Sự thay đổi của cậu quý tộc ăn hại

chương 03: những kẻ đứng nhìn (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: cuối cùng cũng thi xong.

----------------------------------------------------------------------------------------

Hiện giờ đang là buổi sáng, nói đúng hơn thì là gần sáng.

Tuy nhiên, gia nhân phục vụ cậu chủ của gia tộc, Irene Pareira, lại phải thức giấc.

Lý do là vì anh ta không được phép thức dậy sau chủ của mình.

Sau khi dụi đôi mắt ngái ngủ trong khi ngáp ngắn ngáp dài, anh quyết định đi rửa mặt và ăn mặc chỉnh tề như thường lệ.

Sau khi nhận thức ăn từ hầu gái, anh đứng trước cửa phòng của cậu chủ.

Cốc cốc.

“Cậu chủ, tôi có thể vào được không ạ?”

“Ừ. Vào đi.”

Khi mở cửa, người gia nhân thấy Irene Pareira đã tỉnh giấc.

Điều này khiến người gia nhân có nhiều suy nghĩ.

‘Mình cứ nghĩ rằng cậu chủ sẽ không thể tiếp tục thêm một ngày nào nữa…’

Ba ngày vừa qua

hôm nào Irene cũng dậy sớm.

Nếu là người khác thì không có gì to tát, nhưng tình huống này thì khác.

Bởi vì cậu chủ chưa bao giờ dậy sớm như vậy trong 10 năm qua.

‘Và không chỉ là thức dậy.’

Nếu tính cả ngày luyện tập đầu tiên thì đã được bốn ngày.

Trong khi suy ngẫm, người gia nhân lên tiếng với giọng điệu nhã nhặn.

“Thức ăn của cậu chủ đây ạ.”

“Cảm ơn.”

Cậu nuốt miếng bánh kẹp rồi hớp một ngụm sữa.

Sau khi ăn xong cái bánh kẹp cậu lại uống một ngụm sữa nữa.

Irene thở dài sau khi ăn xong.

Điều này quá khác biệt so với trước. Cậu hiếm khi ăn như người bình thường.

Cậu ghét vận động đến mức hiếm khi cậu đi bộ, vì vậy cậu không cần phải bổ sung tí ca lo nào.

Nhưng giờ không còn như trước nữa.

‘Mình cần ăn thật nhiều để tiếp tục vung kiếm.’

Irene tự nhủ với bản thân.

Giấc mơ kỳ lạ kia vẫn đang giày vò cậu, và cậu phải không ngừng vung kiếm miễn là còn mơ giấc mơ đó.

Irene không thể kháng cự lại cảm giác ấy. Kể cả hôm qua, cậu vẫn ép bản thân mình đi ngủ, nhưng lại không thể nằm im.

Kể cả việc đi ngủ sau khi luyện tập cũng khó khăn.

Nhưng cậu lại không cảm thấy đau đớn khi luyện tập với thanh kiếm.

Mặc dù khó khăn nhưng…

‘…thế này cũng đáng.’

Đó là những gì Irene nghĩ.

Lúc cậu vung kiếm, cơ bắp của cậu sẽ nhói lên, và nay khi luyện tập xong, cơn đau sẽ lan rộng khắp cơ thể.

Dù vậy, cậu không cảm thấy tệ lắm.

Cứ như thể đây là cách để trốn khỏi nỗi đau. Trước, ngủ là cách duy nhất cậu có.

“Cậu chủ, hôm nay cậu cũng tập chứ?”

Irene ngước mặt lên nhìn người gia nhân, chủ nhân của giọng nói lo lắng kia.

Đôi mắt của anh ta ngập tràn sự lo lắng.

Irene mặc kệ ánh nhìn ấy và gật gù.

“Ừ.”

“…Tôi đã rõ.”

Irene rời khỏi phòng và người gia nhân sau khi cúi đầu đi theo cậu.

Những hầu gái đang lau dọn sảnh đường nhìn lén rồi thì thầm.

“Ôi, hôm nay cũng vậy à?”

“Thú vị thật. Không ngờ rằng cũng có ngày hôm nay…”

Không chỉ hầu gái.

