F2 go bruhhhhh :)) Trường toang rồi
—————————————————————
Griffins là những sinh vật huyền thoại, những thứ không tồn tại trên cõi đời này.
Đầu sư tử, cánh đại bàng, da cứng như thép, nó là một con quái vật như bước ra từ một câu truyện cổ tích.
Tuy nhiên, tạo vật mà Kirill Pareira đang cưỡi có hình dáng của một con Griffin.
Thấy thế, mọi người ở bãi tập, dặc biệt là những lính mới không thể giấu nổi sự ngạc nhiên.
‘Vậy ra đây là sức mạnh của phù thủy Kirill Pareira!’
Để dùng phép tạo hình, di chuyển tạo hình ấy và truyền ma năng vào trong để khiến nó di chuyển để khiến nó trông như đang sống là khả năng không thể được diễn tả bằng lẽ thường. Đương nhiên, đấy không phải là thứ mà ai cũng dạy và học được.
Và thứ sức mạnh đặc biệt ấy lại được thức tỉnh ở tuổi 10, và hiện 11 tuổi, Kirill đã được công nhận là phù thủy bởi cung điện hoàng gia, điều này khiến người ta không thể đoán được uy danh của cô bé lớn đến mức nào.
“Ngươi.”
“Hừm!”
Kirill Pareira nhảy xuống con Griffin và chỉ vào ai đó.
Bóng hình nhỏ bé ấy ngẩng đầu và tiếp tục chỉ tay, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc nâu óng ả khiến cô trông tươi tắn và dễ thương hơn.
Điều này khiến trái tim của những người mới như thắt lại.
Kirill lại di chuyển và chỉ tay vào hai người nữa.
“Ngươi và ngươi.”
“Hơ!”
“H- vâng! Thưa tiểu thư!”
“Sao mấy người lại không đi làm việc mà quanh quẩn ở đây?”
“Tôi- tôi chỉ vừa xong ca trực, thế nên tôi không phải trực vào buổi chiều, và tôi đang không gây rối gì ạ! Không, tôi không có cả ý định gây rối nữa!’
“Đúng vậy! Chúng tôi đang không lười biếng trong ca trực của mình thưa tiểu thư.”
Hai lính gác đàn anh biện hộ với giọng run rẩy.
Chân họ đang rung lắc, tim đập mạnh, và mặc dù nói là biện hộ nhưng họ cũng chỉ đang nói sự thật.
Họ không còn cách nào khác.
Tiểu thư Kirill Pareira là niềm kiêu hãnh của gia tộc Nam tước.
Cũng giống như việc người dân của vương quốc tung hô sự xuất hiện của một thiên tài, người dân trên lãnh địa Pareira cũng cảm thấy tự hào về danh tiếng của Kirill.
Nhưng đó chỉ là họ không ở gần cô như thế này.
Cô không đáng sợ vì nổi tiếng, cô đáng sợ vì cô là chủ của họ cũng như là một người có đòi hỏi cao so với tuổi.
Một người khiến người khác lo lắng.
Kirill nhăn mặt chứng tỏ cô đang không hài lòng.
Và trên hết.
“Sao? Các người đang muốn nói rằng ta sai sao? Ta, người đã gọi các ngươi ra, là người có lỗi?”
“À-không! Chắc chắn là không!”
“Sao? Không gì? Thay vì tập luyện ở bãi tập thiêng liêng, các người lại đứng tán gẫu. Đây lá cách ma cũ làm gương cho ma mới đấy à?”
“Đ-điều đó…”
“Ngươi nữa! Chưa được thuê bao lâu mà đã làm mấy trò này rồi à?”
“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi ạ!”
Ngậm đắng nuốt cay, họ xin lỗi.
Đây chính là lý do những người lính tôn trọng Kirill nhưng luôn tránh chạm mặt cô.
Đương nhiên, không phải lúc nào Kirill lúc nào cũng như thế này.
Mặc dù là một đứa trẻ kiêu ngạo vì tài năng của mình, cô bé vẫn là một đứa con tốt tính của nam tước.
Nhưng có vẻ hôm nay tâm trạng cô không được tốt.
Tuy nhiên, có vẻ hôm nay tâm trạng của Kirill không được tốt.
