Quân Tà Diễm nếm được máu tươi ngọt ngào của Hàn Vũ muốn ngừng mà không được, trong nháy mắt liền hướng cổ của Hàn Vũ cắn, tốc độ nhanh khiến Tà lão đầu cũng không kịp ngăn cản.
"Mẹ nó, Vampire?" Hàn Vũ không nhịn được mắng một câu thô tục, mình sẽ không mất máu quá nhiều mà chết chứ?
"Hỏng bét, nếu Diễm cắn được động mạch của Hàn Vũ thì xong luôn, tiểu đồ đệ của ta" Tà lão đầu nhanh chóng mở lồng sắt ra muốn tách Quân Tà Diễm và Hàn Vũ ra. Nhưng vẫn chậm một bước. Khi Tà lão đầu tiến vào lồng sắt tách Hàn Vũ và Quân Tà Diễm ra, Hàn Vũ đã mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh, không biết nguyên nhân gì Quân Tà Diễm cũng hôn mê ngã xuống đất, Tà lão đầu quan sát vết thương Hàn Vũ bị Quân Tà Diễm cắn, kỳ quái, mặc dù tràn đầy máu tươi, nhưng không thấy có vết thương?
Lúc này Quân Tà Diễm từ từ hồi phục diện mạo như cũ, Tà lão đầu và Tà Hiên thấy vô cùng mừng rỡ, lần này khôi phục rất nhanh, chẳng lẽ bởi vì Hàn Vũ sao? Nhưng bây giờ Hàn Vũ thế nào?[pedieu.ddlqđ]
Khi tướng mạo Quân Tà Diễm hoàn toàn khôi phục như cũ. Thời điểm tỉnh lại, nhìn thấy Hàn Vũ khắp người máu me nằm dưới đất, lại nhìn vết máu trên hai tay mình, khóe miệng còn chảy ra máu tươi mới vừa hút vào, Quân Tà Diễm hoàn toàn chết lặng... Tại sao? Tại sao? Tại sao người hắn quan tâm đều chết ở trong tay của hắn, hắn rốt cuộc đã làm sai điều gì, trời cao bất công, ông trời ngươi mắt bị mù. . . Quân Tà Diễm vô cùng bình tĩnh nhìn Hàn Vũ nằm dưới đất, bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy lo lắng, cực độ lo lắng. Quân Tà Diễm không dám tiến lên, thế giới của hắn sụp đổ, không có tương lai và hạnh phúc vui vẻ, tim của hắn khó khăn lắm cảm thấy được ấm áp, chính mình lại hủy diệt tất cả, động lòng với hắn mà nói thật quá khó khăn. Quân Tà Diễm đảo mắt thấy Tà Hiên, hắn hận, hắn hận Tà Hiên sao lại giúp Hàn Vũ đi vào lồng sắt, ánh mắt của Quân Tà Diễm nhìn Tà Hiên như muốn đem hắn chặt làm trăm mảnh.
Tà Hiên không dám nhìn thẳng Quân Tà Diễm, hắn biết, lần này hắn làm sai nhưng hắn không hối hận, Diễm lần này so trước kia khôi phục nhanh hơn, khổ sở cũng ít đi. Nhưng khi thấy Hàn Vũ té xuống đất thì hắn có một tia đau lòng, vì Quân Tà Diễm mà đau lòng, Quân Tà Diễm hiện tại khẳng định rất hận hắn, sau này, Tà Hiên mặc kệ chuyện gì cũng sẽ chiếu cố Hàn gia, cũng chỉ có như vậy mới đền bù hy sinh của Hàn Vũ . Tà Hiên một mình đi ra ngoài, hiện tại Diễm không muốn nhìn thấy nhất chính là hắn. Ai. . .
"Diễm, ngươi cảm thấy như thế nào? Có nơi nào không thoải mái hay không?" Tà lão đầu vội vàng hỏi Quân Tà Diễm, lần này rất khác thường, không giống trước kia, hình dáng khôi phục như cũ sẽ khổ sở không chịu nổi, hơn nữa cũng không có nhanh như vậy.
Quân Tà Diễm hiện tại rất khó chịu, so với trước kia mỗi lần khôi phục như cũ rất khó chịu, tự tay giết người yêu đau hơn tất cả đau đớn khác, Quân Tà Diễm tính đi ra lồng sắt, hắn không muốn mình lại nhìn Hàn Vũ, hắn kiệt sức, đã không có năng lực chịu đựng việc nhìn nàng nằm đó, dù nhìn nàng một cái, tim của hắn cũng sẽ càng đau một phần, hắn không có tư cách nhìn nàng, càng không có tư cách an táng nàng, Quân Tà Diễm cảm thấy tim của hắn khi Hàn Vũ rời khỏi cũng hoàn toàn chết rồi.
Tà lão đầu nhìn Quân Tà Diễm như cái xác không hồn đi về phía trước, cũng không có quá nhiều quan tâm, chỉ cần không phải dùng bộ dáng kia đi ra ngoài, như vậy tất cả đều không có bao nhiêu hệ trọng, nhưng là hôm nay hai tiểu tử này bị sao vậy, không nói câu nào, nói đi là đi, chẳng lẽ tiểu đồ đệ ta thu nhận không được người khác yêu thích? Cũng không đúng, Diễm không phải rất thích nàng sao? Chẳng lẽ bởi vì vừa khôi phục nên hắn chưa phát hiện tiểu đồ đệ đang ở đây? Nếu hai người đều đi rồi, chỉ có thể uất ức bộ xương già này của hắn thôi.
