Edit: Linh Sờ Tinh.
“Điện hạ, ba vị tiểu thư của phủ tri phủ mang theo tiểu Kiều cô nương
tới cảm ơn”. Nghiêm Thừa Chu bẩm báo, trên mặt có chút không nhịn được.
Ba vị tiểu thư ban đêm tới cầu kiến, chỉ có một vị là hiểu thể
thống, còn hai vị còn lại thì nồng nặc mùi son phấn , dày vò hắn hồi lâu, gần như là xông thẳng vào.
Tông Chính Lâm nghiêng người trên sập gỗ, tay phải nhẹ nhàng lật
vài trang sách, “Ngươi vừa nói là Tam tiểu thư hay là ba vị tiểu thư?”
Nha hoàn kia lúc trước có nói là được Tam tiểu thư chọn làm người
hầu hạ. Nếu chỉ là đến cảm tạ thì sao lại có thêm hai vị ?
Nghiêm Thừa Chu nghe ngữ khí của điện hạ, liền biết chủ tử không có hảo
cảm với mấy nữ nhân phiền toái này. “Điện hạ, quả thực là ba vị tiểu
thư. Ngoài Đại tiểu thư không ở trong phủ, các vị tiểu thư còn lại đều đang chờ bên ngoài”.
“Mời tam tiểu thư của Vương gia vào. Những người còn lại không gặp”.
Tông Chính Lâm đặt sách xuống, chỉnh lại vạt áo, nhấc chận xuống, chậm rãi bước đến ghế ngồi .
Một lát sau, một nữ tử trẻ tuổi mang theo Thuần Vu Dao ăn mặc hoàn toàn mới bước vào.
“Dân nữ bái kiến điện hạ”.
“Đứng dậy đi”.
Dung mạo bình thường, còn không bằng nhan sắc của mấy nha đầu phủ
hoàng tử . Tông Chính Lâm thấy nàng không có vẻ của người mắt môi
dụ hoặc, thần sắc cũng hòa hoãn hơn nhiều.
“Việc cảm tạ thì bỏ đi”.
Tam tiểu thư đầy vẻ gượn gạo, nhìn Lục điện hạ đầy uy nghiêm , căn bản không biết mở miệng như thế nào.
Nàng ta bị Nhị tỷ và Tứ muội ép buộc dẫn tiểu Kiều tới, kết quả hai
người kia bị cản ở bên ngoài, chỉ còn một người là nàng nên không
biết phải ứng phó như thế nào.
Thấy tiểu thư nhà mình như thế, Thuần Vu Dao lại càng câu nệ. Nói là
đến cảm tạ, nhưng ngoài việc thỉnh an, thì chẳng nói nổi một
lời. Người đàn ông trước mặt lạnh lùng như thế, chỉ nhìn thôi cũng
đã thấy sợ rồi.
“Không muốn tới nhưng bị người khác ép tới ?”.Tông Chính Lâm thấy vẻ mặt hai người, là biết tối nay hai chủ tớ bọn họ bị người
làm khó.
Thấy điện hạ phát hiện , Tam tiểu thư trở nên lo lắng. Nếu điện hạ nổi giận, chỉ cần điện hạ tùy tiện nói một câu đánh giá thôi, là
thanh danh của con gái Vương gia sẽ không tốt.
“Ngươi là thứ xuất?”. Tông Chính Lâm thấy nàng ta lộ vẻ khiêm tốn,hắn
không hề tưởng tượng được rằng một đích nữ sẽ có thái độ như vậy .
“Bẩm điện hạ… dân nữ là do Ngũ di nương sinh ”.
Vậy thì đúng rồi. Theo cách nói của Mộ Tịch Dao thì hài tử do di nương sinh ra đều do mẹ cả nuôi, thái độ của chính thất đối với con cái do các nữ nhân bên cạnh sinh đều là mặt ngoài hiền lương mặt
trong đâm kéo. Đương nhiên ngoại trừ mẹ nàng.
Tông Chính Lâm nghĩ tới mấy thứ lý luận của ai đó, lại nhìn tình hình trước mắt, lời của tiểu nữ nhân tuy có khó nghe, nhưng mỗi câu
đều có lý cả.
