"Vào năm trước khi vợ tao sanh con, tao vui mừng không xiếc chạy ngay đến bệnh viện, nhưng khi đến đó tao nhận lại được tin như thế nào, con tao bị bắt cóc, vợ tao tự tử chết, rõ ràng không phải tự tử, là bị người ta giết mày có biết không, tất cả âm mưu đê hèn đó là vì con mẹ tiện nhân của mày bài ra đó" Ông ta nhìn cô bằng ánh mắt ghét hận.
Rồi nói tiếp "Mẹ mày và vợ tao khi xưa là đôi bạn thân chơi rất thân với nhau, vợ tao xem ả như chị em, nhưng không ngờ chỉ vì một hiểu lầm nhỏ mà mẹ mày đã xé ra to,chỉ là vợ tao thấy ả buồn nên đến nói chuyện với cha mày, vậy mà lại bị hiểu lầm,còn nói cái thai trong bụng là của chồng cô ta...mày coi như vậy có phải con người không... Hả?"
Bùm.... lại là tiếng súng đó, tiếng súng lấy đi mạng người.
Đôi mắt cậu chuyển động nhanh như chớp, nhìn vào người mẹ máu chảy từ trán xuống dưới mà tim như cắt, nước mắt nhanh chóng chảy xuống như mưa "Không... không.... mẹ à"
"Vậy thì sao ông lại phải giết nhiều người đến như vậy, họ có tội tình gì?" Cô cũng đã sắp không kiềm nổi nữa rồi.
"Cũng rất đơn giản, Mẹ mày thì tao đến làm nhục rồi giết, nhưng lúc đó cha mày về thì tao giết luôn, còn tên khốn này (cha mẹ Lạc) nhắm sống trên đời không có ích thì tao tiễn đi luôn" ông ta như điên loạn.
Cô cũng loạn lên không kém "Ông nói dối, bằng chứng đâu mà ông cho là như vậy, ông đã ở trong tù vậy sao còn biết mọi chuyện là như vậy?"
Ông ta không nói nhiều, quăng xuống cho cô cuốn sổ, cô nhặt lên đọc, mở trang đầu là có chữ "Nhật ký đời tôi", cô không quan tâm mấy, nhưng đọc sơ cũng biết, đây là nhật ký của vợ ông ta.
Cô lật đến trang cuối, trên đó có nội dung "Bạn tôi Nhật Yên (tên mẹ cô) hôm nay rất buồn, tôi quý cậu ấy như vậy, thấy cậu ấy buồn cũng không chịu nổi, nhưng cô ấy lại không muốn chia sẻ cùng tôi, chỉ muốn gánh một mình, tôi không thể đứng yên được, nhưng tôi phải làm gì đây?... À tôi biết rồi.... tìm đến chồng cậu ấy"
Trang tiếp theo "Hình như tôi đã làm sai và bị cậu ấy hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn tốt cho cậu ấy thôi, tôi phải làm sao đây khi nghe chính người bạn thân mình nói muốn giết chết mình và là kẻ thù của nhau"
Đọc xong, cô mới thấy mẹ mình thật quá đáng, nhưng "Làm sao mà ông biết được, vụ việc đó là do mẹ tôi làm, ông không thể vì cái bằng chứng đó mà quyết định, và vợ ông cũng đâu có viết lại"
Ông ta cầm lấy tóc của mẹ cậu, nắm lấy giật giật như cởi ngựa, cậu đau chịu không nổi liền la lên "Tên khốn, thả mẹ tao ra, tao dù liều chết cũng phải giết được mày" cậu định nhào lên, thì phía sau có người kéo cậu lại, ôm cậu vào lòng, cho cậu mặc sức khóc.
Tiếng nói nhẹ nhàng bên tai cậu vang lên "Không cần khóc, cũng không cần liều lĩnh nguy hiểm như vậy, mọi việc cứ để em giải quyết"
Lời nói của cô có bao nhiêu an ủi, làm tinh thần cậu ổn định một xíu.
Cô nhìn xuống vết thương mà nó vẫn chưa lành hẳn.... vẫn đang chảy máu, tim cô đau thắt.
Cô nhìn lên phía ông ta, cô chỉ muốn giết chết ông ta thôi.
Ông ta nhìn xuống cậu, khuôn mặt giả vờ hết sức ngạc nhiên "Ôi cậu bé dễ thương, sao cậu lại khóc lớn đến đau thương như thế kia, ai đã nỡ làm cậu như vậy?" Khuôn mặt giả tạo đến phát tởm.
Cậu vừa uất và hận, đôi mắt liếc quă phía ông kia "Cha... mẹ..tao, mày phải trả giá"
Ông ta lại tỏ ra ngạc nhiên lần nữa "Ô, tao đã giết cha mẹ mày sao, không không, đừng đổ oan cho tao, khóc làm gì, cũng có phải người thân máu mủ ruột thịt gì đâu mà phải tức mà đau lòng đến thế"