Hizaki Shiou.
Ma Pháp có thể sử dụng:
【Băng Ma Pháp】·Lv 5
Dị năng:
【Phúc Lành của Cái Chết】Tổng số 1474
Mở khóa quyền năng dựa trên tổng số sinh vật đã bị tước đoạt mạng sống. 374/2000
Quyền năng Lv1: Tê liệt cảm giác đau 100/100
Quyền năng Lv2: Chế ngự nỗi sợ 1000/1000
Học dị năng mới dựa trên tổng số sinh vật thân thiện đã chết. 0/1
Danh hiệu:
【Thi Vương】
Được chứng nhận bởi Thần vì những kỳ tích của bạn.
Tăng cường mạnh mẽ tốc độ trưởng thành của Ma Pháp.
――――――――――――――
Hiệu quả của "Phúc lành của cái chết" vẫn chẳng thay đổi nhiều so với trước đây.
Đầu tiên, giết 100 sinh mạng.
Sau đó, yêu cầu tiếp theo là 1000 sinh mạng.
Và tiếp theo nữa là 2000.
Dưới chân là từng lớp xác chết chất chồng như một ngọn núi, nâng tôi lên đỉnh cao chót vót.
Nỗi đau đớn và sợ hãi từng là xiềng xích khi tôi đối diện với Ác Ma. Ấy thế mà giờ đây, những cảm xúc này lần lượt bị xóa bỏ, và dần dần tôi đã trở nên thuần thục hơn khi đối mặt với chúng.
Giết, giết, giết mãi không ngừng...
"Dừng lại thôi... Chẳng có ý nghĩa gì khi nhớ lại cả."
Dẫm lên mặt đất đóng băng, những tiếng rắc rắc vang lên rõ rệt, tôi tiến sâu vào khu rừng lạnh giá.
Cảm nhận những dấu chân mơ hồ theo sau, tôi dừng bước dưới bóng cây cổ thụ vĩ đại nhất trong Cánh Rừng Bạt Ngàn Grifil.
"Ài... các ngươi có thể ra ngoài rồi."
Những lời thì thầm nhỏ nhẹ bị lớp tuyết dày đặc trong cánh rừng hấp thụ mà không vang vọng lại.
Chẳng có lời hồi đáp.
Không, tôi biết chắc chắn là bọn họ ở đây.
"Hai người, ra đây đi... Tôi biết mà."
Lại một lần nữa, chẳng có hồi âm nào.
A, ghét thật! Thật sự ghét cay ghét đắng!
Tôi chẳng muốn làm. Không muốn thốt ra lời ấy một tẹo nào cả.
Chẳng thể ngờ rằng ngày xưa tôi có thể làm những việc đáng xấu hổ đó với sự hào hứng cuồng nhiệt đến vậy!
Mà các người cũng thật quá thể! Không thấy xấu hổ chút nào sao?
Mà nếu biết xấu hổ thì đã chẳng làm trò này... Haizz da...
"Aaa... Các ngươi, hãy thề nguyện trước mặt ta."
["Bất Vọng."]
["Bất Sát."]
"Nifl, Garm. Rất vui vì các ngươi vẫn bình an."
Hai nhân ảnh xám xịt ẩn mình dưới bóng cây đại thụ, đôi mắt đẫm lệ chăm chú nhìn tôi.
Với mái tóc dài như tuyết trắng và đôi mắt mờ nhạt, cơ thể cô phủ bởi chiếc áo choàng quá khổ, tuy vậy vẫn phô bày những đường cong quyến rũ, dáng đứng kiêu sa, cô chính là Nifl, trí tuệ của Helheim.
Với mái tóc đỏ rực và đôi mắt đỏ đồng điệu, không phù hợp với khuôn mặt đang tèm nhem nước mắt nước mũi, nhỏ nhắn nhưng tràn đầy sinh lực, cô ấy là tiên phong, Garm.
Cả hai đều không dám bước ra ánh sáng, ẩn mình trong bóng tối và quỳ phủ phục trước mặt tôi.
"N-ngài... Ngài thật sự là Thi Vương... sao?"
"Phải."
"Đ-...Đức Vua...?"
"... Đúng vậy."
Giá như bọn họ đừng gọi tôi cái kiểu đó... nhưng giờ thì đành chịu vậy.
Xé toạc lòng tin của những thuộc hạ trung thành suốt thời gian dài qua, quả thực là tàn ác không thể dung thứ.
Vì đã để họ chờ đợi đến mỏi mòn, tôi sẽ thể hiện ra cái phong thái của Thi Vương để đáp lại.
"Đã để các ngươi chờ lâu rồi. Thi Vương đã Quy Hoàn rồi đây."
"...sụt sịt... mừng ngài trở về."
"Chúng em...hoàn toàn không đợi quá lâu đâu ạ... chào mừng ngài tái lâm, thưa Đức Vua..."
Bàn tay của Nivul vươn về phía tôi, trong tay nắm chặt chiếc áo choàng xám tro giống hệt hai người ấy.
Ý là bảo tôi mặc vào á hả?
... Rồi rồi hiểu luôn... Thực lòng mà nói, tôi vẫn thấy nó ngầu lắm.
Tôi xỏ tay vào chiếc áo choàng và kéo mũ trùm xuống thấp.
Ôi trời, chỉ có thể mặc như thế này trong Dị Giới thôi đấy.
Cảm giác ăn khớp với bản thân này thật khó lòng diễn tả.
Những vết rách cố tình làm cho chiếc áo choàng trông đậm chất ảo tưởng sức mạnh nữa chứ.
Nhưng mà... thực ra nó cũng không tệ lắm.
Tôi hạ giọng và ra hiệu cho hai người theo sau.
"Đi thôi. Có những kẻ liều lĩnh đang mạo danh chúng ta. ---- Phải hủy diệt toàn bộ!"
"Tất thảy mọi điều... đều nghe theo ý nguyện của Bậc Đế Vương."
"Khục... aa....aaa... đau quá... các người đừng nói thêm nữa... ta sẽ chết mất thôi!"
Trước ánh mắt ngạc nhiên của hai người, tôi tiếp tục rên rỉ.
Chẳng phải lỗi lầm của hai người họ, toàn bộ tội tình đều nằm ở tôi đây.
Khi tất cả lũ người ấy tập hợp lại, tôi chắc sẽ chết mất... thật sự đấy.
Ánh mắt hai người sáng rực lấp lánh theo sau, khiến tôi không thể nén nổi, đành giấu đi tiếng thở dài não nề.