Sự thay đổi của cậu quý tộc ăn hại

chương 01: cậu quý tộc lười biếng nhấc kiếm lên(1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tọa lạc ở phía nam của vương quốc Hael, lãnh địa Pareira nổi danh nhờ kinh doanh. Bởi vì nó nằm gần các vương quốc làng giềng nên dòng chảy hàng hóa và nhân lực rất sôi nổi.

Tuy nhiên, có một thứ còn nổi tiếng hơn thế, và đó là những đứa con của nam tước Pareira.

Một lính gác kỳ cựu đã cảnh giữ cổng trong năm năm nói với một nụ cười tươi.

“Haha, mấy người đang nói về tiểu thư Kirill à? Không phải cô chủ rất tuyệt sao! Không còn từ nào khác để miêu tả về cô ấy nữa! Cô ấy mới mười một tuổi mà đã nhận được danh hiệu chính thức rồi.”

“À, thế sao! Có phải cô chủ được chỉ định trực tiếp bởi gia đình hoàng gia không?”

“Nghe tôi kể này! Mấy người biết rõ quá mà! Danh hiệu phù thủy cao quý như thế nào!”

Khi nghe thấy câu hỏi của lính gác đàn anh, các lính mới gật gù với vẻ mặt thắc mắc.

“À- tôi có biết! Tôi có nghe qua rằng họ còn hiếm hơn pháp sư nữa!”

“Đúng vậy! Họ hơn hẳn những pháp sư chất đống trong tháp! Giờ cô chủ đã được cho danh hiệu phù thủy, tương lai của lãnh địa Pareira chắc đã vững bền rồi, đúng không?”

Mặt của người lính gác đàn anh đang nói về con gái của nam tước Pareira, Kirill Pareira, trông đầy tự hào.

Mà cũng không khác được. Ông đã sống cả đời ở đây và luôn trung thành với gia đình nam tước.

Niềm vinh hạnh của Pareira là niềm vinh hạnh của chính ông ấy.

Nhưng bỗng nhiên, một người lính gác với cái mũi to nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng.

“Hừ, thì sao! Không quan trọng công chúa tuyệt vời như thế nào, sau cùng đứa con trai cả vẫn là ngươi hoàng tử ấy.”

“…”

“Nó không thèm ra khỏi giường hay lãnh địa thì có gì tuyệt cơ chứ? Tôi sẽ rất vui nếu nó không bị ăn thịt bởi mấy con sói đói chung quanh…”

“Ngươi! Cẩn thận lời nói!”

Người lính gác đàn anh nãy giờ vẫn đang tung hô cô chủ bị sốc.

Tuy nhiên, người lính gác mũi to không ngừng lẩm bẩm, và một trận cãi nhau gay gắt nổ ra.

“Tên khốn này cứ nói lại dù lính gác đàn anh bảo ngưng…”

“Tôi-tôi không hiểu, đây không hề là nói điêu! Đấy là sự thật! Tôi không được nói sự thật sao?! Tên tân binh này, ngươi đến từ ngoại quốc nên chẳng biết gì cả. Đừng có nói như thể ngươi biết hết mọi thứ…”

“Kể cả vậy, ông…”

Khuôn mặt của hai người lính gác đang cãi nhau bỗng đỏ lên.

Người lính mới bị kẹt giữa hai đàn anh không biết phải làm gì.

‘Không, mình cũng biết điều đó nhưng…”

Đúng vậy.

Tiểu thư Kirill qua thật nổi tiếng nhưng có một người khác còn nổi tiếng hơn.

Nam tước trẻ lười biếng, Irene Pareira.

Nhân vật chính.

Tất nhiên là không phải nổi tiếng theo một cách tốt đẹp.

Giống như lính gác đã nói, cậu ta luôn bị chế giễu.

Ở độ tuổi 15, cậu ta bị nhiều người ngó lơ vì ngoài ngủ cả ngày Irene không làm gì.

'Tháng trước, thiếu chủ của lãnh địa láng giềng công khai châm chọc cậu chủ, vậy mà, nam tước trẻ tuổi của chúng ta thậm chí còn không phản ứng…’

Mấy chuyện kiểu này không còn lạ gì với những người trong lãnh địa.

