Quân Tà Diễm ôm Hàn Vũ vào cung điện, Hàn Vũ từ từ ngủ thiếp trong vòng tay của hắn, dọc đường đi người của Tà cung thấy Cung chủ của bọn họ ôm một nữ nhân đầy người máu me, quan trọng nhất là sao hôm nay Cung chủ lại không ở bên trong gian thạch động, lại đi ra, ngày cuối cùng của mỗi tháng đều không thấy được Cung chủ, mặc dù bình thường không phải ngày nào cũng có thể nhìn thấy, nhưng hôm nay bọn họ cũng không có nghe được tiếng sói tru giống như những tháng trước. Hiện tại lại thấy hình ảnh quỷ dị như thế, làm cho bọn họ cảm thấy tối nay hình như không bình thường chút nào.
Mọi người theo sau Quân Tà Diễm đi vào đai diện Tà cung, chỉ thấy Tà Hiên quỳ giữa đại điện. Tà Hiên thấy Quân Tà Diễm ôm Hàn Vũ vào, ngồi ở chủ vị, thay đổi tư thế để cho nàng ngủ thoải mái hơn.[pedieu.dđlqđ]
Tà Hiên thấy cảnh này càng thêm chua xót, người đã chết rồi, Diễm còn như vậy, muốn hắn càng thêm khó chịu và tự trách hay sao. Mọi người đứng ở ngoài cửa đại điện tiến thoái lưỡng nan, Cung chủ không cho bọn họ vào cũng không nói bọn họ đi, huống chi Tà Hiên vẫn đang quỳ bên trong. Có một tiểu thị vệ thông minh nhìn thấy Tà Hiên, chủ quản của bọn họ quỳ trên mặt đất, vội chạy lại quỳ phía sau hắn, mọi người thấy vậy bừng tỉnh đều quỳ xuống theo.
Tất cả mọi người đều quỳ trước mặt Quân Tà Diễm, ai cũng không dám nói chuyện, Quân Tà Diễm giống như không nhìn thấy cảnh tượng đó, hiện tại trong mắt của hắn chỉ có Hàn Vũ, không phải lúc nào hắn cũng có thể ngắm nhìn nàng ngủ, lần này phải nhìn cho thật kỹ. Tay lạnh như băng của Quân Tà Diễm chạm vào gò má Hàn Vũ, bất chợt bị lạnh khiến Hàn Vũ tỉnh giấc. Hàn Vũ mở mắt ra cười nhàn nhạt, lại thấy mình đang nằm trong ngực Quân Tà Diễm, Hàn Vũ rất mệt mỏi, mặc dù vết thương trên lưng và cổ khôi phục rất nhanh, nhưng vẫn rất đau, do mất máu quá nhiều khiến Hàn Vũ không còn chút sức. [pedieu.dđlqđ]
Quỳ trên mặt đất Tà Hiên thấy Hàn Vũ cử động...Chẳng lẽ...Chẳng lẽ nàng không chết mà là ngất đi? Hiện tại người Hàn Vũ đầy máu me, thấy vậy cứ nghĩ trên người Hàn Vũ bị thương rất nhiều, nhưng bây giờ giống như không có việc gì nằm trong ngực Diễm...Đang ngủ? Hiện tại ý định tự sát Tà Hiên cũng đã nghĩ đến, hắn ra quyết định như vậy nhưng lại không tra xét Hàn Vũ có thật đã chết hay không, nét mặt Tà Hiên như ăn phải con ruồi. Nghĩ lại, tâm tình hắn lại rất thoải mái, không chết thì tốt, Hàn Vũ, nhân tình của nàng hắn sẽ nhớ kỹ.
"Diễm, nóng quá, ở đây nhiều người quá" Hàn Vũ ở trong ngực Quân Tà Diễm nũng nịu nói, nhiều người quỳ trước mặt mình như vậy, nàng không muốn giảm thọ đâu. Nhiền người nhìn như vậy, Hàn Vũ có thể ngủ mới là lạ, hơn nữa khắp người toàn mùi máu, dính vào y phục nàng cảm thấy rất khó chịu.
"Tất cả đi xuống" Quân Tà Diễm nhàn nhạt nói ra, sau đó ôm Hàn Vũ vào gian phòng của mình, phân phó thủ hạ lấy nước tắm rửa. Hắn muốn cẩn thận kiểm tra thân thể Hàn Vũ, xem vết thương do mình ra tay trên người nàng. Nhưng. . . Quân Tà Diễm đoán chừng phải thất vọng.
Tà Hiên nhìn Diễm ôm Hàn Vũ rời đi, tảng đá trong lòng như được nhấc lên, thở ra một hơi dài, xem ra Hàn Vũ thật sự có thể trợ giúp Diễm, tình cảm Diễm dành cho Hàn Vũ không phải ai cũng có thể hiểu, chẳng lẽ chính là duyên phận, ông trời sắp đặt sao? Tà Hiên đứng dậy rời đi, hắn biết, Diễm tha thứ cho hắn. Diễm không phát cơn thịnh nộ là vì Hàn Vũ còn sống. Có lẽ hắn nên thừa nhận địa vị của nàng. Tà Hiên cười cười bỏ lại tất cả mọi người vẫn còn quỳ, rời đi. Những người này thật...ngu ngốc.
