Ực, ực—
Như thể đang uống một cốc nước nóng, Su-hyeun thực sự có thể cảm nhận được dòng chảy của dung dịch trong thực quản của mình. Dung dịch đi đến đâu, một cảm giác bỏng rát sẽ theo sau. Uống xong, anh nhẹ nhàng đặt cái chai rỗng xuống bên cạnh.
Cơ thể anh vẫn chưa có phản ứng gì, và chất xúc tác vẫn nằm yên trong dạ dày. Nhưng Su-hyeun thừa biết đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão.
{Tập trung, tập trung nào}
Giống như một câu thần chú, anh ta niệm hai lần trong đầu. Từ giờ trở đi, giá trị của chất xúc tác sẽ thay đổi tùy thuộc vào mức độ tập trung của anh ấy. Nếu anh thành công rực rỡ, giá trị dcủa lọ thuốc sẽ không còn là 700 điểm nữa, mà có thể lên tới hàng nghìn điểm.
Sôi sục—
Chất xúc tác đang bắt đầu có những phản ứng đầu tiên, giờ lành đã điểm.
Ầm ầm, ầm ầm—
Xông khói-
Mana của anh giống như một cái cây khô kéo bất chợt được tưới nước, nó tham lam hấp thụ từng chút dược tích của chất xúc tác. Tuy lượng Mana của anh vẫn đang tiếp tục tăng, nhưng nó tuyệt nhiên không có sự thay đổi về chất. Hiện tượng đó sẽ chỉ diễn ra khi Cấp độ ma thuật của anh tăng lên.
Dù hơi đáng tiếc nhưng Su-hyeun cũng không được voi đòi Hai Bà Trưng. Trong bất kỳ trường hợp nào, lòng tham luôn là điều cấm kỵ. Hơn nữa, đối với anh hiện tại thì lượng Mana tối đa vẫn là quan trọng hơn.
[Mana của bạn đã tăng thêm 1 điểm]
[Mana của bạn đã tăng thêm 1 điểm]
[Mana của bạn…]
Các thông báo liền tù tì của hệ thống báo hiệu cho việc quá trình hấp thụ đang tiến triển rất tốt. Nhưng Su-hyeun cũng không vì thế mà vội phá cỗ ăn mừng. Thay vào đó, anh đang cố hết sức để lờ đi tất cả, đưa tâm trí về trạng thái vô tâm trí, vạn vật như một. Nếu bây giờ anh mất tập trung dù chỉ là một khắc, mọi nỗ lực của anh sẽ hóa thành công cốc.
Chậc—
Ầm ầm, ầm ầm—
Vào lúc đó, một số chuyển biến kinh người đã xảy. Lượng Mana vẫn đang được luân chuyển đều đặn trong cơ thể của Su-hyeun đột nhiên tăng vọt, bùng phát như một cơn sóng thần.
Mặc dù anh đã cố gắng kìm nén lòng tham của mình lại, nhưng ông trời nào cho anh lương thiện. Dược tính của chất xúc tác đã vượt quá kì vọng của anh. Su-hyeun nhanh chóng lần nữa tập trung vào việc luân chuyển Mana. Trong cơ thể anh, Mana đang dần được cô đặc lại, đồng thời trở nên tinh khiết hơn. Kết quả là màu sắc của nó dần dần thay đổi cho đến khi...
[Cấp độ ma thuật của bạn đã tăng thêm 1]
So sánh với lần đầu tiên, công hiệu của chất xúc tác lần này là không phải bàn cãi.
“Huuuu—” Sau khi thông báo mà anh mong chờ xuất hiện, Su-hyeun mới có thể thở phào nhẹ nhõm, anh đã thực sự phải nín thở từ lúc Mana phun trào cho đến khi mọi chuyện xong xuôi. Cùng lúc đó, Mana trong anh bắt đầu từ từ phân tán, trải đều khắp cơ thể. Cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng và ôn hoà như một cơn mưa xuân, trái ngược hẳn so với sự hung bạo vừa nãy.
Đôi mắt của anh cũng dần trở nên lờ đờ như người chết, anh thậm chí không thể ngồi thẳng lưng. Áo quần anh ướt đẫm mồ hôi, cơ thể uể oải đến cùng cực. Không biết làm gì hơn, Su-hyeun ngả người xuống chiếc giường còn mới tinh, cố gắng hết sức để vớt vát từng hơi thở, lồng ngực anh phập phồng lên xuống như một con tinh tinh.