Về phần tật xấu là lúc nào nàng cũng bao che khuyết điểm của người
mình thì , Lục điện hạ nhìn mãi cũng thành quen rồi. Tất cả chính thất đều không tốt, đương nhiên phải trừ mẹ nàng cùng đích tỷ ra.
Không khác, việc tiểu nữ nhận phê bình thiếp thất một cách sắc
bén, đem tất cả thủ đoạn bẩn thỉu của họ ra để bào chữa cho sự vô
dụng của thứ muội. Hai quy tắc của Mộ Tịch Dao đều đi theo con
đường riêng, không hề cảm thấy trong đó có gì mâu thuẫn.
Lại nghĩ tới cảnh nàng mặt dày bào chữa cho người trong nhà, Tông
Chính Lâm cảm thấy Mộ Tịch Dao rất đáng yêu. Nàng đúng là có dũng
khí, bướng bỉnh nhưng cũng làm người khác ấm lòng .
Sau đó hắn nhìn Thuần Vu Dao với vẻ thành thật nhát gan , ngay cả
đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn mình, Tông Chính Lâm cảm thấy nàng
ta thật chướng mắt. May mà khuôn mặt kia nên hắn mới không bộc
phát.
Loại cảm giác bực mình này làm Tông Chính Lâm cảm thấy hắn phải chịu
đựng một cách quá cực khổ. Nếu Mộ Tịch Dao có dáng vẻ như thế
này, Tông Chính Lâm dám khẳng định trong lòng nàng có mưu ma chước quỷ, ít nhất là cặp mắt sinh động của nàng kia sẽ chuyển loạn.
“Nếu không có chuyện gì khác thì lui ra đi”. Sau khi biết rõ tình
cảnh của Thuần Vu Dao , Tông Chính Lâm đã không còn hứng thú gì .
“Vâng, dân nữ tạ ơn điện hạ giúp đỡ. Xin dẫn nha hoàn cáo lui”. Tam tiểu thư như được đại xá, hành lễ xong vội mang theo Thuần Vu Dao vội vàng
đi ra .
Nghiêm Thừa Chu vẫn ở trong trạng thái khiếp sợ. Trong phòng ánh nến
sáng rõ, nên hắn nhìn rõ nha đầu tên gọi là tiểu Kiều cực kỳ giống Dao
chủ tử. Thảo nào điện hạ lại đặc biệt khai ân, cho phép đi vào . Sau đó hắn nhìn Diệp Khai , quả nhiên cũng có vẻ hiểu ra.
“Nghiêm Thừa Chu, trước khi các nàng đến đã đi những đâu ?”
“Điện hạ, trước khi đến chủ tớ các nàng đến chỗ Ngũ điện hạ. Cũng giống ngài, Ngũ điện hạ không gặp hai vị tiểu thư khác”.
Tông Chính Lâm gật đầu. Mấy tiểu thư phủ này giáo dưỡng còn tốt. Tông
Chính Minh gặp Tam tiểu thư chắc cũng có tâm tư giống mình mà
thôi.
Thuần Vu Dao… nữ nhân này là một rắc rối.
“Thư gửi cho Trắc phi chắc cũng đến rồi ?” Tông Chính Lâm nhắm mắt tưởng tượng dáng vẻ nổi giận của Mộ Tịch Dao, cười vui vẻ. Đáng tiếc là ở
xa quá, nếu người ở trước mặt hắn, thì bộ dạng của sủng vật không
nghe lời của nàng , Lục điện hạ cực kỳ thích thú.
Nghiêm Thừa Chu không dám nói bừa, trong lòng cẩn thận tính toán vài
lần, mới bẩm báo. “Theo như tính toán, có lẽ sáng mai sẽ nhận được”.
Ánh mắt của Tông Chính Lâm hiện lên vẻ chờ mong, giữa lông mày mang
theo ý cười vui vẻ. Mộ Tịch Dao lần này nhất định sẽ phải cúi đầu chịu thua.“Chủ tử, người xem ai đến này”. Quế ma ma nhẹ nhàng cười. Vốn đang ôm
Thành Khánh đến chính phòng, trên đường bà lại gặp được phu nhân,
khiến bà rất vui mừng.