Cái lúc mà cô còn đang quở trách đám lính gác.
“Kirill.”
“…”
“Phù. Hộc… có chuyện gì vậy?”
Irene Pareira bước lại gần cô với đôi chân run rẩy trong khi lau mồ hôi.
“…”
Kirill lườm đám lính gác một cái rồi quay sang cậu thiếu gia của gia tộc.
Với biểu cảm khó chịu, cô mở miệng rồi lại khép, cứ như thế hai lần.
Kirill không phải là người có khả năng kiềm chế ý nghĩ của mình. Đó là tính cách của cô.
Kirill nói với giọng phẫn nộ.
“Dừng lại đi.”
“…cái gì.”
“Cái gì ư? Cái, cái trò ngu ngốc này này.”
“…”
Irene nhìn em gái mình mà không nói gì.
Con bé hiện đang nhăn mặt khó chịu.
Irene không thể tin được rằng cô bé nhỏ hơn cậu bốn tuổi.
Nếu là cậu của ngày xưa thì hẳn giờ cậu đã gật đầu và ngoan ngoãn đi về phòng rồi.
Mà nếu như vậy thì làm gì có chuyện hai người có thể gặp mặt nhau.
Nhưng mọi thứ giờ đã khác xưa rồi.
Cả cơ thể cậu hiện đang ngứa ngáy râm ran và không hề có dấu hiệu lắng xuống.
Irene đi về chỗ cũ và tiếp tục luyện tập.
“Chuyện, chuyện này…!”
Cặp mắt của Kirill ánh lên cơn giận dữ.
Cô giận run cả người, chưa bao giờ Kirill nghĩ rằng lời của mình sẽ bị ngó lơ.
“Anh nghĩ kiếm thuật dễ thế sao?”
“Anh nghĩ gì vậy? Anh ngủ cả đời để rồi tự dưng cầm kiếm lên và vung nó ư?”
“Nhìn đi! Thật là xấu hổ! Anh nên biết là người lính gác mới kia còn có thể làm tốt hơn anh kìa!”
“Anh như thế là vì những gì anh đã nghe được hai tuần trước ư? Ha, nếu thật vậy thì anh ngốc thật đấy.”
“Kirill.”
Một giọng nói trong trẻo và thanh thoát vang lên giữa tiếng la mắng của cô tiểu thư.
Kỳ lạ thay, giọng nói không to cũng không nhỏ, nói đúng hơn thì là nhẹ nhàng, nhưng ai cũng phải chú ý đến nó.
Kirill cũng ngừng nói và quay lại.
Đó là nhị phu nhân của nam tước và cũng là mẹ cô.
Amel Pareira.
Một thoáng thất vọng hiện lên trên khuôn mặt của cô khi trông thấy mẹ mình.
“Kirill. Ngưng làm phiền anh con và lại đây nào.”
“…”
“Con hiểu chứ?”
“Nhưng…”
“Ngay bây giờ.”
Amel nói chuyện với con gái với nụ cười như bình thường.
Nhưng bầu không khí lại chứa đứng một áp lực rất khác, kể cả Kirill dữ dằn cũng không thể cãi lời mẹ mình.
Rồi Kirill cũng lê bước về phía mẹ mình và trở thành một con cún ngoan ngoãn.
“Thế thì, mọi người xin hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ đi.”
“… Vâng, thưa bà!”
“Vâng ạ!”
“Irene, con nữa, đừng ép bản thân quá mức.”
“…Con biết rồi.”
Mọi người bao gồm cả Irene đáp lại lời của bà.
Amel quay mặt và bước đi cùng với Kirill, bỏ mọi người lại phía sau.
Dù cho bà đã rời đi, phải mất một lúc mọi người mới trở lại trạng thái bình thường được.
Một bầu không khí im lặng đến lạ thường bao trùm không gian.
Vút!
Vútttt!
Lúc này, chỉ có cậu thiếu gia vẫn luyện tập đòn chém thẳng bình thường như chưa có gì xảy ra.
—————————————————————
Hiện đang là buổi tối, hơi sớm để gọi là buổi đêm.
Hôm nay Irene Pareira đi ngủ sớm.