{Như mình mong đợi, mệt vãi cức}
Sự tập trung cao độ là nguyên do chính cho sự kiệt sức của anh, đến cả việc cố gắng tập trung vào bài giảng xuyên suốt 5 tiết văn cũng không cực đoan đến mức này.
Khi tầm nhìn của anh lần nữa mờ đi, toàn bộ năng lượng đã rời khỏi cơ thể anh. Nghỉ ngơi và hồi sức là chuyện trọng yếu lúc này.
{Nhưng nó rất xứng đáng}
Không giống như sự mệt mỏi về thể chất, tâm trí của Su-hyeun đang khá là khoan khoái.
Cấp độ ma thuật tăng từ 2 lên 3.
Mana tăng từ 8 lên 16.
Thành công của anh đã quá là viên mãn rồi, nó thậm chí còn vướt quá kì vọng ban đầu, anh không thể đòi hỏi thêm gì nữa.
{Tôi sẽ nghỉ ngơi một lúc… }
Hơi thở của Su-hyeun bắt đầu trở nên nhịp nhàng hơn, và anh nhắm mắt lại, chìm vào thế giới của những giấc mơ.
***
Su-hyeon lại lần nữa rảo bước về phía quảng trường sau vài tiếng nghỉ ngơi. Tầng thứ hai của Tháp Thử Thách là một thành phố rất rộng lớn, đến mức tưởng như nó không có điểm kết thúc. Trong thành phố tồn tại một số quảng trường, và hầu hết các quảng trường đều có lắp đặt cổng thông tin liên kết với các tầng trên.
“Có ní nào muốn cùng tôi khiêu chiến tầng 3 không? Lợi nhuận có thể được thương thảo sau”
“Bố mày là smurf, đang tìm đồng râm cùng thử thách cấp độ 5. Thích thì lên đây để anh Long gánh, còn ai sợ thì đi về”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Su-hyeun không thể không liên tưởng đến các game thủ. Có những người không muốn vượt qua thử thách một mình, nên họ chỉ đơn giản là đến quảng trường và tìm thêm đồng đội. Điều này có thể phần nào giảm bớt độ khó của tháp, cho phép họ thử thách các cấp độ cao hơn. Nhưng việc vượt qua thử thách theo thể thức nhóm cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro, rốt cuộc thì ngoài bản thân ra, bạn còn có thể tin vào ai?
“Anh định lên tầng tiếp theo à?” Một chàng trai trẻ trông dễ mến tiến đến bên cạnh Su-hyeun. Anh ta có vẻ cũng trạc tuổi Su-hyeun. Thấy Su-hyeun vẫn im lặng, chàng trai lại lần nữa cất lời:
“Tôi muốn vượt qua thử thách cấp độ 8, cậu có muốn tham gia cùng không? Tôi mời cậu vì thấy trang bị của cậu khá tốt”
Cấp độ 8.
Su-hyeun nhìn chàng trai trẻ từ trên xuống dưới. Anh đang thầm đánh giá xem mình có nên tiếp chuyện, hay nên từ chối một cách lịch sự.
{Trang bị cũng tương đối tốt, tức là cậu ta cũng nên là một người đã vượt qua tầng 1 với thành tích vượt trội. Tính tình cũng có vẻ khá là thật thà qua việc thừa nhận ngay lý do tại sao lại để mắt đến mình. Nhưng có một vấn đề...Mình đã gặp người này ở đâu rồi à? Trông cứ bị quen quen}
Thấy Su-hyeun vẫn đang dò xét mình, nhưng chàng trai cũng không cảm thấy khó chịu hay khó xử chút nào, cậu chỉ lặng lẽ đứng đó chờ đợi. Miễn là cậu có thể vượt qua tầng 3 với thành tích xuất sắc thì chút chờ đợi cũng chẳng đáng là bao.
Phải mất đến khoảng 10 giây để Su-hyeun để nhớ ra danh tính của cậu trai này.