Họ biết lý do tại sao Irene Pareira lại trở thành một người lười biếng.

Nguyên nhân chắc hẳn có liên quan tới vụ tai nạn của mẹ cậu… chắc chăn là vậy.

‘Thì, nhìn thấy mẹ chết ngay trước mặt ở tuổi ấy chắc hẳn là phải sốc lắm… tuy vậy…’

Trong lúc người lính đang chìm trong suy nghĩ.

Một giọng the thé vang lên từ phía sau.

“Các ngươi đang làm gì vậy?”

“Hử!”

“Ư!”

Hai lính gác đang cãi nhau quay người lại trong cơn sốc.

Đó là Kirill Pareira và mẹ của cô, người vợ thứ hai của nam tước, Amel Pareira.

Cặp mắt xanh của họ tập trung vào người lính gác. Ba người họ lập tức cúi đầu.

“Chúng tôi xin lỗi!”

“Ai cho các ngươi cái quyền làm ồn trong ca trực?”

“Chúng tôi thật lòng xin lỗi!”

“Sao các người lại làm một việc mà cần phải xin lỗi?”

“Chúng tôi xin hứa sẽ không bao giờ lặp lại lỗi lầm này nữa?”

“Ta phải bỏ qua vì các ngươi sẽ không tái phạm nữa? Các ngươi định sửa chữa lồi lẫm này?”

“Đ-đó…”

Như thể đã quen với việc khiển trách lính gác, Kirill Pareira lên tiếng.

Amel dừng con gái mình lại với một giọng nói bình tĩnh.

“Đủ rồi, Kirill.”

“Nhưng, những người này…”

“Nhiêu đó là đủ rồi. Họ biết minh đã làm sai rồi. Đúng chứ?”

“V-vâng! Chúng tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình!”

“Tốt. Ta không biết các ngươi đang nói về điều gì, nhưng hãy chú ý vào công việc thay vì mấy thứ khác.”

Mặc dù bà mỉm cười, những lính gác hiểu được bà có ý gì.

Những lính gác trả lời dõng dạc, và cô phù thủy trẻ tuổi và bà nam tước biến mất về phía khu vườn.

Anh lính mới nãy giờ quan sát nuốt nước bọt.

‘Mình cẩn phải cẩn thận khi làm việc hơn sau này.”

Không ai trong hai mẹ con có vẻ được vui.

Vào lúc này, Irene Pareira, cậu con cả của nam tước vẫn đang nằm trên giường

Điều này cũng không có gì lạ. Cậu hiếm khi ra khỏi giường sau khi chứng kiên vụ tai nạn cướp đi cuộc đời mẹ cậu năm bốn tuổi.

Cậu sẽ ngủ qua buổi sáng lúc mọi người thức dậy, và ngủ cả ngày trong lúc mọi người chật vật kiếm sống.

Và khi người khác đi ngủ?

Đương nhiên là cậu cũng ngủ luôn.

Kể cả khi không thể cậu cũng ép mình phải ngủ. Ít nhất khi ngủ, lòng cấu ít nhói hơn chút.

Cậu rất ít khi dùng sức.

Nhưng lạ là.

Giờ đây Irene Pareira lại không thể nào đi ngủ.

“…”

Quả thật kỳ lạ.

Irene thường không mơ. Và kể cả khi cậu có mơ , cậu chỉ mơ về mình đang ở trong một dòng nước ấm như thể đang được mẹ ôm vào lòng.

Nhưng giấc mơ cậu mơ mấy ngày vừa qua hoàn toàn khác.

“Luyện kiếm…”

Chém, vung, đâm.

Ký ức về người đàn ông hành hạ cơ thể không ngùng nghỉ trong khi tay giữ lại thanh kiếm sắt nặng nề không ngừng lặp lại trong tâm trí cậu.

Cảm giác không giống như lúc cậu mơ về một người thứ ba.

Trong giấc mơ, Irene không phải là chính mình. Cậu trở thành một người đàn ông trung niên đang vung kiếm.

Cho tới khi miệng đầu, cơ nhói.