Đây không phải là giấc ngủ để trốn tránh thực tại như trước đây. Đó là giấc ngủ vì kiệt sức sau khi cậu tiêu hết năng lượng vào ban ngày.
Không giống như bình thường, hôm nay cậu đang ngủ một giấc sâu, không quan tâm mọi thứ xung quanh.
Vào lúc ấy, Kirill Pareira lẻn vào phòng cậu, trên tay là một cái túi.
“Thưa cô, cậu chủ đã ngủ rồi.”
Giọng nói vang lên từ phía sau Kirill.
Kirill ngạc nhiên quay lại. Phía sau cô là không ai khác ngoài người hầu riêng của Irene.
Với khuôn mặt giận dữ, cô đáp lại.
“Thì?”
“Tôi nghĩ cô chủ nên quay lại sau ạ.”
“Ta có việc cần làm.”
“Liệu cô chủ không thể chờ cho đến khi cậu chủ thức dậy sao?”
“Ngươi đang cãi lại ta đấy à?”
Kirill giải phóng năng lượng khỏi cơ thể.
Không chỉ cơ thể mà cả giọng nói của người gia nhân cũng bị khống chế.
Sức mạnh thần bí của một phù thủy chế ngự cơ thể của người hầu.
‘Cái gì…’
Mồ hôi bắt đầu tuôn ra từ trán anh ta.
Người gia nhân không ngờ rằng một cô bé nhỏ tuổi hơn con mình lại có thể làm điều này với mình.
Cứ như thể đang nhìn vào đôi mắt của Medusa, cả cơ thể người gia nhân cứng như đá.
“Hừm… ngươi cũng không được đến thế.”
“…”
“”Đừng nghĩ đến chuyện kể cho ai nghe về việc xảy ra tại đây hôm nay. Nếu không thì… ngươi hiểu chứ.”
Kirill Pareira vào phòng của cậu thiếu chủ của gia tộc sau khi đưa ra lời đe dọa.
Người gia nhân nhìn theo bóng lưng ấy nhưng không thể nói thêm điều gì.
—————————————————————
Sáng sớm.
Irene Pareira mở mắt.
Mặc dù đi ngủ sớm nhưng đây không phải là một giấc
ngủ dài. Hôm nay cậu ngủ ít hơn thường lệ.
Dù vậy, Irene vẫn cảm thấy thoải mải, và những cơn đau cơ dịu bớt đi so với lúc trước.
Irene ngơ ngác khi nghe thấy tiếng nhạc, sau đó cậu chầm chậm quay đầu về chỗ phát ra giai điều đang vang trong tai mình.
Và nở một nụ cười.
Một giọng nói thanh thoát làm thanh thản trái tim người nghe vang lên.
Đấy không phải giọng của con người. Đó là âm thanh của con búp bê giấy đã bị biến đổi thành thứ gì đó.
Bất kỳ ai khác thấy điều này cũng sẽ nghĩ rằng con bps bê đã bị ma ám, nhưng Irene không nghĩ như vậy.
Cậu nhặt mảnh giấy bên cạnh con búp bê lên.
[Gửi tới anh trai,
Em xin lỗi vì những gì đã nói khi nãy. Khi em nghe rằng anh trai mình không ăn uống gì và làm việc quá sức, em đã rất lo lắng… khi em nói những lời ấy, em đã không thể truyền đạt cảm xúc một cách rõ rằng, và em cũng đã cáu gắt với cả mẹ. Em đã rất tức giận.
…
Dù sao thì, em mong anh sẽ không luyện tập quá sức vì lời nói của đám rác rưởi kia.
Em làm con búp bê để giúp anh thư giản. , em hi vọng rằng nó có thể giúp được cho anh.
Và thì… ngủ ngon nhé.
Tái bút: Giữ bí mật với mẹ nhé. Mẹ bảo em không được đến thăm anh. Em tuy không định làm phiền gì anh… nhưng em lo quá.] Lá thứ của Kirill được viết một cách nghuệch ngoạc.
Sau khi đọc xong lá thư của em gái, Irene bật cười.
Cậu thầm cảm ơn em gái mình.
Đứa em gái quý báu đã cho cậu cơ hội để cười trong cuộc sống suy sụp này.