Những công nhân đang làm việc, những lính gác trong ca trực, những người lính ở bãi tập đều xì xào về cậu thiếu gia có vẻ đã thay đổi.

“Cậu chủ hôm nay lại tới. Đã được ba ngày… à không bốn ngày rồi phải không?”

“Có lẽ cậu ta đã bình thường trở lại? Nếu thật là vậy thì tốt quá…”

“Hừ. Tôi không tin đâu. Làm sao một người có thể thay đổi dễ dàng như cậy được? Thay đổi bây giờ cứ như thể…”

“Ừ thì đúng thật.”

Sốc, ngạc nhiên, xì xào sau lưng, những thứ này có thể được coi là tích cực, nhưng ở trường hợp này nó lại tiêu cực.

Irene không rõ người khác đang nói gì. Cậu không nghe thấy nhưng vẫn biết đọc bầu không khí.

Dù lười biếng nhưng cậu không phải là kẻ khờ.

Và cậu hiểu.

Cậu không tức giận. Nó chỉ làm rõ rằng cậu không cần phải làm những thứ này.

Irene có thể nói gì khác bây giờ? Cậu mong người ta sẽ nói gì về một quý tộc đã trốn tránh nghĩa vụ trong suốt mười năm cơ chứ?

Irene Pareira rút thanh kiếm gỗ từ giá đựng vũ khí lên như thường lệ và vào thế.

“Phù.”

Thở sâu.

Tập trung.

Cậu nhắm mắt và nghĩ về người đàn ông trong giấc mơ.

Khi ông ta vung kiếm, ông chỉ tập trung vào thanh kiếm thay vì để bản thân bị giày xéo bởi những

lời thị phi.

Dù mưa, dù tuyết hay dù mọi người có ôn ào vẫn không thể khiến ông ta mất tập trung.

“Phù.”

Nghĩ về người đàn ông giúp Irene thông thoáng về suy nghĩ.

Hít một hơi sau, câu giơ kiếm lên trời.

Rồi vung xuống thật mạnh.

Vút!

Một nhát chém thắng không nghiêng về bên trái hay bên phải.

Với bao người quan sát, ngày dài của cậu quý tộc lười biếng lại bắt đầu.

“Xem kìa, cậu ta lại bắt đầu nữa rồi.”

“Tôi biết rồi.”

Hai lính gác kỳ cựu và một người mới vừa hoàn thành ca trực cổng đi đến bãi tập.

Tuy nhiên, họ không đến đây để luyện tập. Họ tuy không phải loại lính gác lười biếng nhưng cũng không hẳn là chăm chỉ.

Họ đến đây là để xem thiếu gia của gia tộc Pareira tập luyện.

Chính xác hơn là đến xem quá trình bởi vì họ có một vụ cá cược.

Kèo cá cược là

‘Cậu chủ sẽ tập trong bao lâu?’

Đương nhiên, đó không phải là vì họ xem thường cậu chủ hay thù ghét gì cậu.

Họ là binh lính đã phục vụ gia đình Pareira trong thời gian dài, họ sẽ không làm như thế.

Nhưng dù thế, tình huống hiện tại lại thú vị đến mức họ không thể không đặt cược.

Không có những thú tiêu khiển như thế, cuộc sống của họ sẽ quá nhàm chán.

Trong trường hợp của người lính gác kỳ cựu, ông ta có chút đau.

“Để cậu ta đến bãi tập bốn ngày liên tiếp…”

“Tôi đã bảo mà? Chắc hẳn là vì những người đã sỉ nhục cậu ấy. Mà, chúng ta sẽ không hoàn toàn hiểu được tình hình vì chúng ta không ở đấy, nhưng đôi khi một người cần bị sỉ nhục để ngừng ngu ngốc lại…”

“Chó chết, sao tôi lại là người duy nhất không biết về điều này?”

“Mất não rồi à? Sao tôi có thể báo cáo cấp trên mấy chuyện như thể được? Bên cạnh đó ai cũng biết về điều này, trừ ông.”

“Hừ, có thể là một tuần, nhưng chỉ nhiêu đó thôi, cậu ta sẽ không đến được quá một tuần đâu.”

Ông lính gác mũi tỏ lầm bầm rồi lấy tiền đi.

