Buổi sáng tám giờ, tôi dạo bước trên con đường đến trường.
Những ngày thường nhật, lối đi quen thuộc, thời gian cố định.
Ấy vậy mà, không hiểu sao, hôm nay tất thảy cảnh vật bỗng nhuốm màu phai nhạt.
Trái tim bồi hồi đầy bất an, có lẽ bởi anh trai tôi sáng nay chẳng thức dậy đúng giờ như mọi khi.
Dẫu hôm nay là ngày trọng đại, lễ tốt nghiệp...
"Onii-san, anh sẽ đến kịp chứ..."
Tôi lẩm bẩm một mình.
Cảm giác bị bao quanh bởi ánh mắt dõi theo khi tôi bước đi một mình, không có ai kề bên, khiến tôi cảm thấy chán ngán.
Gương mặt được di truyền từ cha mẹ, là vận may hay tai họa đây? Ngay tại khoảng khắc này, cảm giác 'tai họa' dường như đậm sâu hơn.
Tại sao lại vậy? Thì nhìn quanh là biết.
“Hizaki, chào buổi sáng!”
“…Chào buổi sáng.”
Cậu chàng học sinh nam, chắc hẳn là trụ cột trong một câu lạc bộ nào đó.
Dù các cô gái cùng lớp đã không ngừng ca ngợi cậu, và mặc cho cậu có cố gắng tiếp cận một cách tình cờ, tôi cũng chẳng thể không cảm thấy phiền phức.
Có thể là vì chúng tôi cùng lớp, hay đơn giản chỉ vì vẻ ngoài… Dù là cái nào thì cũng không quan trọng lắm.
“Hôm nay trường kết thúc sớm vào buổi sáng, nếu cậu muốn…”
“Tôi có hẹn với anh trai rồi.”
“À, vậy à… Thôi thế thì, để lần sau vậy nhé!”
Tôi không đáp lời.
Nếu bày tỏ chút thiện ý ở đây, chắc chắn cậu ta sẽ lại trở nên phiền phức hơn nữa.
Bị theo đuổi, từ chối, rồi lại bị theo đuổi… Tôi phải làm sao đây?
Tuy nhiên, kể từ khi tôi từ chối cậu ta, các cô gái xung quanh bỗng dưng đối xử với tôi lạ lùng ân cần.
Mà thôi kệ, có lẽ là vì nhiều cô gái khác cũng nhắm đến cậu ấy, nên họ muốn tìm cách lấy lòng tôi.
Cũng chẳng quan trọng.
Tình cảm đồng trang lứa, hay quan niệm tình dục của xã hội… tôi chẳng màng bận tâm.
Tôi… yêu anh trai tôi, Hizaki Shiou.
Dù không hề để ý ánh mắt ghê tởm và khinh miệt xung quanh… tôi vẫn chưa thể thú nhận với ai.
Chẳng có gì nguyên do đặc biệt nào cả đâu.
Thực ra, nếu phải lý giải thì không có lý do kịch tính hay khoảng khắc xiêu lòng nào cả.
Chỉ đơn giản là tất cả lòng yêu thương của tôi từ thuở nhỏ đều hướng về anh trai.
Ví dụ, gương mặt nè.
Anh trai tôi, người cùng mang gương mặt của cha mẹ, đương nhiên cũng sở hữu một gương mặt hoàn hảo rồi.
Nói một cách rõ ràng, anh ấy đẹp, đẹp đến mức lôi cuốn.
Đó là thành quả của di truyền.
Ví dụ khác nè, cách cư xử.
Anh trai tôi hết sức trân trọng gia đình, và hành động âu yếm của anh đối với tôi, người thuộc về gia đình ấy, thật sự vô cùng nồng ấm.
Anh không chỉ hay nuông chiều tôi mà còn chăm sóc tôi rất tận tình.
Từ thuở nhỏ, tôi đã luôn bên anh, nên không lạ gì khi tâm tư của tôi đôi lúc trở nên phức tạp.