Thủ hạ của Quân Tà Diễm đều là nam, trong Tà cung ngoại trừ Phong Yên thì không có nữ nhân khác, thị vệ chuẩn bị xong liền lui xuống, Quân Tà Diễm không thể nào để thủ hạ phục vụ lão bà của hắn tắm rửa, thật ra thì hắn rất muốn tự mình làm.
"Lão bà, tỉnh dậy, ta giúp nàng tắm, tắm xong ngủ tiếp, sẽ ngủ ngon hơn " Quân Tà Diễm muốn cởi y phục đầy máu trên người Hàn Vũ ra, lại bị Hàn Vũ ngăn trở.
"Ta tự mình tắm được rồi, chàng ra ngoài trước đi" Hàn Vũ không muốn nhanh như vậy đã để Quân Tà Diễm “ăn mình”. Hơn nữa, nàng rất ngại. Để cho Quân Tà Diễm giúp nàng tắm, nàng tình nguyện máu me đầy người mà đi ngủ.
"Ngoan, bây giờ nàng bị trọng thương, không nên lộn xộn, ta giúp nàng" làm sao Quân Tà Diễm bỏ qua được, có cơ hội không thể bỏ lỡ.
"Ta không sao, ta thật sự không có việc gì, chàng xem" Hàn Vũ vươn cổ mình ra cho Quân Tà Diễm xem, chứng minh mình thật không có việc gì.
Quân Tà Diễm xem xét cổ của nàng, vết cắn còn hồng hồng, giống như mới vừa làm da non thật mềm mại, Quân Tà Diễm thấy cổ nàng không có bị gì thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng bây giờ Hàn Vũ vươn cổ ra, muốn hấp dẫn hắn sao? Quân Tà Diễm nuốt một ngụm nước bọt, muốn bình tĩnh lại, nhưng Hàn Vũ lại không biết, Hàn Vũ lại vươn cổ ra, muốn Quân Tà Diễm xem cho kỹ.
Quân Tà Diễm cúi đầu đến gần cổ của Hàn Vũ, chạm vào vùng da mềm mại kia, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm. Lúc này thân thể của hai người cứng ngắc, hô hấp của Quân Tà Diễm dồn dập, ôm Hàn Vũ hôn cổ của nàng, Hàn Vũ quên mất phản ứng, đến khi đầu vai truyền đến trận hàn lạnh thì mới tỉnh táo lại.
Hàn Vũ nhanh chóng đẩy QuânTà Diễm ra sửa sang lại y phục, hai bên má ửng đỏ. Quân Tà Diễm mới biết mình vừa làm chuyện gì, Hàn Vũ đang bị thương tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn lại suy nghĩ những chuyện này, Quân Tà Diễm có chút tự trách. Nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Hàn Vũ thì lòng lại lâng lâng không biết phải làm sao.
"Lão bà. . ." giọng nói của Quân Tà Diễm khàn khàn, trong mắt vẫn còn dục vọng nhìn Hàn Vũ. Quân Tà Diễm sống năm, đối với nữ nhân đều rất bài xích, bởi vì các nàng đều yếu đuối, hắn không có hứng thú.
Nữ nhân hắn từng quan tâm nhất chính là muội muội của hắn, lại chết trong tay hắn, vì vậy hắn càng không muốn tiếp xúc nữ nhân khác. Nhưng là, Hàn Vũ lại hấp dẫn hắn, lay động trái tim băng giá của hắn, hiện tại Quân Tà Diễm cảm thấy cả người khô nóng, bình thường thân thể hắn đều lạnh như băng, lần đầu thân thể khô nóng như vậy, hắn chỉ muốn hôn Hàn Vũ cho đến khi nhiệt độ giảm xuống. Hắn đã quen với cơ thể hàn lãnh đột nhiên khô nóng khiến hắn không thích ứng được, Quân Tà Diễm tiếp tục đến gần Hàn Vũ. . . [pedieu.dđlqđ]
Hàn Vũ thấy tình trạng đó vội vàng nói đầu mình rất đau, Quân Tà Diễm biết Hàn Vũ mất máu quá nhiều, không thể làm gì khác hơn là đè nén khô nóng trong thân thể, giúp Hàn Vũ xoa đầu. Cuối cùng, Quân Tà Diễm không có được như ý, Hàn Vũ tự mình tắm rửa, sau khi tắm rửa xong thì mặc áo choàng của Quân Tà Diễm, nằm trên giường Quân Tà Diễm nặng nề ngủ, Quân Tà Diễm đắp kín chăn cho nàng xong cũng ra khỏi phòng, đi tới phòng tắm tắm rửa.
Quân Tà Diễm nhặt quần áo rách nát của Hàn Vũ từ trên đất lên, nhìn qua bồn tắm nước đã trở thành màu máu, mà Hàn Vũ lại yên bình ngủ trong phòng hắn, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Quân Tà Diễm nhìn về phía Hàn Vũ đầy đau lòng, trên mặt trừ đau lòng thì không có một tia nghi ngờ hay phòng bị. Dù cho nàng có mục đích thì đã sao, tất cả của mình đều là của nàng. Sư phụ cũng đã nhận định nàng rồi mà.
Quân Tà Diễm cười, yêu nàng, thì ra là. . . Là cảm giác như vậy!
Hết chương