Mộ Tịch Dao mở to mắt, “Mẫu thân ?”
Vu thị bước nhanh tới, ấn nàng ngồi xuống. “Con thành thật ngồi xuống
cho mẹ, mẹ hôm nay tới, cũng không vội , con chớ có lộn xộn”.
Mộ Tịch Dao nghe mẫu thân nói không vội, liền cười ngọt ngào, “Vậy ở
chỗ con gái dùng cơm, lát nữa cũng đừng vội vàng lấy lý do chạy về lo
cho phụ thân”.
Vu thị thấy nữ nhi giả vờ ủy khuất, cười gõ trán nàng, “Lớn thế rồi
còn ghen tị ? Cha con ăn cơm một mình, đâu như con có một đám người
hầu hạ, còn muốn thế nào?”
“Con gái biết rõ nha, con gái là bát nước hắt đi không có ai quản. Rõ
rồi, rõ rồi”. Mộ Tịch Dao rõ ràng là già mồm cãi láo, gật đầu liên tục.
“Lúc này còn biết không có người quản? Điện hạ bắt con ăn, sao lúc đó
chỉ nghe con phàn nàn?”. Vu thị kéo tay nàng, cẩn thận xem xet một phen. “Gần đây thân thể có khỏe không? Ban đêm ngủ có tốt không, ban ngày có
thường buồn ngủ không?”
“Không có, nào có chuyện gì”. Mộ Tịch Dao thấy hồ đồ, sao Vu thị tự nhiên lại hỏi chuyện này?
“Còn muốn dấu ta? Điện hạ đặc biệt gửi thư đến phủ, nói là dạo này tinh thần con không tốt. Nhờ vi nương rảnh thì thường xuyên qua thăm,
sợ con có gì không thỏa đáng, bên người cũng có người thân chăm sóc chu toàn”.
Tông Chính Lâm không có việc gì viết thư làm gì? Lúc nào thì tinh thần của mình không tốt?
Không chỉ Mộ Tịch Dao không hiểu, mấy người hầu hạ xung quanh cũng mơ hồ.
“Điện hạ nói tinh thần con càng ngày càng không tốt, trước kia còn có
thể viết thư , nhưng dạo gần đây thì lại có vẻ quá sức . Điện
hạ không ở Thịnh Kinh, nếu như có chuyện cũng không kịp nhận được
tin tức nên thật sự không yên lòng. Nếu con không ngại, hay là con
đọc rồi mẹ nói cha con viết thay được không?”
Nghe lời này, mấy người trong phòng có ai mà không biết đây là chiêu
mà điện hạ dù cách xa Trắc phi ngàn dặm cũng đem ra đấu . Tất cả mọi người nghiêm mặt, không còn ai không hiểu nữa.
Mộ Tịch Dao nghe thấy thế là bắt đầu bốc hỏa. Tông Chính Lâm, ngươi
là đồ khốn nạn! Còn không biết xấu hổ, thế mà lại tố cáo với trưởng
bối!
Mộ yêu nữ tức giận vì bị phá ngang. Hôm nay Lục điện hạ công khai lấy Vu thị để đè ép mình , thực không có cách gì khác đáp trả.
Đọc nội dung cho Vu thị, rồi còn muốn để cho Mộ đại nhân viết thay? Mộ Tịch Dao sợ rằng nếu làm theo yêu cầu của Tông Chính Lâm, bức thư
có nội dung khiến người khác buồn nôn, làm người ta nổi da gà kia, Mộ đại nhân mà phải viết thì … Cha nàng liệu có quát nàng “làm
hỏng phong tục”, rồi mắng nàng một trận không?
Mặc Lan nhìn chủ tử rồi vội vàng dời mắt.
Đây là dấu hiệu khi chủ tử tức giận . Chủ tử thật là tự chuốc lấy
khổ. Rõ ràng viết thêm mấy chữ rồi gửi đi là được, không nên không
thành thật trước mặt điện hạ. Giờ ngay cả Phu nhân cũng đến hỏi
chuyện này, chủ tử phải làm sao để che giấu sự lười biếng của mình đây?