Có lẽ tâm trạng u sầu của tôi hôm nay là do sự kiện trọng đại này—lễ tốt nghiệp của anh trai.
■■■■
Khung cảnh thay đổi hoàn toàn.
Trong buổi lễ tốt nghiệp, giữa lúc chúng tôi đang nghe giải thích về các thủ tục, cả lớp tôi đứng trong một căn phòng trắng toát.
"Aaaa... chuyện thành ra vậy sao..."
Người phụ nữ ăn mặc kỳ quặc đứng trước lớp nhìn chúng tôi, thốt lên những lời ấy.
[Thần.]
Phản ứng của các bạn đối với người phụ nữ mặc áo có chữ 'Thần' in trên đó thật đa dạng.
Người thì mê mẩn, kẻ thì hét lên giận dữ, gã thì nắm chặt tay như thể muốn nắm trọn niềm vui sướng này vậy.
"Xin lỗi, các cô cậu sẽ được triệu hồi sang thế giới khác. Cố lên nhé."
Cô ta nói với giọng điệu nhẹ như lông hồng, như thể việc này chẳng có gì đặc biệt.
"Thế giới khác ư?!"
"Này, chuyện gì đang xảy ra vậy?!"
"Chúng mày lảm nhảm điếc hết cả tai, chưa nghe tới mô típ triệu hồi sang thế giới khác bao giờ à?"
Không gian trở nên hỗn loạn, cả những học sinh vốn dĩ trầm lặng cũng lên tiếng.
Tôi nhẹ nhàng giơ tay lên để thu hút sự chú ý của người phụ nữ.
"Xin mời phát biểu."
"Làm ơn hãy đưa chúng tôi trở về. Tôi không muốn đi."
"Không thể. Ta không phải là người triệu hồi các cô cậu. Hãy phàn nàn với người ở thế giới đó ấy."
Lời cầu xin của tôi bị từ chối thẳng thừng. Người phụ nữ sau đó tạo ra một quả cầu phát sáng màu xanh lơ lửng trong không trung.
"Ai sẵn sàng thì hãy đến đây. Chỉ cần chạm vào quả cầu này, các cô cậu sẽ ngay lập tức xuyên không đến một thế giới xa lạ! Mỗi người sẽ được trao tặng một Dị Năng và phải hoàn thành mục tiêu của người triệu hồi. Sau khi xong việc, hãy tự do sống theo cách mình muốn.
Bao bọc những người mình trân quý, ôm ấp những người mình yêu thương, kiếm tiền như nước chảy, và sống trong một thế giới, nơi có thể khẳng định chính mình. Còn bất mãn gì nữa chứ?"
Người phụ nữ nói một cách đanh thép và mãnh liệt.
Dù còn trẻ, cô hiểu rằng bài diễn thuyết này có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến người đương thời.
Đặc biệt là những học sinh trung học còn đang lạc lối, sống mà chưa có mục đích rõ ràng, chỉ biết tồn tại qua ngày.
"——— Tôi sẽ đi!"
Không hề do dự, một nam sinh thường ngày trầm lặng chạy lên, mắt sáng rực nhìn quả cầu. Cậu ta chạm vào quả cầu và biến mất ngay lập tức.
Có tiếng la hét sợ hãi vang lên, nhưng phần lớn mọi người chỉ lặng nhìn với cổ họng nghẹn ngào.
Nhưng rồi, trong giây tiếp theo.
"Tôi cũng rứa!"
"Em nữa ạ!"
"Tránh ra, tao phải đi trước!"
"Cho bố mày năng lực mạnh nhất coi!"
"…thường thì những năng lực kém cỏi mới là mạnh nhất đấy... cái lũ mù thông tin..."
Học sinh ùa vào quả cầu như tuyết lở.
Những học sinh lần lượt đứng dậy, có người nắm tay nhau bước vào vì sợ phải đi một mình.
Có lẽ nên gọi đó là áp lực đồng thuận.
Ở nơi này, bầu không khí đã ép buộc họ phải bước lại gần quả cầu đó.
