Hai ngày nay Lăng Hạo công tác ở Pháp vì chênh lệch múi giờ nên rất ít gọi cho cô.
Một lần nữa cô phải sống dưới sự quản thúc của Lâm quản gia. Mười giờ tối, cô ôm cái bụng đói meo xuống lầu định ăn bát mì, qua hành lang cô thấy có một bóng lưng ngồi ôm đầu gối, vai run nhè nhẹ. Bóng dáng gầy nhom của Lâm quản gia khiến người khác sợ hãi, bà đã ốm đi nhiều rồi.
"Dì Lâm!" Cô bước đến vỗ vỗ sau lưng bà, tiện tay bật đèn lên.
Đôi mắt bà ươn ướt rõ là mới vừa khóc, nhìn thấy cô vẫn không nói gì.
"Dì có vấn đề gì sao? Có cần con giúp không? "
"Hôm nay là ngày mất của Kì Kì nhà tôi, chớp mắt đã mười năm rồi!"
"Xin lỗi, con không cố ý."
Bà nhìn cô, lặng lẽ chớp mắt:"Đói không, tôi làm cho cô ăn chút gì. ". Không đợi cô trả lời bà đã nhanh chân xuống bếp.
Nụ cười trên mặt Mộc Hoa trở nên cứng ngắc, lồng ngực cô bắt đầu phập phồng lên xuống, đây là hai vạch, là hai vạch rồi, sau khi thử năm que kết quả vẫn là một. Cô có thai. Mặc dù bây giờ anhnvaf cô đã tốt hơn không còn cứng nhắc như trước nhưng cô có con với anh thì đối với cô còn chưa tiêu hóa được. Cô là một tiểu tam làm sao, làm sao bây giờ.
Mộc Hoa nghĩ, liệu có phải bây giờ mình nên giải quyết sớm một chút không?
Không được đó là con của cô, dù anh không chấp nhận cô cũng hoàn toàn đồng ý rời xa anh để giữ đứa bé.
Tất cả thù hận cha anh đã giết cha cô, cô đã nổ lực quên đi suốt bao năm qua. Nhưng, anh vẫn mặc định rằng chính tay cô đã phá đi đứa con của hai người.
Dạo này Mộc Hoa ăn rất nhiều đồ ngọt, xong đều buồn ngủ. Lăng Hạo vừa về đến nhà đã thấy cô nằm gọn gàng ngủ trên ghế sô pha, trên tay còn cầm chiếc bánh gato còn một nữa. Anh gỡ chiếc bánh ra để lên bàn, cúi người ôm cô lên lầu, đặt xuống nhẹ nhàng rồi cũng nằm xuống ôm cô vào lòng.
Thời điểm cô mở mắt đã không có anh, lần theo mùi thức ăn cô mò vào phòng bếp.
"Thơm quá đi! Lăng Hạo, anh thật đẹp trai nha."
Cho đến bây giờ cô vẫn luôn cảm thấy anh đã không giống như trước nữa, ít nói chuyện, ít tâm sự với cô, không bừa bộn như lúc trước, không thích ngủ đến trưa, bắt đầu hút thuốc lá.
Trước mắt cô bây giờ không phải là Lăng Hạo tuổi, mà là tuổi.
Cô nỉ non ôm vai anh:"Anh muốn có con không? "
Anh vẫn chuyên tâm nấu ăn, cúi đầu nhìn cô một cái sau đó cười gượng gạo:"Chưa chuẩn bị, thế nào?"
Anh không phải là chưa chuẩn bị mà thực sự không dám bắt đầu. Anh yêu cô, nên thay đổi bản thân, cô có vì yêu anh mà chấp nhận quên đi hận thù.
Mộc Hoa kéo ra nụ cười, những tổn thương của hai người đã không còn quan trọng nữa. Bây giờ anh thực sự có yêu cô nữa không?