Choi Hak Joon
Cậu ta được coi là một thiên tài trong số những thiên tài tại một thời điểm nào đó. Thật không may, cậu ta được xác nhận đã thiệt mạng trong một sự cố hi hữu. Su-hyeun đã thấy Hak Joon một vài lần trước đó, nhưng cậu ta trông không được trẻ trung như bây giờ. Chính xác hơn, khí chất của cậu ta mới chính là điểm khác biệt lớn nhất.
Hak-joon mà anh nhớ không hề tình cảm và hòa đồng như thế này. Ngay cả biểu cảm của anh ta cũng rất khác. Đó là lý do tại sao Su-hyeun phải mất một thời gian để lục lọi lại ký ức của mình.
So sánh giữa hai Hak Joon, một ở tiền kiếp và một ở hiện tại, Su-hyeun lại một lần nữa lục lọi trí nhớ của bản thân, cố gắng tìm lại thứ gì mà có thể thay đổi cậu trai trước mặt thành một người khác một trời một vực như vậy. Lại 10 giây nữa trôi qua, và anh đã may mắn tìm thấy một mảnh kí ức có liên quan tới sự cố gây ra cái chết của Hak Joon ở kiếp trước.
{Sự cố đó… Hội nào đã bị giải tán?}
Vụ tai nạn đã xóa sổ cả công hội mà Hak Joon từng tham gia. Đó là một hội tương đối lớn, và Hak-joon lúc đó cũng là một thành viên nòng cốt của hội với một tương lai sáng lạng. Tin tức về giải thể của một công hội đã trở thành chủ đề bàn tán xôn xao trong một thời gian ngắn.
Nói một cách nghiêm túc, không có gì lạ nếu các công hội có thù hằn với nhau. Dù các Awakener có thể nói là những tồn tại siêu việt, nhưng sau tất cả thì họ vẫn chỉ là con người, và ở đâu có con người, ở đó sẽ có xung đột. Hak-joon cuối cùng đã được minh oan khi mối quan hệ giữa anh, hội và tổ chức đằng sau nó được đưa ra ánh sáng.
Cấp độ 8… Su-hyeun chỉ lắc đầu từ chối.
“Tôi xin lỗi vì không thể đồng hành cùng cậu”
Hak-joon chỉ biết ngượng ngùng cười với vẻ mặt hối hận trước sự khước từ của Su-hyeun.
“Ha ha, không sao không sao. Độ khó là khá cao, phải không? Nếu hôm nay tôi không mời được ai, có lẽ vẫn phải tự lực cánh sinh thôi”
Hầu hết mọi người sẽ không thèm cân nhắc việc thử thách cấp độ 8. Bởi vì từ cấp độ 5 trở đi, độ khó của các cấp độ tiếp theo sẽ thực sự tăng theo cấp số nhân. Hak-joon chỉ nghĩ rằng chính vì Su-hyeun từ chối là do vấn đề về độ khó và rủi ro. Nhưng thực tế thì lại là ngược lại, và Su-hyeun không buồn giải thích gì thêm. Đối với anh, chút danh dự cỏn con chả có nghĩa lý gì. Thay vào đó, việc chứng minh bằng hành động sẽ đơn giản và trực quan hơn rất nhiều.
“Cậu không muốn giảm độ khó sao?” Su-hyeun tò mò về chàng trai đang đứng trước mặt mình. Vì Hak-joon đã qua đời quá sớm nên anh chẳng có cơ hội nói chuyện với cậu ta. Hơn nữa, Hak-joon mà anh nhớ lại không phải là một người dễ mến như vậy.
Chắc chắn phải điều gì đó đã khiến tính cách của Hak Joon thay đổi. Nhưng chính xác thì nó là gì? Liệu đằng sau bức màn của sự cố kia, còn có thứ gì chưa được lật mở cho công chúng biết không?
Hak-joon trả lời câu hỏi của Su-hyeun. "Nah, tôi không định giảm độ khó, và tôi cũng không muốn"
“Vậy tại sao cậu phải thử thách cấp độ 8?”
“Anh biết đấy…những cấp độ cao hơn có vẻ hơi khó khăn quá với tôi”
“Nhưng cấp độ 8 không phải cũng là một cấp độ khó sao?”
"Tất nhiên là thế rồi."
"Nhưng tại sao? Tại sao phải chính xác là cấp độ 8?"
“Ờ thì…” Hak-joon lắc đầu để tránh trả lời câu hỏi.