Mộ Tịch Dao cứng mặt, không cần biết là như thế nào cũng không thể để cho việc “đọc chép” mất mặt như thế sảy ra được.
Đại boss âm hiểm xảo trá, tà ác từ trong ra ngoài! Mộ Tịch Dao hận không thể nhào tới, hung hăng cắn hắn hai cái cho hả giận.
“Nương”, Mộ Tịch Dao chơi xấu lôi kéo tay áo Vu thị, “Điện hạ đúng là quan tâm lung tung”.
Lời còn chưa nói hết, đã bị Vu thị trừng mắt. Mộ Tịch Dao nhanh chóng
đổi giọng, “ý con gái là, điện hạ thật sự quá phí tâm tư, chuyện nhỏ ấy
đâu đáng để ngài ấy phân tâm ”.
Mộ Tịch Dao thật ủy khuất, lại còn phải dối lòng khen tên khốn kia hai câu, thật sự đáng hận.
Hít sâu, tiếp tục giải thích . “Mấy ngày nay trời chẳng phải đã
mát mẻ hơn hay sao? Thành Khánh chỉ muốn ra sân chơi đùa, tiểu hài tử
mà, đều không thích ở trong phòng. Con mang theo bé đi dạo vài vòng,
ầm ĩ chút, thân thể hơi mệt mỏi. Do mệt mỏi nên không muốn viết”.
Mộ Tịch Dao trợn mắt nói dối, chẳng hề cảm thấy xấu hổ. Thành Khánh
bánh bao là linh đan vũ khí chống lại Thục phi và Vu thị,muốn bắt
ép hai người này cực kỳ dễ dàng .
Quế ma ma nhìn tiểu chủ tử đang ngoan ngoãn chơi đồ chơi dưới đất, lại
nhìn người làm mẹ đang đùn đẩy trốn tránh trách nhiệm, tất cả mọi
người đều ấm ức thay tiểu chủ tử.
Tiểu chủ tử biết điều nghe lời như vậy, không hề làm ầm ĩ, sao lần
nào cũng bị Dao chủ tử nói là rất nghịch ngợm? Chỉ cần là chủ tử
làm gì sai đều lấy tiểu chủ tử ra cứu cánh. Tiểu chủ tử còn chưa
đầy một tuổi, cuộc sống thật không dễ dàng mà…
Vu thị thấy nữ nhi nói bụng đã to như thế mà còn muốn ra ngoài,
vội bắt đầu trách cứ. Lần giáo huấn này mãi đến qua giờ cơm trưa cũng
chưa dừng lại. Thỉnh thoảng lại nhắc đi nhắc lại , quan trọng nhất là
khuyên nàng không nên để điện hạ phải lo lắng, lúc đàn ông đi lo việc bên ngoài tuyệt đối không thể phân tâm.
Lần đầu tiên trong đời Mộ Tịch Dao mong Vu thị có thể về sớm để ăn
cơm với Mộ đại nhân, nếu được như thế thì ít nhất lỗ tai của nàng cũng được buông tha.
Đối với đại boss không nói đạo lý, không tuân theo quy tắc xử sự thì Mộ Tịch Dao nhịn đau nhận thua.
Thủ đoạn này không thể dùng ở chỗ của Thục phi . Dù Tông Chính Lâm có giở mánh khóe gì với mình thì Thục phi nương nương đều
thích nghe, thậm chí còn ước Mộ Tịch Dao kích thích con bà để hắn
có thêm phản ứng nhiều hơn .
Chiêu ăn miếng trả miếng này Mộ Tịch Dao không dùng được, nên nàng
thấy thật sự bi phẫn. Nàng còn không có gan đến trước mặt Nguyên Thành
đế tố cáo con hắn ăn nói lung tung, dùng quyền công làm chuyện riêng.
Mộ yêu nữ hiểu rõ, Đại Ngụy thịnh hành việc dựa hơi cha.Con trai hoàng đế chính là kiểu con trai nhà giàu .
Vì vậy Lục điện hạ đạt được mong muốn, từ đó trở đi mỗi khi nhận thư nhà của Mộ Tịch Dao đều vô cùng rạng rỡ, đắc ý .