Vãn Nguyên xoa xoa vùng thái dương, thở dài hơi rồi nói tiếp:
- Vậy mong Phùng Chu tông chủ quản ả ma đầu cạnh ngài nghiêm khắc chút, tránh sau này lại đi gây họa khắp nơi, quấy nhiễu thiên hạ.
Xuyên Giang vẫn ung dung ngồi trên ghế, thuận tay triệu Ngọc Tuyên tới.
Những tưởng nàng ta triệu pháp khí đến để đánh người, nhưng không, nàng chỉ ngẫu hứng triệu Ngọc Tuyên đến chỉ để mân mê hoa văn trên thân quạt.
- Việc này Vu Quỳnh tông chủ không phải lo.
Lưu Phong là đồ nhi của ta, ta sẽ biết nên dạy nó như thế nào cho phải phép.
Bầu không khí đột nhiên lại im lặng đến đáng sợ.
- Khụ khụ.
- Du Ân đằng hắng ho, mở lời trước - Hồ Phúc sư thúc, ngài đã có kế hoạch chi tiết về việc này chưa?
Hồ Phúc nói:
- Ta đã lập ra kế hoạch sẵn từ khi chúng ta bắt đầu khởi hành đến Phùng Chu phái rồi, tuy nhiên vẫn cần kĩ lưỡng thêm chút.
Đối phương là Phá Vân quốc, chứ không phải là tông môn nhỏ.
Nói đoạn, hắn ta liền lấy thêm tờ giấy khác từ túi càn khôn ra, trải dài xuống đất.
- Phá Vân quốc vốn tụ họp những nhân tài, đặc biệt kể từ khi Thanh Di làm tông chủ, mọi nhân tài của đại hội Giao Kiệt đều được chuyển đến nơi đấy, hỗ trợ cho bên đấy khá nhiều.
Cho nên việc thám thính nơi đấy không phải là chuyện dễ dàng.
Rồi Hồ Phúc đột ngột quay người về phía Vãn Nguyên.
- Vãn Nguyên tông chủ, ngài hiện đang là thuộc hạ dưới trướng của Khánh Mai, đúng chứ?
- Đúng, thì đã sao? - Vãn Nguyên hắn khép đôi đồng tử lại, trả lời trôi chảy.
Nghe được câu trả lời từ Vu Quỳnh tông chủ, Giai Tuệ tông chủ đứng dậy, rồi đi quanh ghế mà hắn đang ngồi.
- Để ta đoán xem nga~ Phụ thân của ngài từng mang ơn hoàng hậu Khánh Mai, nên bắt ngài phải là con cẩu trung thành của ả, đúng chứ?
Vãn Nguyên đưa chén trà lên môi, nhấp ngụm.
- Giai Tuệ tông chủ, nếu không có chứng cứ xác thực, xin ngài đừng ăn nói hàm hồ!
Hồ Phúc cười khúc khích:
- Ai nói là ta không có bằng chứng?
Lập tức, Hồ Phúc hắn lấy ra từ túi áo tờ giấy bán thân, có ấn đỏ của Phá Vân trên đấy, kẹp cùng với tờ giấy khác, mùi giấy nhám cũ nát hơn.
- Cha ngài trước kia từng là nô lệ, nhưng được ả mua về, rồi cho làm chủ tông môn khác.
Để đền ơn, thân phụ của ngài tình nguyện từ đời con đến đời cháu, đời chắt, đều làm con cẩu trung thành nguyện bỏ mạng vì ả, lần này đã đủ ngươi tin?
Vãn Nguyên hắn mới đầu còn rất bình thản, nhưng sau khi càng nghe đến cuối, sắc mặt của hắn càng tái nhợt.
- Sao ngươi lại biết đến cả chuyện này?
- Ai da, chúng ta đã quen Khánh Mai trước khi ả chuộc lại thân phụ ngươi những mấy năm trước kia mà.
- Hồ Phúc nhún vai trả lời - Lúc thấy nàng ta mua cha ngươi ta đã từng bán tin bán nghi, nên sao chép lại toàn bộ giấy tờ của các ngươi, chỉ là không ngờ đến có lúc mảnh giấy nát đó lại được việc như vậy nga~
Vãn Nguyên im lặng hồi lâu, không nói câu gì.
- Thế nào, ngài hận Khánh Mai đến tận xương tủy, đúng chứ? Vì ả ta đã cướp lấy tờ giấy nô lệ đó từ tay của Huyền Nhu Mẫn - người từng là hoàng quý phi Phá Vân kia mà?
- Cái này… sao ngươi lại biết?? - Vu Quỳnh tông chủ mở to đôi đồng tử đang chứa đầy sự kinh ngạc kia ra.bg-ssp-{height:px}
- Đoán xem…? - Hồ Phúc đưa đôi mắt hờ hững nhìn hắn.
Lưu Phong cô liếc qua Giai Tuệ tông chủ, trong lòng đang thầm đánh giá hắn - tông chủ Giai Tuệ.
Quả là hồ sâu không đáy, khiến người khác không nhìn thấu được tâm can của mình.
- Vậy theo ý của Hồ Phúc tông chủ đây muốn ta làm gì?
- Đơn giản lắm, ngài sẽ là con dao lưỡi của Khánh Mai hoàng hậu, thế thôi.
- Con dao lưỡi? Ý của Hồ Phúc sư thúc là sao? - Du Ân cảm thấy khó hiểu, hỏi lại.
Hắn ta xoa nhẹ đầu Du Ân, dịu dàng trả lời:
- Ý của sư thúc là, Vãn Nguyên tông chủ sẽ vừa đóng vai là con cẩu trung thành của hoàng hậu, vừa làm mật báo trong nội cung cho chúng ta.
Trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng Vãn Nguyên đột ngột đập ghế đứng dậy.
- Ta từ chối.
Xuyên Giang đang phe phẩy Ngọc Tuyên, cũng gập quạt lại.
- Ngươi có thể lấy việc công trả thù riêng, mà không muốn.
Lẽ nào ngươi muốn đường đường chính chính mà đối diện với ả?
- Xin chư vị ngồi đây hãy cho ta lý do chính đáng để ta làm việc đấy đi?
- Không hẳn là ngài muốn trả thù? - Du Ân hỏi.
- Ta không phải loại tiểu nhân bần hèn như thế.
- Vãn Nguyên khoanh tay lại, kiêu ngạo trả lời.
Lưu Phong lên tiếng:
- Chúng ta có sư đệ danh xưng Huyền Dương An, ngài có quen?
Nghe đến tên đấy, hắn ta có chút ngớ người.
Như câu được con cá lớn, Lưu Phong dùng toàn bộ nhân phẩm của bản thân để cược vào ván cờ:
- Nếu ngài muốn, chúng ta sẽ gọi Dương An sư đệ lên để đối chất, được chứ?
- Được, gọi lên đi.
Cô đưa đôi đồng tử nhìn Xuyên Giang.
Nàng ta hiểu ý, lập tức truyền lệnh xuống.
- Tên tiểu tử Dương An đấy có gì mà… - Đang định nói hết câu, đột nhiên Du Ân ngờ ngợ ra cái gì đó, liền lập tức im lặng.
lát sau, có nam tử khôi ngô mặc lục y đi vào trong chính điện, chắp tay hành lễ:
- Đệ tử Huyền Dương An, bái kiến các vị tông chủ!
Trông thấy Dương An, Vãn Nguyên như không tin vào mắt mình, cứ đờ người ra nhìn.
Lưu Phong chứng kiến bao quát hết cảnh tượng đấy, khẽ cười nhẹ.
Ván này, Lưu Phong cô đã thắng cược!.