Tà lão đầu đi về phía Hàn Vũ, muốn mang nàng ra ngoài. Thời điểm mới vừa đỡ Hàn Vũ dậy, liền thấy nàng tỉnh lại, Tà lão đầu chuẩn bị thăm hỏi nàng có đau nơi nào không, lại bị Hàn Vũ đoạt trước.
"Cái người này không có lương tâm, ta bị chàng hút nhiều máu như vậy, nhìn ta té ở đây, chàng cứ như vậy đi ra ngoài, dù gì cũng phải ôm ta cùng nhau đi ra chứ, tức chết ta rồi" Hàn Vũ thở phì phò hướng về phía bóng lưng Quân Tà Diễm gọi lớn.[pedieu.ddlqđ]
Quân Tà Diễm nghe vậy thân thể liền run rẩy, cho là mình quá nhớ Hàn Vũ nên mới nghe nhầm. Không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước .
"Chàng muốn ta tức chết có phải hay không, cứ đợi xem sau này ta có còn quan tâm tới chàng nữa hay không, hứ!” Hàn Vũ quả thật không thể tin được Quân Tà Diễm lại không để ý tới nàng. Chẳng lẽ có sai lầm? Hắn quên nàng? Lần này sẽ không chơi mất trí nhớ chứ?
"Sư phụ? Diễm hắn mất trí nhớ sao?" Hàn Vũ quay đầu hỏi Tà lão đầu. Nhưng Tà lão đầu cũng chỉ lắc đầu một cái, trước kia khôi phục cũng không có dấu hiệu gì mất trí nhớ.
Quân Tà Diễm dừng bước lại, lần này hắn vô cùng xác định mình không phải là nghe nhầm, bình tĩnh lại kích động, xoay người lại, nhìn Hàn Vũ ngồi dưới đất hỏa khí mười phần.
"Lão bà, lão bà" Quân Tà Diễm gian nan mở miệng, nhanh chóng chạy đến trước mặt của Hàn Vũ, bế Hàn Vũ lên, xoay vài vòng. Không ai hiểu được cảm giác bây giờ của Quân Tà Diễm, giống như trọng sinh, giống như một cái cây nhỏ đã chết héo, trong nháy mắt sống lại hơn nữa lớn thành đại thụ. Lúc này kích động trong lòng Quân Tà Diễm đã không có biện pháp bình tĩnh lại.
"Dừng. . . Dừng. . . Mau dừng lại ngay" Hàn Vũ bị Quân Tà Diễm ôm xoay vòng đầu óc choáng váng, vừa mới mất máu quá nhiều Hàn Vũ sao có thể trải qua giày vò như vậy, mặc dù vết thương rất nhanh phục hồi như cũ, nhưng mất máu cũng không phải một sớm một chiều bổ sung ngay được.
"Làm sao vậy lão bà? Không thoải mái ở đâu?" Quân Tà Diễm vô cùng khẩn trương, Hàn Vũ tỉnh lại có lẽ do ông trời mở mắt thôi. Hiện tại Hắn cũng không muốn Hàn Vũ có một chút nào tổn thương.[pedieu.ddlqđ]
"Choáng váng đầu. . . Có thể là do mất máu quá nhiều, chàng mới vừa rồi tại sao không để ý ta liền đi ra ngoài" Hàn Vũ cũng không có quên thời điểm nàng mới tỉnh lại Quân Tà Diễm một mình đi ra ngoài, mặc dù bóng lưng của hắn thoạt nhìn tịch mịch cô đơn như vậy, chẳng lẽ hắn nghĩ nàng đã chết?
"Ta. . . Ta cho là lão bà nàng đã. . ." Khi đó thấy khắp người Hàn Vũ máu me nằm trên mặt đất, suy nghĩ đầu tiên của Quân Tà Diễm chính là thời điểm mình mất trí giết Hàn Vũ, căn bản không có dũng khí cùng tư cách chạm vào Hàn Vũ. Hắn một lòng chỉ nghĩ đến chạy khỏi nơi này. Nơi nào còn có tâm tình đi thăm dò xem Hàn Vũ có thật đã chết hay không.
"Chàng. . . Chàng thật rất ngu ngốc, có chết hay không chàng đều không biết...Ôi. . . Như vậy hi vọng ta chết. . . Hừ hừ" Hàn Vũ biết, hắn đang sợ hãi cái gì, năm năm trước Quân Tà Diễm lỡ tay giết muội muội của hắn, năm năm sau hôm nay, Quân Tà Diễm cũng sợ hãi như vậy, thấy nàng nằm dưới đất, đoán chừng đã không có dũng khí tiến lên tra xét nữa. Hàn Vũ không trách hắn, Hàn Vũ không muốn làm cho không khí bi thương hơn, không thể làm gì khác hơn là cố tỏ ra tức giận nhằm hóa giải không khí.[pedieu.ddlqđ]
"Lão bà, thật xin lỗi, làm nàng bị thương, lòng ta rất đau" Quân Tà Diễm ôm Hàn Vũ đi ra ngoài, mặc dù tối nay không có trăng sáng, nhưng Quân Tà Diễm nhìn bầu trời thấy rất thoải mái. Hàn Vũ ôm cổ của Quân Tà Diễm, chạm vào tay của hắn, tay của Diễm còn rất lạnh lẽo.
Tà lão đầu theo ở phía sau, nhìn phía trước hai người ngọt ngào khóe miệng khẽ giơ lên. Xem ra, hắn có thể yên tâm. Tà lão đầu thấy trên tay Hàn Vũ đeo chiếc nhẫn, lại nhìn một chút phương xa, tựa như đang nhớ thương người nào, sau đó đầy bi thương, một Tà lão đầu vui vẻ ngày thường lúc này đang nghĩ tới ai? Là ai đây?
Hết chương