Nara bị đuổi về nước, Mộc Hoa cảm thấy vô cùng tẻ nhạt.
Giúp việc bị anh đuổi về từ sáng sớm, hôm nay là cuối tuần nên chỉ có anh và cô ở nhà.
Lăng Hạo lấy ra một hộp nhung đưa ra trước mắt cô, anh mở miệng trước:"_Cho em."
Mộc Hoa hơi nghiêng đầu, mắt lóe sáng tay vội chóp lấy, bên trong là sợi dây chuyền xanh ngọc bích. Lăng Hạo choàng tay đeo vào cổ cô, môi anh cắn nhẹ một cái lên cổ non mềm của cô.
"-Thích không? "
Không đợi cô trả lời, Lăng Hạo cúi đầu hôn xuống môi cô càng lúc càng nồng nhiệt, anh kéo áo ngủ cô xuống đất, bàn tay di chuyển xuống dưới vuốt ve nơi mẫn cảm của cô. Anh hôn cô rất lâu, khiến cô cảm thấy ngột ngạt khó chịu nhưng không dám phản kháng đành lòng chịu đựng.
Anh đè lên cô hôn hít cuồng nhiệt tim đập nhanh hơn. Cô đi làm hai ngày làm anh nhớ đến phát điên. Bây giờ không làm thì không được.
Mộc Hoa không nghĩ ra biện pháp khống chế anh đành phối hợp lấy lòng anh. Anh đạt đến vui sướng cực hạn mới thỏa mãn tắm rửa sạch sẽ đi xuống bếp nấu ăn.
Lăng Hạo trước đây không biết nấu ăn, chính vì năm đó cô bỏ anh đi, cô có muôn vàn lí do để bỏ rơi anh. Anh chính là con trai của kẻ đâm chết ba cô, đẩy cô vào cô nhi viện sống những ngày tháng tủi nhục cay đắng. Biến gia đình cô ly tán, mẹ cô mang theo đứa em trai đi bỏ quê, cô hận anh đến xương tủy. Còn có, anh là người chồng dở tệ, không biết nấu ăn, không biết dọn dẹp. Tất cả những thứ đó, chín năm qua anh đều học, học đến thuần thục. Một đại thiếu gia năm đó chính là người chồng tốt, bất cứ lúc nào anh cũng rất hài lòng. Cô sẽ không có lí do để chê bai anh, không có lí do để xa anh.
Mộc Hoa nhìn anh kinh ngạc, cắn cắn môi dưới.
Lông mày anh giãn ra, dịu dàng nhìn cô mỉm cười:"_Sắp xong rồi, em xuống đó ngồi đi."
Cô nhìn anh mỉm cười, chạy đến ôm anh từ sau, đầu áp lên tấm lưng rộng của anh, Lăng Hạo nhìn xuống nhướng mày:"_Thưởng cho anh đi."
Mộc Hoa kiễng chân hôn môi anh một cái. Lăng Hạo đã vội vã buông đũa xuống ôm cô lên mãnh mẽ hôn sâu.