“Thôi vậy, cậu không cần trả lời nếu thấy khó xử” Su-hyeun cũng không có ý định ép Hak Joon trả lời. Sau cùng, Su-hyeun chào tạm biệt Hak Joon và đi vào quảng trường.
Với hy vọng tìm được thêm bạn đồng hành, Hak-joon lại tiếp tục tiếp cận một số người khác cũng có trang bị tốt. Nhưng họ cũng chỉ bày tỏ một chút sự quan tâm như một phép lịch sự tối thiểu rồi lại từ chối như Su-hyeun.
Điều tương tự cũng xảy ra với Su-hyeun, một vài người cũng bày tỏ mong muốn mời anh gia nhập đội, nhưng anh chỉ đơn giản là bỏ qua tất cả. Dù sao thì cũng không ai muốn thử sức với cấp độ 10, nhỉ? Kể cả nếu thực sự có ai đó, anh ấy cũng sẽ không chấp nhận yêu cầu của họ.
Chuck—
Su-hyeun bước vào cổng thông tin nằm ở trung tâm của quảng trường. Tầm nhìn của anh chuyển sang màu trắng, và anh cảm thấy cơ thể mình trôi nổi như đang lơ lửng trong vũ trụ. Ngay sau đó, một thông điệp xuất hiện trong tâm trí anh.
[Kim Su-hyeun, thử thách sẽ bắt đầu ngay bây giờ]
[Hãy chọn độ khó]
[Cấp độ 1~10]
[Độ khó và phần thưởng sẽ tăng dần theo mỗi cấp độ]
Lựa chọn của anh đã là mặc định rồi.
“Cấp độ 10.”
Liều thì ăn nhiều, không liều thì ăn ít. Đây chính là một trong những nguyên tắc mà anh sẽ luôn tuân theo.
[Thử thách bắt đầu]
Không gian trắng xóa trong mắt Su-hyeun lại được tô màu. Phong cảnh và nhiệt độ của môi trường xung quay bắt đầu có sự biến động. Không rõ là bối cảnh của thử thách được tạo ra với anh là trung tâm, hay anh chỉ đơn giản là được chuyển tới một thế giới khác.
Quạc, quạc—!
Vù vù—!
Có tiếng hót của một số loài chim lạ và một cơn gió lạnh buốt thổi qua. Trước khi anh kịp nhận ra, Su-hyeon đã đứng giữa một nơi toàn là cây cối, có vẻ như đây là một khu rừng
[Thử thách đã chính thức bắt đầu]
[Bạn hiện đang là con mồi, và thợ săn là những Shayre, một loài thống trị trong khu rừng này]
[Bạn đã tìm thấy và thành công trộm kho báu của Shayre, nhiệm vụ của bạn là trốn thoát khỏi chúng. Nếu kho báu bị đánh cắp hoặc bạn chết, bạn sẽ thất bại trong thử thách này]
[Hãy sống sót]
[Bảo vệ kho báu]
Ngay khi thông báo kết thúc, một chiếc vòng cổ xuất hiện trong tay Su-hyeun. Anh không biết mình bắt đầu cầm chiếc vòng cổ đó từ khi nào. Rất có thể đó chính là kho báu đã được nhắc đến trước đó. Kho báu của Shayre.
Anh đã thừa biết Shayre là gì. Mặc dù chúng được phân loại như một loài riêng biệt, những Magical Awakener có thể xác định chúng là những con quái vật di chuyển theo hình thức bộ lạc.
Các Shayre có thể được coi như là những kẻ săn mồi rất nguy hiểm. Chúng rất giỏi trong việc theo dõi và ẩn nấp. Chắc chắn là không hề dễ dàng để trốn thoát khỏi chúng trong khu rừng rậm rạp này. Mặc dù Shayre không có khả năng thể chất đặc biệt, nhưng chúng vẫn rất khó đối phó, đặc biệt là khi chúng đã sở hữu lợi thế sân nhà.
Click-
Su-hyeun quyết định đeo chiếc vòng cổ mà anh đang cầm. Nó không có tác dụng gì cả. Nó cũng không giống một báu vật chút nào. Cũng có thể là chiếc vòng cổ sẽ chỉ phát huy công dụng sau khi anh thành công vượt qua thử thách
Sẽ tốt hơn nếu chiếc vòng cổ được niêm phong, trong một cái hộp chẳng hạn. Thường thì những vật phẩm được niêm phong sẽ có hiệu ứng tốt hơn nhiều so với những vật phẩm thông thường như này.