Đó là lý do Irene không hề đi ngủ.

Cậu luôn ở trên giường để trốn khỏi nỗi đau, nhưng giờ giấc mơ lại làm khó cậu.

Có thể đó là một giấc, và trí nhớ cậu cũng không hoàn hảo, nhưng kể cả không phải trí nhớ cậu tốt.

Ở trong một cái sân bình thường, liệu cậu có từng lướt qua một người đàn ông vung kiếm cả ngày trong một cái sân như vậy?

“…”

Tuy nhiên, còn một điều quan trọng hơn.

Irene Pareira nãy giờ nằm trong chiếc chăn ấm từ từ ngồi dậy.

Cậu ngồi dậy và từ từ đứng lên.

Một.

Hai.

Ba, bốn và năm… mười lần.

Cậu đã hết hơi vì trước giờ cậu không bao giờ luyện tập.

Cái việc cậu di chuyển như một người bình thường là điều không ai có thể tưởng tượng được.

…dù vậy, cậu không dừng.

Co giật.

Cậu có thể cảm thấy mọi bộ phận của cơ thể mình ê nhức, toàn bộ cơ nhói lên.

Muốn di chuyển, cậu đứng dậy và cố giãn cơ.

Cơn đau cậu cảm thấy trong giấc mơ biến mất và chỉ còn lại kết quả của việc luyện tập ở lại, thúc đẩy cơ thể Irene tiếp tục.

“…phù, phù.”

Irene sau khi ngồi dậy, đứng lên và hít thở sâu.

Thế nhưng, sự thèm khát di chuyển của cơ thể cậu dừng lại.

Tim cậu đập nhanh hơn bình thường và toàn bộ cơ thể cậu dường như đang gào thét.

Lúc cậu cố ép mình nằm xuống cũng cảm thấy cảm giác tương tự.

Cậu thở dài và nói trong khi nhìn vào cửa.

“Ở đó, có ai không?”

Cậu không nói lớn bởi vì cậu đã không nói gì trong một khoảng thời gian dài và cổ họng cậu như nghẹn lại.

Nhưng rất nhanh đã có người đến. Một gia nhân ăn mặc chỉnh tề, lặng lẽ mở cửa và cúi đầu.

“Vâng. Cậu có việc gì ạ, thưa thiếu gia?”

“Hừm…”

Irene thở dài.

Cậu hắng giọng. Mặt cậu nhìn như thể đang bận tâm về điều gì.

Điều này khiến người gia nhân tò mò.

‘Cậu chủ đang cố nói điều gì?’

Thường thì, cậu hoàng tử lười biếng sẽ không đòi hỏi gì nhiều. Thường là một cốc nước hoặc là một bữa ăn nhẹ.

Ngoài trừ những yêu cậu đó, gần như không có bất kỳ tương tác nào giữa cậu và gia nhân.

Thế, tại sao cậu chủ lại trông có vẻ lo lắng?

Người gia nhân nhìn Irene với vẻ hi vọng.

Và quả thật cậu chủ lười biếng đưa ra những yêu cầu không làm thất vọng người gia nhân.

“Ta, kiếm… Ta muốn vung kiếm.”

“…”

“Ta không biết. Liệu ngươi có thể chuẩn bị mọi thứ cần thiết không?”

“H- vâng! Về điều đó, tôi sẽ làm…”

Người gia nhân lúng túng.

Bởi vì anh nghe được một điều không ngờ.

Vì thế người gia nhân hỏi lại cậu chủ để xác nhận.

“Dù sao thì, vừa rồi cậu nói rằng muốn tập kiếm… xét theo lời nói, cậu có vẻ muốn yêu cầu tôi chuẩn bị mấy thứ như kiếm gỗ… tôi có đúng không, thưa cậu chủ?”

“…hử, đúng.”

Cậu bé gầy gò gật đầu.

Người gia nhân đứng vài phút rồi ra ngoài mà không thèm che giấu sự kinh ngạc.

Và sau một lúc.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu hoàng tử lười biếng, Irene Pareira, bước chân ra khỏi phòng.

Truyện Chữ Hay