Ngươi là Huyền Dương An? Ta hỏi chút được chứ? - Vãn Nguyên mở lời trước.
Dương An vẫn cúi đầu chờ lệnh.
- Vâng.
- Phụ thân ngươi là ai?
- Thưa Vu Quỳnh tông chủ, ta không có thân phụ.
- Vậy còn mẫu thân ngươi?
- Mẫu thân thì ta không nhớ rõ họ cho cam, ta chỉ biết nàng tên Nhu Mẫn, chỉ vậy thôi.
Nghe Dương An nói vậy, Vãn Nguyên hắn lập tức đứng dậy, nhanh chóng di chuyển đến trước mặt thất sư đệ rồi tay giữ chặt bả vai cậu, giọng nói nghe chừng có chút run run:
- Thật? Thân mẫu ngươi tên Nhu Mẫn?
- Thân mẫu ta luôn lặp đi lặp lại tên nàng cho ta hồi bé đến thuộc làu, nên ta chắc chắn tên nàng là Nhu Mẫn.
Đột nhiên, Vu Quỳnh tông chủ ôm chặt Dương An lại.
Mà Dương An sư đệ mới đầu tuy có chút giật mình, nhưng cuối cùng cũng để hắn ta ôm.
Lưu Phong lén thở phào, sau đó tiếp tục công chuyện:
- Vậy thưa Vãn Nguyên tông chủ, lần này ngài quyết định tham gia với chúng ta chứ?
Hắn ta từ từ buông Dương An ra, hùng hồn nói lớn:
- Được, ta sẽ tham gia cùng với các ngươi nga!
Hồ Phúc nhanh chóng lấy ra tờ giấy có nội dung giống nhau phát lần lượt cho Xuyên Giang, Vãn Nguyên, Du Ân và Lưu Phong, sau đó nói:
- Xin chư vị hãy kí danh vào tờ giấy đằng đó, bắt đầu hiệp ước.
Khi chắc chắn đã kí xong, Hồ Phúc tông chủ mới dõng dạc nói:
- Ta xin nhắc lại lần nữa, nếu có người vi phạm hiệp ước, lập tức thần hồn sẽ bị cắn nát.
Xin các vị hợp tác vui vẻ!
người còn lại đều đồng loạt nói:
- Hợp tác vui vẻ.
Công việc đã được bàn giao xong xuôi.
Vãn Nguyên sẽ thám thính nội cung trong vòng tuần, nếu thấy bất thường sẽ lập tức truyền tin thông báo cho người còn lại, để nhanh chóng bàn kế sách đáp ứng kịp thời.
Đến giờ phải về, Du Ân cứ bám chân Xuyên Giang mãi không chịu buông.
Lưu Phong khuôn mặt đã đen kịt lại rồi, chỉ biết cười tươi, rồi nhẹ giọng nhấn mạnh từng chữ:
- Minh Thành tông chủ à, ngài đã là tông chủ rồi, công việc nội môn cùng ủy thác đã chất đến tràn lan, mà ngài vẫn không chịu về xử lý cho xong?
Nghe Lưu Phong đuổi đi, Du Ân phồng má, bám vào chân Xuyên Giang nàng còn chặt hơn trước, lè lưỡi tính chọc tức Lưu Phong cô:
- Thì làm sao, ít ra ta đã có kẻ làm thay rồi.
Còn ngươi nữa, đã là ma tôn rồi mà vẫn lưu lạc nơi nhân giới chơi đùa?
Phía bên “kẻ làm thay” nào đó, lại có tiếng gào khóc đến thảm thương.
- Huhu, Du Ân ngươi đâu rồi, mau về nhanh lên nga, ta sắp bị nghiền nát mất rồi! - Di Hòa khóc thút thít giữa mấy chồng công văn vây quanh mình, xử lý muốn liệt tay mà vẫn chưa giải quyết xong.
Quay lại về phía đại đầu đất đằng kia, thì cô lại cười:
- Cảm ơn Du Ân tông chủ đã quan tâm a~ Nhưng ta đâu cần phải xử lý công vụ?
Về phía ma giới, tại phòng làm việc của huynh đệ Tình Giản.bg-ssp-{height:px}
- Tình huynh yêu dấu, ta dừng lại chút được chứ nga? - Trì Mãn nằm bò ra bàn, nũng nịu mè nheo với Giản Tình.