“Hừm…”

Thấy đàn anh cãi nhau lần nữa, người lính mới quyết định tập trung vào cậu chủ, thày vì kèo đặt cược.

Không phải vì anh không có tiền mà là vì anh muốn nhìn người nổi tiếng nhất trong lãnh địa.

Đương nhiên, anh không định đứng nhìn cậu chủ quá lâu.

Là một người lính vừa mới nhận đồng phục không lâu, anh rất sợ việc nhìn lén quý tộc và người có địa vị cao luyện tập.

Nhưng dần dần, những suy nghĩ như vậy không còn nữa.

Người lính mới tập trung nhiều hơn vào cậu chủ đang vung kiếm với vẻ mặt nghiêm túc.

‘… chẳng phải cậu ta trông giống như đang vung kiếm chỉ để giết thời gian hay sao?’

Và quả thật là như vậy.

Cậu chỉ đang vung kiếm để cho qua thời gian.

Người ta có thể nói rằng, ‘Sao mọi người lại làm quá lên chỉ vì một người vừa vung kiếm được 4 ngày?’

Tuy nhiên, người lính gác biết rằng không nhiều người có thể hăng hái một cách hoàn toàn.

Vì đó là bản chất của con người.

Dù một người có tận tâm ra sao, họ cũng sẽ nghĩ rằng bản thân chỉ cần cố gắng gấp đôi vào ngày mai’, nhưng rất ít người thực sự làm được như thế.

Hầu hết mọi người quý trọng giấc ngủ hơn kế hoạch họ đã lên hôm qua.

Kể cả khi người ấy có thể thức dậy và nhấc thanh kiếm lên, thế vẫn chưa đủ.

Càng luyện tập với thanh đại kiếm, cơn đau sẽ càng tích tụ và ý chí sẽ càng mai một trong khi thứ duy nhất ta nhận lại là cơn đau mỗi buổi sáng.

Người lính mới cũng vậy. Anh ta nhớ rằng lần đầu mình luyện kiếm, chỉ sau ba ngày anh đã nằm rên rỉ và không thể luyện tập nữa.

Nhưng…

‘Đến tận bây giờ, cậu chủ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.’

Một người chưa bao giờ rèn luyện thân thể cả đời hiện đang tập luyện như thể đã làm như thế suốt đời.

Người lính mới không hiểu tại sao điều đó lại có thể.

Hiển nhiên, kiếm kỹ của cậu thiếu gia thì tệ hại.

Vì thiếu sức mạnh, cậu không thể cầm chắc thanh kiếm và thể lực yếu kém của mình khiến cậu không thể thở bình thường được.

Cậu không là gì so với những quý tộc cùng tuổi đã luyện kiếm từ sớm và kể cả những chàng trai khỏe mạnh thông thường cũng có thể làm tốt hơn những gì cậu đang thể hiện.

Tuy nhiên, nếu chỉ xét về sức mạnh tinh thần, thiếu gia Irene Pareira là người không đáng bị chế nhạo bởi đám lính gác.

Đúng hơn thì họ nên gọi cậu ấy là kẻ mạnh.

Không.

Nhìn vào đôi mắt của cậu thiếu gia, ánh nhìn ấy hẳn phải nói lên điều gì khác nữa…

Lúc người lính mới đang chìm trong suy ngẫm, đột nhiên bầu không khí xung quanh anh thay đổi.

Anh chạm lên vai người lính gác đàn anh.

“Này, có chuyện gì…”

Người lính mới thậm chí còn chưa kịp nói hết câu.

Vô thức, mặt anh cứng lên và nhìn về một chỗ.

Cơ thể người lính căng lên, vai buông thõng. Điều tương tự cũng xảy ra với những người khác.

Quác!

Một tiếng kêu nhỏ và dễ thương vang lên, nhưng thứ phát ra tiếng kêu lại có một vẻ ngoài vô cùng cao quý.

Đó là tiếng kêu của con thú huyền thoại được nhuộm trong sắc đỏ, Griffin.

Và cưỡi trên lưng nó là tương lai của gia tộc Pareira, người đạt được danh hiệu ‘Phù thủy’ ở độ tuổi mười một.

Người em gái cùng cha khác mẹ với Irene Pareira, Kirill Pareira.

Truyện Chữ Hay