Mặc dù đây là lời mở đầu nhưng theo mình nghĩ đây cũng có thể xem như một oneshot khá ổn
--------------------------------------------------------------------------------------------
1
Có người mới chuyển đến làng.
Hắn ta không để lại ấn tượng gì đặc biệt. Có vẻ hắn đã trải qua những khoảng thời gian khó khăn. Có lẽ đó là lý do mà dường như có một ngọn lửa vô hình cháy trong đôi mắt ấy. Chúng cho ta cảm giác một việc gì đó sắp xảy ra.
Mình muốn loại bỏ hắn ta, nhưng trưởng làng vẫn chấp nhận người lạ như thường lệ.
Mà, nhờ ông ta mà mình cũng được ở đây.
Mình quyết định không quan tâm nữa.
2
Hắn ta đã chuyển đến làng được bốn ngày.
Có vẻ hắn là một người im lặng, im lặng đến mức không ai quan tâm đến sự tồn tại của hắn. Có vẻ hắn hiếm khi ra khỏi nhà.
Một vài cư dân ồn ào ở làng tỏ ra thích thú với hắn, nhưng mình thì không.
Mình chỉ mong những ngày yên bình tiếp tục.
3
Một tuần trôi qua, khoảng 10 ngày từ khi hắn ta chuyển đến.
Giờ mình đã biết hắn ta đang làm gì. Mấy đứa trẻ nhìn lén qua hàng rào và kể mình. Kể mình rằng hắn ta vung kiếm mỗi ngày.
Lúc nào hắn ta cũng có vẻ ẩn giấu một câu chuyện. Giờ mình đã biết đó là gì.
Dù sao, mình vẫn không hứng thú với hắn.
Kệ mấy đứa nhỏ, mình đi làm việc của mình.
4
Một tháng khác trôi qua.
Hắn vẫn vung kiếm trong sân nhà.
Vẫn chưa đi xem thử, chỉ nghe nhưng không hứng thú.
5
Lại một tháng khác trôi qua.
Hắn ta vẫn vung kiếm, và dân làng tiếp tục bàn tán.
Bàn tán rằng hắn ta đang mài dũa kỹ năng chờ ngày trả thù, rằng hắn là một hiệp sỹ suy tàn, một lính đánh thuê nổi tiếng.
Họ ồn ào thật. Và mình vẫn không hứng thú.
Nhưng bảo họ dừng lại thì phiền lắm nên là mình đi làm việc của mình.
Việc hắn ta đang làm… cũng muộn rồi. Mình cần đi ngủ trưa.
6
Mai mình sẽ đi xem hắn vung kiếm.
Hắn đã luyện tập được nửa năm rồi. Mỗi ngày, dù nắng hay mưa.
Mình từng không quan tâm đến chuyện của người khác, nhưng giờ mình phải thừa nhận.
Mình có tò mò.
Hắn ta nhanh ra sao?
Mạnh thế nào?
Hắn ta đã đặt bao nhiêu tâm huyết vào việc mài dũa kỹ năng của mình?
Mình sẽ biết tất cả vào ngày mai.
7
Thất vọng. Mình thật sự thật vọng.
Nhìn thì có vẻ tuyệt đối với dân thường không biết gì về kiếm, nhưng mình đã gặp nhiều kiếm sỹ, mình biết chắc.
Hắn ta không tuyệt. Nói trắng ra, hắn ta trung bình.
Khi đi về nhà, mình nghĩ rằng chắc chắn phải có một câu chuyện đằng sau.
Nhưng không có vẻ gì hắn sẽ giải quyết được vấn đề của mình.
Hắn là một kẻ ngu ngốc, nhưng cũng đáng thương.
Giờ mình cần phải dừng chú ý đến hắn.
Mình nên uống gì đó trước khi đi ngủ.
8
Một gia đình mới chuyển đến làng.
Một lính đánh thuê đã nghỉ hưu,một con trai và con gái.
Tuy nhiên, con gái ông ta khá xinh đẹp.
Khi cô ấy cười và chào hỏi dân làng, mình cứ ngỡ như một thiên thần vừa hạ trần.
Cũng lâu rồi. Rất lâu mình mới cảm thấy như thế này.