Chỉ còn lại hai người, kể cả tôi.
"Hi, Hizaki... chúng ta cũng đi thôi!"
Cậu bạn lúc sáng nay chìa tay về phía tôi. Nhưng tôi không có lý do gì để nắm lấy tay cậu ấy cả...
"Cậu cứ đi trước đi. Tôi cần suy nghĩ chút."
"V-vậy thì, tớ sẽ ở lại cùng cậu..."
"Tôi muốn suy nghĩ một mình. Cậu cứ đi đi."
"...ừ."
Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt đầy lưu luyến, như thể không thể chịu nổi nỗi sợ bị bỏ lại phía sau và bắt đầu chạy đi.
Khi bàn tay cậu chạm vào quả cầu, chỉ trong chớp mắt, cậu biến mất hoàn toàn.
Trong không gian trắng xóa, chỉ còn lại tôi và người phụ nữ kia.
"Em không đi à? Cổng sắp đóng rồi đấy."
"Nếu không đi thì sẽ ra sao?"
"Có lẽ ta sẽ nhốt em lại đây mãi mãi chăng?"
"Làm ơn… hãy thả tôi về."
"Không thể được."
Làm sao tôi có thể bỏ lại anh trai mà đi đến một thế giới khác được chứ.
Tôi đứng dậy, tiến gần đến quả cầu lạ kỳ ấy.
"Cuối cùng thì em cũng quyết định đi rồi à――――"Tôi xoay người và đặt tay lên cổ người phụ nữ đứng bên cạnh quả cầu.
"Nếu tôi giết cô thì sẽ ra sao?"
"Ồ, em can đảm đấy, nhưng tiếc là ta không chết đâu. Vô ích thôi."
"………"
"Tên em là gì?"
"…Hizaki… Hyoka."
Khi tôi xưng danh, đôi mắt người phụ nữ mở to trong thoáng chốc.
Cô ta nở nụ cười hiểm ác, giơ ngón tay lên chỉ về phía trước.
"―――――Ẩn tình về việc bặt vô âm tín suốt một tháng trời của cậu ấy, sẽ được hé lộ ở chốn xa kia."
"!?".
Ả biết.
Ả này biết về anh trai tôi.
Và rồi, dù bây giờ có xa vời, nhưng tôi vẫn có thể hồi hương.
Cũng như cách anh trai tôi đã trở về vậy.
Tôi nới lỏng tay đang siết quanh cổ ả, ánh mắt nhìn chằm chằm không rời.
"Chỉ cần hoàn thành mục đích, thì có thể trở về đúng không?"
"Cậu ta đã như vậy."
"…………Onii-san."
Không có cách nào để trở về, chỉ có tấm vé một chiều.
Vậy thì cũng đành…
"Lần này, liệu sẽ còn bao nhiêu người sống sót đây ta...?"
Sau lưng vang vọng tiếng cười ám muội, trước mắt tôi chỉ còn duy nhất một lựa chọn, đó là chạm vào quả cầu tròn ấy.
■■■■
“Vị Dũng Giả-sama cuối cùng… đã đến rồi.”
Khi tôi ngồi bệt xuống đất, bạn học và một người đàn ông ăn mặc lộng lẫy đón tiếp tôi.
Nhìn thấy tôi, các nam sinh lộ rõ vẻ an tâm, trong khi một số nữ sinh không hề che giấu cảm xúc không vừa lòng của mình.
Người đàn ông lộng lẫy giang rộng vòng tay, bao quát tất cả chúng tôi vào tầm mắt.
"Chào mừng tất cả các vị đến với Thần Thánh quốc Grifir. Ta là Dart El Grifir, quốc vương của đất nước này. Để ngăn chặn hành động tàn phá của kết tinh ác ý mang danh
'Helheim' đang lan tràn khắp thế gian, chúng ta cần đến sức mạnh của các vị! Xin hãy dùng quyền năng của mình để tiêu diệt Thi Vương!"