộ Tịch Dao làm ngơ, không thèm
để ý, lại còn khen Vệ Chân đầu óc tốt, tìm được cách khiến cho
cục phiền phức kia yên tĩnh lại.
Trong nháy mắt đã hơn nửa tháng trôi qua, Mộ Tịch Dao hài lòng vì thấy Vệ Chân đã trở nên thoải mái khi ở Đan Như Uyển hơn, lúc này nàng
đang ngồi một bên mỉm cười nhìn hắnđang nắm tay tiểu bánh bao ,
dạy bé trò ném đồ vào bình , thì thấy Triệu ma ma mang vẻ mặt nghiêm
trọng bước nhanh vào.
“Chủ tử, Tứ công chúa đến. Hách Liên chính phi mời ngài đến chính phòng một chuyến.”
Tứ công chúa? Mộ Tịch Dao cảm thấy rất quen . Sau đó khi nhìn đến bóng lưng bận rộn của Vệ Chân, a, nhớ ra rồi.
Chẳng phải là con gái của Đức phi sao, Tứ công chúa Tông Chính Oánh.
Lục điện hạ đã từng phái người đến ép mua chim ruồi của người ta mà.
Hơn nữa mình còn nhúng tay đẩy Đức phi vào lãnh cung. Đây là oan gia tìm đến tận cửa rồi ư?
“Chủ tử, có cần lão nô thay người từ chối không? Chỉ cần nói là
người thân thể nặn nề, không tiện vận động, đang nằm tĩnh dưỡng
trên giường?” Lần này Tứ công chúa đến chắc chắn là không có thiện
ý, hơn nữa lại chọn lúc điện hạ rời kinh , vừa đến đã đòi gặp mặt trắc
phi, việc quá rõ ràng thực khiến cho người ta không khỏi đề
phòng.
“Nếu như thân thể nặng nề, vậy bổn cung sẽ tự đến thăm, cũng
không cần quá để ý lời trước đó. Hách Liên thị, ngươi nói có đúng không?” Tông Chính Oánh tự nhiên đi vào, theo sau là Hách Liên Mẫn Mẫn
đang trầm mặt.
Nha hoàn của hai người cũng theo sau lưng, trong nháy mắt phòng khách của Mộ Tịch Dao trở nên náo nhiệt.
Vị Tứ công chúa này thật quá đáng, ở trong phủ hoàng tử mà tùy tiện
như vậy, hơn nữa còn làm trái với ý của nàng, dẫn theo người xông vào
Đan Như Uyển. Hách Liên Mẫn Mẫn là hoàng tử phi của Tông Chính Lâm,
đương nhiên là không hợp với Tông Chính Oánh, hai người cũng từng
ngầm đấu mấy hiệp, mặt cười mà lòng mang theo đao, ai cũng rõ
ràng.
Mộ Tịch Dao vừa vén rèm che lên, đã thấy Xuân Lan bị người đè quỳ gối, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tông Chính Oánh vừa đến đã muốn ra oai phủ đầu rồi. Nghĩ ỷ vào thân
phận, mình sẽ không dám đối đầu trực tiếp với nàng ta sao?
“Mộ trắc phi, Bổn cung đích thân tới thăm, tuy là thông cảm cho ngươi
thân tể nặng nề, sẽ không hà khắc bắt ngươi phải hành lễ , nhưng lễ nghi cơ bản trong trường hợp này thì vẫn nên có ?” Tông Chính
Oánh hất hàm, liếc nhìn Mộ Tịch Dao, nếu không phải trên mặt có ý cười,
thì chỉ nhìn ánh mắt đầy sự hận thù này sợ đã dọa đến người khác
rồi.
Tông Chính Oánh vừa nói vừa đi đến vị trí chủ vị ngồi xuống, ép sát
vào Mộ Tịch Dao đang dựa vào võng mềm nhưng không hề có động
tĩnh gì .