Kể cả bây giờ, khi viết nhật ký vào giữa đêm, mình không ngừng toát mồ hôi.
Mình sẽ thử nói chuyện với cô ấy ngày mai. Nhất định, mình cần phải thực hiện. Mình đã viết ra nên sẽ không trì hoãn nữa.
À, và có điều này không quan trọng lắm.
Hôm nay người đàn ông kia lại vung kiếm,
Cũng đã ba năm rồi.
9
Hôm nay là một ngày kỳ lạ.
Không nghi ngờ gì nữa, hôm nay là một ngày vui vì đây là thành quả của bao năm cố gắng.
Ngay bây giờ, bên cạnh mình, cô vợ Rama xinh đẹp đang say giấc. Mình hạnh phúc đến nỗi có thể khóc luôn bây giờ.
Mà nhân tiện.
Lạ thật đấy.
Mình cứ băn khoăn về một người không liên quan gì đến mình.
Năm năm là một quãng thời gian dài.
Đến độ mà mình, một người đắm chìm trong tuyệt vọng vì giấc mơ tan vỡ, lấy lại hi vọng, yêu, cưới và tìm được hạnh phúc.
Đến độ mà nhóc Jackson hàng xóm đã trưởng thành và trở thành một lính đánh thuê.
Nhưng anh ta vẫn không thay đổi.
Trong lúc nhiều người trải qua vui buồn hàng chục lần, anh ta cứ đứng đó, vung kiếm ngày này qua tháng khác. Khi mình nghĩ về người đàn ông tiếp tục vung kiếm như thể mới đặt lời thề hôm qua, với vẻ ngoài giống hệt với khi mới vào làng, với cùng cái cảm xúc khó tả cháy lên như ngọn lửa trong đôi mắt ấy…
Như mình nói, lạ thật. Nhưng giờ hơi muộn để đi qua xem thử anh ta vì mọi người đã đi hết rồi.
Liệu sự khổ hạnh của anh ta còn kéo dài đến khi nào? Mình phải kiểm tra hàng ngày từ mai mới được.
10
Năm năm một tháng và mười hai ngày.
Người đàn ông tiếp tục luyện tập kiếm.
11
Năm năm hai tháng và hai mươi lăm ngày.
Người đàn ông vẫn luyện kiếm.
12
Năm năm năm tháng và ba ngày.
Ngày cực kỳ nóng. Thế nhưng, anh ta vẫn luyện tập.
13
Con của mình đã được sinh ra. Rema và mình có một đứa trẻ đáng yêu. Một cô con gái, một cô con gái đáng yêu.
Mọi người, bao gồm cả bố vợ và trưởng làng đều chúc mừng sự ra đời của con bé. Vợ mình và mình được cả làng chúc mừng.
Và người đàn ông nọ vẫn luyện kiếm.
Đã được sáu năm, hai tháng, hai mươi bảy ngày rồi.
14
Chín năm sáu tháng và mười sáu ngày.
Hôm nay anh ta cũng luyện tập.
15
À, hôm nay là tròn mười năm rồi.
Người đàn ông vẫn luyện kiếm.
16
Chết, mình quên kiểm tra.
Thế… đã được mười hai năm ba tháng rồi à.
Mà cũng chẳng có gì vì hôm nay anh ta chắc hẳn cũng luyện tập, như ngày hôm qua.
Mà thật ra, mình cũng không còn hứng thú như trước nữa.
Như mặt trời mọc buổi sáng và trăng lên buổi tối, như xuân đi đông tới, làm cách nào mà anh ta có thể tiếp tục như thế trong một quãng thời gian dài?
Đột nhiên, mình cảm thấy như một thằng đần.
Đúng rồi, mình phải chú ý tới con gái Laura và vợ Rema của mình hơn thay vì mấy chuyện nhảm nhí như vậy.
Mình sẽ ngừng lại từ ngày mai.
Thật đấy.
…
…
Đây là đoạn kết của cuốn nhật ký viết bởi dân làng, Cheonbu.
Và hai mươi năm trôi qua.
Ông già với khuôn mặt nhiều nếp nhăn thức dậy sớm.
Giờ đây ông đã là trưởng làng. Ông là chồng của Rema và cha của Laura.