Đôi đồng tử vẫn không hề dời công văn chút nào, Giản Tình vừa xử lý công vụ, vừa lãnh đạm nói:
- Nếu đệ không muốn bị đống văn kiện cao ngất kia đè thành bãi thịt bầy nhầy, tốt nhất nên chăm chỉ nên đi.
- Được được, nghe theo lời ca ca hết! - Trì Mãn thở dài, rồi ngồi thẳng dậy.
Vừa mới ngồi thẳng lưng, lại có tốp lính gác khiêng thêm mấy chồng giấy khác đi đến.
- Thưa Giản Tình đại nhân, Trì Mãn đại nhân, chúng tiểu nhân chuyển thêm giấy tờ đã chật kín đến nga!
Nhìn đống giấy đấy, Trì Mãn đột nhiên ngất xỉu, sụt sùi bọt mép.
- Trời ơi, đệ không sao chứ Trì Mãn?? - Giản Tình giật mình buông bút xuống, lay lay người Mãn đệ dậy, rồi quay sang đám lính trước cửa - Đứng đấy làm gì, mau gọi lão đại phu già tới đây mau! Không đi nhanh, thì chờ ta tố giác các ngươi đến ma chủ đi!
Nhóm lính bên ngoài kia nghe thấy vậy, lập tức nháo nhào hết cả lên:
- Thuộc hạ tuân lệnh!
—
Hồ Phúc bất lực nhìn đứa cháu không đâu vào đâu của mình đang đấu võ miệng với ma tôn còn non choẹt kia mà thở dài, gõ đầu ả cái rồi lôi đi:
- Du Ân, mau hồi tông môn mau lên, biểu ca đang chờ ngươi về nãy giờ đấy.
Du Ân ả mới đầu còn không chịu buông, nhưng cuối cùng cũng phải thả tay ra, rồi mếu máo nói với Xuyên Giang:
- Huhu, Xuyên Giang sư thúc à, người nói gì với Hồ Phúc sư thúc đi nga, ta vẫn còn muốn ở đây chơi~
Nàng ta cũng bất lực không kém, xoa đầu Du Ân.
- Ngươi đã là tông chủ rồi Du Ân, mau hồi tông môn xử lý công vụ đi, đừng dồn cho người ta như thế.
Lỡ sau này người đó rời đi, thì công vụ ai sẽ giải quyết đây?
Nghe Xuyên Giang nàng nói vậy, Du Ân phụng phịu rời đi, tuy đã đi xa rồi nhưng vẫn không quên nói vọng lại:
- Xuyên Giang sư thúc nhớ ghé tông môn ta chơi nga! Ân nhi sẽ chờ ngài!
Lưu Phong cô chỉ biết dùng mỗi từ để miêu tả con người này: cố chấp.
Quay sang bên cạnh, thấy Xuyên Giang nàng vẫn chưa rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm, rồi chắp tay nói với nàng:
- Sư tôn, đồ nhi có chuyện muốn yết kiến ngài a!
Xuyên Giang quay mặt đi, gằn giọng nói:
- Nói.
- Thật ra bên ma giới hiện đang xảy ra chuyện, đồ nhi muốn về để xử lý công chuyện ở đấy, rồi sẽ nhanh chóng quay lại tông môn nga! Xin sư tôn chấp thuận!
Những tưởng nữ chính sẽ không cho cô đi, nên Lưu Phong đang sẵn sàng chuẩn bị tâm lý bị khiển trách, thì đột nhiên nàng ta nói:
- Với điều kiện ta sẽ đi cùng giám sát ngươi?
Lưu Phong có chút ngớ người.
Vậy mà sư tôn lại cho cô về ma giới??? Thật hay đùa vậy???
- Ân.
Sư tôn là tuyệt nhất! - Lưu Phong vui mừng ôm chầm lấy Xuyên Giang.
Theo thường lệ, nàng sẽ triệu Đông Quân tới quật tơi bời vị “nghịch đồ” này, nhưng hôm nay Xuyên Giang không làm như vậy, cứ mặc cho cô ôm.
Mà trong lúc ôm cô mới để ý, vành tai nàng đã đỏ ửng hết lên rồi kìa!
Đột nhiên lại muốn chọc sư tôn chút nga~.