Cô chú sao lại ở trong tay ông ta?
"Mau thả hết tất cả bọn họ ra, nếu không muốn chết thì thử LÀM GÌ XEM?" Cô như hét lên cái tức giận bùng nổ.
Lão ta chẳng những không sợ mà còn hung hăng "Mày đưa tập hồ sơ trong tay mày cho tao, rồi để yên không kiện cáo điều tra về chuyện năm xưa nữa tao sẽ để yên"
Cô càng ngày càng tiến lại gần "Ông làm ra chuyện xấu tày đình, giờ còn sợ bị bắt sao?"
Ông ta giật mình khi thấy những bước tiến của cô, hét lên "Đứng yên"
Cô khựng lại khi thấy vết máu hằn lên trên vùng cổ của bác gái.
Cô bình tĩnh lại " bác có liên quan gì đến chuyện này mà ông lại bắt người họ"
Tia giận dữ trong mắt ông ta thấy rõ "Không liên quan, người vợ mà tao yêu quý nhất đã ra đi như thế nào, chính ông ta (chỉ ba Lạc) là người cảnh sát năm đó, và bà ta (chỉ mẹ Lạc) con luật sư đê hèn năm đó, rõ ràng vợ tao bị giết, là bị mẹ mày đấy, giết chết, còn đổ thừa là uống thuốc tự tử...nổi hận đó, có chết tao vẫn không quên được"
Thì ra ông ta hận là vì vậy, nhưng mẹ cô thì có liên quan gì đến vụ việc vợ ông ta chết.
Ông ta nói thêm "Tao cũng chẳng cần cái hồ sơ khốn kiếp đó làm gì, tao gọi đứa mày đến đây là cũng đủ biết tao đã có chuẩn bị, chờ mà nhận xác thôi"
Ông ta lấy ra một khẩu súng, đưa lên đầu mẹ Lạc, định bóp cò thì phía sau vang lên tiếng nói quan trọng mà không thể nào cô có thể nhằm lẫn được.
"Muốn giết cha mẹ tôi để xem ông có bản lĩnh không đã"
Bảo Lạc từ phía sau lưng cô thân người còn mặc đồ ngủ của bệnh viện, tay cầm con dao đang kề lên cổ một người nào đó, có nhìn kĩ lại, người đó chính là....Bản Bản.
Bản Bản kêu lên thật lớn "Ba à, cứu con"
Đôi mắt ông ta có chút lưu chuyển, thì ra Bản Bản chính là con gái của ông ta.
Cô bước lại đứng phía sau lưng cậu, vạch áo cậu ra trước mặt bàn dân thiên hạ, xem vết thương của cậu thế nào, rồi sờ trán cậu, vẻ mặt có chút giận dữ mà đầy tình yêu thương.
Cậu quay qua nhìn cô bằng ánh mắt than trách, rồi nhìn đến người đang bị trói kế bên mình chính là ba mẹ mình, cậu đau lòng lo lắng.
Nhanh chóng ông ta liền chuyển sắc mặt "Muốn giết cứ giết, con cái gì cũng không quan trọng, mọi chuyện đối với tao giờ không quan trọng hơn việc trả thù"
Bản Bản đau lòng đến ứa nước mắt, cô từ nhỏ đã không có ba, nnllwnnllllnlvqnlnlnlnn bik ba mẹ hiện tại chỉ là ba mẹ nuôi, mới vừa năm trước nhận được ba đã vui mừng biết bao, bây giờ lại nghe được những lời nói vô tâm này.
"Để tao nói ra cho tụi bây rõ ràng hết mọi chuyện"
Bùm... tiếng súng nổ.
"Khônggggg" tiếng là thất thanh từ cậu và mẹ Lạc.
Viên đạn đó đã đích thân xuyên ngang qua đầu ba Lạc.
Giọt nước mắt đau sót, đau đến tận tâm cang, cậu như nổi điên, con dao rạch vào cổ Bản Bản một cái, không sâu không cạn.
Cô nhanh chóng cầm lấy tay cậu rồi ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng ôm nhẹ nhàng hôn lên nước mắt để an ủi, mẹ Lạc vì quá đau lòng mà ngất đi.
Cậu ôm cô khóc và ánh mắt hận thù chỉa thẳng vào ông ta, lẫm bẫm nói "Mày phải trả giá, nhất định"
Ông ta giờ cứ như tên hề Joker thích đùa giỡn, liếm khẩu súng và liếc nhìn về phía họ "Mới chỉ khởi đầu thôi mà thần thái cũng cao quá đó chứ, từ lúc tao ra tù đến giờ, hôm nay là ngày tốt nhất"
Lúc này ba nuôi tỉnh dậy "Ra tù?"
"Cũng đám cảnh xát năm đó thôi, chỉ dán tiếp giết con một mạng người ngay công ty mà đã cho tao vào tù, thật quá đau buồn" Ông ta giả vờ đau sót rồi tiếp tục đưa khẩu súng lên.