Kho báu của Shayre…
Rắc, kêu!
Quạc—!
Một tiếng kêu khủng khiếp có thể được nghe rõ mồn một từ đâu đó trong rừng. Đó chắc chắn là tiếng kêu của một Shayre. Nó có vẻ đang tức giận vì kho báu của nó đã biến mất.
“Tức với tao à, nhưng mà loại mày thì làm gì được tao, lêu lêu” Su-hyeun cười toe toét, thè lưỡi về hướng phát ra âm thanh.
Bảo vệ kho báu, trốn thoát và sống sót. Bây giờ anh đã hiểu rõ mục đích của lần thử thách này. Nếu vậy thì…
“Quên chuyện trốn thoát đi. Làm tí battle royale nào”
Bước, bước—
Su-hyeun bắt đầu bước về phía phát ra tiếng kêu của bọn Shayre. Cái bóng của anh kéo dài qua những thân cây, mờ mờ phản chiếu hình ảnh của một Thần chết, tay lăm lăm cây lưỡi hái sắc lẹm.
* * *
Một con quái vật có khuôn mặt hình bầu dục, mặt không ra mặt, và làn da trắng xuất hiện trước mặt anh ta. Shayre là những con quái vật khá thông minh. Mặc dù khả năng thể chất của chúng không đặc biệt nổi bật, nhưng chúng rất đoàn kết và luôn di chuyển theo nhóm, điều này khiến chúng trở thành một loài khá khó đối phó.
Crr, crr—
Quạc, quạc—!
Bọn Shayre vô cùng phẫn nộ. Lý do rất đơn giản: kho báu của chúng đã biến mất. Hàng chục con Shayre đang ngồi trên những cái cây phía trên và nhìn về một phía của khu rừng. Kho báu ở gần đó; Bọn Shayre biết điều này vì chúng đã đánh dấu kho báu của mình bằng một mùi hương đặc trưng không thể nhầm lẫn.
Crr, rắc—
Bọn Shayre bắt đầu họp bàn chiến lược khi thấy bóng dáng của Su-hyeun.
{Chính là hắn}
{Hắn đang tiến đến gần hơn — không phải là trốn thoát, mà là quay trở lại? Thật kỳ lạ}
Shayre là những sinh vật thông minh. Không đời nào con người kia lại quay lại đây mà không có lý do. Nhưng ngay cả như vậy, chúng cũng không ngu tới mức rút lui vì sợ hãi ấm mưu của một tên con người nhỏ bé. Đứng trước sức mạnh áp đảo hoàn toàn, không có bất kỳ kế hoạch nào là khả thi.
Kẹt kẹt, kẹt cứng—
Thủ lĩnh của Shayre giơ tay lên. Những con khác cũng nới rộng đội hình và chuẩn bị. Không phải để tấn công, mà là để chuẩn bị phòng thủ. Kẻ thù ác sẽ sớm tiến vào lãnh thổ của chúng.
Bước, bước—
Người đàn ông chậm rãi bước vào. Anh ta mặc áo giáp mỏng và đeo kiếm cùng giáo trên vai. Dù biết bản thân đã bước vào sào huyệt của địch nhưng hắn vẫn không có vẻ gì là khẩn trương, chỉ thong thả chào những Shayre như thể là khách đến chơi nhà.
“Ta nghe nói các ngươi là loài thống trị trong khu rừng này.” Su-hyeun nói khi tay cầm kiếm, tay còn lại cầm giáo.
“Vậy thì…”
Crr—?
Không thể hiểu được Su-hyeun, thủ lĩnh của Shayre nghiêng đầu sang một bên. Vào lúc đó —
Bụp—!
Ngọn giáo bay tới và găm đầu thủ lĩnh Shayre vào thân cây, dịch não chảy ra, máu bắn tung tóe như một bông hoa hồng. Trước khi bọn thuộc hạ kịp phản ứng, Su-hyeon giơ kiếm lên và hùng hồn tuyên bố.
"Từ giờ trở đi, tao là bố chúng mày, chúng mày là con tao"