Hách Liên Mẫn Mẫn khó chịu ngồi xuống cạnh Tông Chính Oánh, khí thế
cũng không chịu thua kém ai. Điện hạ không có trong phủ, nàng cũng
không thể để cho người khác chà đạp phủ hoàng tử như thế này. Về
chuyện giữa Mộ Tịch Dao và Tông Chính Oánh, nếu Tông Chính Oánh lợi hại, có thể thu phục con hồ ly tinh họ Mộ thì chỉ cần không làm quá đáng, tất nhiên Hách thị cam tâm tình nguyện nhìn Mộ Tịch Dao bị chà đạp
rồi.
Tông Chính Oánh tuyệt đối không thể kết làm đồng minh , cho dù thể
diện ả có lớn đến đâu thì cũng không thể sánh với thể diện
của Điện hạ, không thể yếu ớt làm hỏng danh tiếng của hắn.
Kể cả khi lời nói có phần động chạm nhau, chắc chắn điện hạ sẽ
không trách tội.
Mộ Tịch Dao chỉ im lặng trong chốc lát, trên mặt đã lộ ra mỉm cười khiêm tốn.
“Thiếp tiếp đón chậm trễ, xin công chúa rộng lượng.” Tay trái chậm rãi vung lên, đưa mắt ý bảo Triệu ma ma hãy bình tĩnh, chớ vội vàng.
Triệu ma ma một lòng đứng theo sau, chủ tử đã ra hiệu, làm nô tài, nhất định phải theo sát hành động của chủ tử. Hơi cúi người, đỡ Mộ
Tịch Dao chậm rãi đi đến trước mặt Tứ công chúa.
Cách nàng ta khoảng năm bước, Mộ Tịch Dao quy củ quỳ xuống hành lễ.
“Thiếp thỉnh an Tứ công chúa. Tạ ơn công chúa quan tâm , đặc biệt đến tận đây để thăm thiếp.”
Hách Liên Mẫn Mẫn thấy thái độ khác lạ của nàng, vô cùng quy củ, ưỡn
bụng to, cung kính đoan trang. Trong lòng không hiểu người này đang
có chủ ý gì đây?
Tông Chính Oánh thấy người trước mặt đang vờ vịt, trong lòng càng
hận hơn. Tiện nhân đáng chết , nếu không phải tại nàng ta,thì tại sao đường đường là Tứ công chúa của Đại Ngụy như mình lại mất đi chỗ
dựa mẫu tộc chỉ trong một ngày, trở thành vị công chúa đã thành gia nhưng thanh thế yếu nhất chứ?
Vuốt ve roi ngựa tinh tế trong tay, ánh mắt nàng ta nhìn qua Mộ Tịch
Dao đang quỳ gối cúi đầu, không giấu được sự sảng khoái .
Có được sủng ái đến đâu thì cũng là do nam nhân che chở, hôm nay không có Tông Chính Lâm ở đây,chẳng phải vẫn trở thành gà trụi lông sao? Xúi giục Tông Chính Lâm đè đầu cuwoix cổ mình, hôm nay nàng ta sẽ
phải trả cả vốn lẫn lãi những tủi nhục mà mình phải chịu.
Bản lĩnh che giấu của Lục điện hạ quá tốt, Tông Chính Oánh nghe được tử sĩ của phủ công chúa báo lại, biết được chim ruồi của mình được Mộ
Tịch Dao nuôi trong sân, mỗi ngày đều bị thằng nhóc kia chơi đùa. Đây
thực là một bạt tai vào mặt mình mà, mỗi ngày đều đùa giỡn với chim
ruồi quý giá của nàng, cho nên nàng muốn mượn cơ hội này để vũ nhục nàng ta.
Tông Chính Lâm dám lấy chuyện nàng bao dưỡng tình nhân để uy hiếp
mình, mình nhịn, cũng khiến cho mấy thứ quý giá tỏng phủ tan nát một hồi mới được ,phải tính sổ với hắn một lần cho xong. Hôm
nay chọn Mộ thị, chẳng qua chỉ là bước đầu tiên hai bên xé rách
mặt nhau mà thôi. Bức cho mẫu phi của nàng bị phế, thù này nàng sẽ
bắt Mộ thị lấy mạng bù vào.