‘Mặc dù anh chưa bao giờ là một người anh tốt…’
Irene đặt bức thư xuống với biểu cảm cay đắng.
Rồi cậu nhìn sang tờ ghi chú bên cạnh mình.
Nếu Kirill làm phiền con, nói mẹ. Cho đến lúc đó, mẹ sẽ giả vờ như chưa thấy gì- Mẹ thân mến của con.ư
Khi nhắc đến những người quí giá trong cuộc đời mình, mẹ cậu quan trọng không kém gì Kirill.
Mặc dù không phải là mẹ ruột, Amel vẫn yêu thương và quan tâm đến cậu.
Một nụ cười ấm áp, những lời trân quý cậu, và một cái ôm.
Nhờ những điều ấy mà trái tim trước giờ vẫn luôn khép kín đã mở ra trở lại với gia đình.
Hay đó là do sự ảnh hưởng của giấc mơ? Hay là vì suy nghĩ hạn hẹp của cậu đã được thông thoáng sau những ngày luyện tập hăng say kia?
Cửa sổ trái tim cậu chỉ vừa hé mở nay đã mở rộng thêm.
Cốc.
“Tôi có thể vào được không, thưa cậu chủ?”
Trong lúc đang đằm chìm vào muôn vàn thứ xúc cảm, người phục vụ lại bưng khay vào như mọi hôm.
Nhưng hôm nay khi gia nhân đến câụ qúy tộc lười biếng lại lắc đầu.
‘Cậu không muốn ăn sao, thưa cậu chủ?”
Người hầu hỏi với vẻ băn khoăn.
Băn khoăn bởi vì cậu chủ mình không phải là người kén chọn thức ăn, nhưng giờ cậu lại không muốn ăn.
Tuy nhiên, cậu lại nói ra những lời không ai ngờ tới.
“Hôm nay tôi muốn ăn cùng cả nhà.”
“…”
“Gọi tôi khi đến giờ. Tôi sẽ chuẩn bị cho tới lúc đó.”
“…v, vâng! Khi đó tôi sẽ gọi cậu, thưa cậu chủ!”
Người hầu ấy chầm chậm bước đi với bao uy nghĩ chạy loạn trong đầu.
Dần dần, anh tăng tốc cho tới khi từ đi thành chạy.
Một nụ cười nở trên môi anh ta, nụ cười anh không có đã lâu.
‘Cậu chủ… đã thay đổi!’
Đó không chỉ là sự thay đổi trong chu kỳ ngủ.
Cũng không chỉ là về những lần tập luyện kiếm thuật trong mấy ngày vừa qua.
Đó là sự thay đổi trong thâm tâm, sự thay đổi tư tưởng.
Sau khi xác nhận rằng trái tim buốt giá của cậu chủ đã được rã đông một ít, người hầu ấy không thể ngăn mình cảm thấy hạnh phúc.
Đây là gia tộc mà anh phục vụ, nên anh ít nhiều cũng thấy gắn bó với họ.
“… nhớ chuẩn bị kỹ lưỡng bữa ăn hôm nay.”
“V, vâng! Thưa ngài!”
Nam tước Harun Pareira ra lệnh.
Ông có biểu cảm nghiêm túc, nhưng khóe môi thì cứ cong lên.
Mặc dù có ngoại hình ngu ngơ và thô kệch, ông thực chất là một người tỉ mỉ và tử tế, vì vậy ông mới như vậy với đứa con đã tự nhốt mình nhiều năm trong phòng.
Và cả Amel và Kirill cũng vậy.
“Anh trai, ăn cái này này!”
“Hở.”
“Này, và này nữa, cái này cũng ngon lắm!”
Kirill Pareira vung nĩa và liên tục đặt đồ ăn lên đĩa của Irene. Vì thân hình nhỏ bé nên cô phải đứng dậy.
Thấy vậy, Amel cố ngăn Kirill lại, nhưng Irene lại nở nụ cưở rồi nói.
“Cảm ơn mọi người. Cảm ơn cha, mẹ và cả Kirill nữa.”
“…”
“…”
“…”
“Con đã luôn muốn cảm ơn mọi người vì đã để con nằm trên giường mà không làm gì… kể cả la mắng. Con thật lòng xin lỗi và rất yêu mọi người.”