Khi còn trẻ, ông từng rất tiêu cực và có một tính cách tồi, nhưng giờ thì đã khác.
Mọi người trong làng đều quý ông ở chỗ ông luôn đối xử với mọi người bằng một nụ cười ấm áp. Những năm tháng đã thay đổi ông ta.
‘Đúng rồi. Ai ngờ lại có ngày mình, một người ích kỷ từ tận trong tâm, trở thành một trưởng làng nhận được sự quý mến của mọi người. Dòng chảy thời gian quả thật kỳ diệu.
Một nụ cười mỉm hiện lên trên môi khi ông đi trong khí trời lạnh lẽo.
Người đàn ông chậm rãi đi lại.
Ông nhận được lời chào từ những thợ săn thức dậy sớm để đi săn. Ông nghe được tiếng ngáy ngủ của những người bán hàng và ghi nhớ những nơi cần sữa chữa.
Sau khi xem xét từng ngóc ngách của làng, nơi cuối cùng ông đi tới là nơi mà không nhiều người ghé qua lắm.
‘…Cũng được ba mươi lăm năm rồi.’
Ngôi nhà với người đàn ông luyện kiếm.
Lúc đầu, ông không hứng thú.
Sau đó, ông hứng thú, nhưng người đàn ông ấy lại không giỏi.
Một nụ cười nhạo hiện lên trên khuôn mặt ông, nhớ lại những nỗ lực vô ích của người kiếm sỹ.
Thứ xúc cảm mà người dân làng cảm thấy là hối tiếc.
Và thương hại.
Dù vậy, sau năm tới mười năm, không còn như vậy nữa.
Cảm xúc mà ông cảm thấy to lớn đến mức không thể nói thành lời.
“…”
Ông ta đã trải qua cái quái gì?
Cái gì đã đẩy ông ta đến mức ấy? Có thể là gì, là gì!
Kể cả suy nghĩ ấy cũng đã có từ lâu.
Người dân làng xem người đàn ông luyện tập như thể đãng em một thứ gì đó cao quý.
Đó là vì lý do mà ông ta vẫn tiếp tục.
Nhưng,
Một điều khác biệt đập vào mắt ông.
Người dân làng nhanh chóng di chuyển vì sốc.
“Hộc, hộc, hộc!”
Người đàn ông già nay đã sáu mươi tuổi.
Ông không hẳn là bị bệnh, nhưng không đủ sức để chạy.
Mặc dù ông không chạy lâu nhưng vẫn hết hơi.
Nhưng ông vẫn không dừng lại, ông vẫn chạy.
Nhờ vậy, ông đã có thể tận mắt chứng kiến sự kết thúc của điều diệu kỳ.
Vút!
Người đàn ông tròn mắt kinh ngạc.
Một thanh đại kiếm đang nâng đỡ người kiếm sỹ.
Và ánh sáng trắng bạc trên thanh kiếm phai mờ dần cùng với người đàn ông.
Người dân làng vẫn không nói gì cho đến phút cuối.
“…”
Giây phút cuối cùng của người kiếm sỹ.
Thật tuyệt làm sao.
Thanh kiếm ánh sáng ông tạo ra mới rộng lớn và lấp lánh làm sao.
Người dân làng vì đến muộn nên không kịp xem hết toàn bộ. Nhưng kể cả nếu ông đến kịp, ông cũng sẽ chẳng hiểu gì vì ông không phải kiếm sỹ.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Những gì ông đã thấy là quá đủ.
Nỗ lực của người kiếm sỹ và những gì ông đã tích góp được.
Nỗi đau ông đã phải trải qua.
Cả cuộc đời ông.
Quá trình ấy còn quý giá hơn thành quả ông đạt dược.
Người dân làng nhìn xuống cái xác của người kiếm sỹ già một lát và nói với hai hàng lệ rơi.
“Làm ơn đấy, tôi mong ông đến được một nơi tốt hơn…”
Và sau một thời gian dài.
Khi quá khứ về người đàn ông cần mẫn vung kiếm đã bị quên lãng, người dân làng là người duy nhất dõi theo ông.
“….Ưm.”
Cậu con trai cả của gia tộc Pareira, Irene Pareira, biết được về quá khứ của người kiếm sỹ ấy.