Thật không ai ngờ được.
Kirill bắt đầu khóc, và cặp mắt của ngài nam tước cũng đỏ ngầu.
Dù ông biết những gì cậu nghĩ, nghe những lời đó từ chính miệng con trai mình có một cảm giác rất khác biệt.
Vào lúc ấy, cà gia đình đều đã nhận ra.
Harun Pareira nãy giờ im lặng lên tiếng.
“… Ta cũng yêu con, con trai ta.”
“Con xin lỗi vì đã làm cha lo lắng.”
“Con không cần phải nói thế đầu. Hãy ăn đi nào.”
Với lời của nam tước, bữa ăn lại tiếp tục.
Không ai nói một lời, chỉ có tiếng sột soạt.
Nhưng bầu không khí lại ấm áp.
Một bữa ăn với đông đủ gia đình sau 10 năm ròng. Nó chan chứa tiếng cười và niềm vui trong suốt 10 năm qua.
Mọi người ở đây đã trông chờ bao lâu cho tới khoảnh khắc quý giá này?
Sau một lúc, nam tước Harun Pareira hỏi.
“Con trai.”
“Vâng, thưa cha.”
“Cha có nghe nói rằng gần đây con có tập trung vào kiếm thuật. Rèn luyện cơ thể dù có muộn hay sớm thì vẫn là tốt. Ta rất vui khi con như thế nhưng đừng gắng quá sức.”
“…”
Irene dừng ăn.
Không phải là nam tước, mà với tư cách là một người cha, ông nhìn con trai mình với vẻ lo lắng không giấu được và nói tiếp.
“Người ta nói rằng có nỗ lực quá cũng không khiến tta bù lại được những tháng ngày lười biếng. Nếu con cố quá sức từ đầu, con có thể bị mệt và bị thương. Ta sẽ chỉ định một hiệp sỹ đáng tin cấy để luyện tập cho con, thế nên hãy nghỉ ngơi đến lúc đó nhé?”
“Cảm ơn vì đã lo lắng cho con nhưng như thế này là ổn rồi.”
Mọi người đều cảm thấy sốc trước những lời này.
Nam tước, Kirill và cả Amel.
Đó là vì Irene chưa bao giờ thể hiện sự bướng bỉnh trước đây.
“Thật sự ổn mà. Con không cố gắng quá sức đâu, vì vậy nên không cần lo lắng.”
Mặc dù giọng của cậu không lớn nhưng lại ẩn chứa sức mạnh trong đấy.
Bởi vì đây không phải là lời nói dối. Irene thật sự đang không luyện tập quá sức.
‘So với những gì người đàn ông trong giấc mơ làm được thì đây không là gì…’
Irene Pareira tiếp tục ăn, và không ai nhắc gì về chủ đề này nữa.
Sự tự tin của cậu bé luôn cúi mình.
Họ không muốn phá vỡ nó.
Kể cả khi có lo lắng.
‘Mặc dù… sẽ rất khó khăn.’
‘Dù cho có bỏ cuộc giữa chừng, con cần có sức mạnh để đứng lên.’
‘Anh trai ngốc, em thấy tất cả những gì mà anh làm, nhưng em biết anh đang nói dối.’
Gia đình Irene không có kỳ vọng cao vào Irene.
Họ yêu câu và mừng vì cậu đã thay đổi. Nhưng đó là tất cả.
Họ không mong một điều gì lớn lao hơn vì họ biết không nên hi vọng vào một điều gì đó mà không chắc rằng thiếu chủ của gia tộc có thể làm được.
Tuy nhiên, suy nghĩ của mọi người đều đi sai hướng.
Irene không hề bỏ cuộc.
Cậu không cần thời gian để thích nghi với cường độ tập luyện khắc nghiệt.
Thay vào đó, cậu tăng thời gian luyện tập lên từng chút, khiến mọi người xung quanh câm lặng.
Và vì thế, Kirill Pareira trở nên cáu gắt khiến cho binh lính trong dinh thự chịu trận.
Thế nhưng, sau mười ngày, một hiệp sỹ lang thang ghé thăm dinh thự.
Ông là một người chỉ có thể nhìn vào những gì Irene có hiện tại, dù cho quá khứ cậu có ra sao.