Lại là bà Tác nhảm nhí của mấy bạn đây :v mấy bạn có nhớ tác hông :> chắc hông ha :> lại lần nữa chìm quá lâu :> ừm thì tại Tác lười vler nên khi nào hứng thì viết à. Viết chỉ để xả ý tưởng trong đầu =)))
Vì bỏ quá lâu nên quên một số tình tiết, có gì mấy bạn cmt lại cho mình biết nha.
À! Vì một số lí do nên bây giờ Tác (Chini) sẽ trở lại với việc viết truyện. Còn bé em họ mình (Fumi) thì...ừm...bé cũng lười quá nên thôi mình tự viết =)))
Thêm thông báo nhỏ là có thể chap này và các chap sau phong cách viết có hơi khác nha. Vì cách viết cũ Tác bỏ lâu quá nên viết lại nó sượng tay :> bây giờ viết theo kiểu mới =)))))) mấy bạn thông cảm và bắt đầu làm quen đi nha :>
Cảnh báo: chap này không hiểu sao Tác viết có mấy chỗ hơi ghê ghê (với cảm nhận riêng). Kinh dị máu me sao sao á. Cân nhắc kĩ khi vừa ăn vừa đọc =))
————————————————————
Chap -Vả bay mỏ Tô Dương (Tác: sau này nếu Tác có ý tưởng cho tên chap truyện thì Tác sẽ ghi trong chap như này nha)
~~~POV rd~~~
"Ta là..."
Lại một lần nữa, nụ cười tà dị ấy lại nở ra trên môi của cậu.
"Huyết Dạ" (Tác: hmmm có nghĩa là màn đêm đẫm máu chăng :>? Nếu hỏi sao đặt cái tên sặc mùi máu me thì tại đang bị cái thứ gì gì đó trong thức hải làm ảnh hưởng tới tính tình mà :> à mà lâu quá không viết nên Tác có vài tình tiết và nhân vật trong quá khứ không thể nhớ rõ, Tác thì lười kiểm lại nên ghi bừa :>)
"Hả?...à ra là Huyết Dạ các hạ. Nghe danh đã lâu. Thật vinh dự khi được gặp ngài. Không biết ngài có việc gì quan trọng mà đến đây gặp ta thế?" Tên lợn hai chân Tô Dương nói trong khi cố tỏ ra mình bình tĩnh.
"Ta à? Ta đến để...lấy mạng ngươi!"
Cậu lao nhanh như một tia chớp. Trên tay lập tức xuất hiện một đôi dao găm sắc bén. Và điểm đến của nó là đôi chân của tên lợn kia.
Xẹt âm thanh nghe như cắt thịt vang lên. Và đúng vậy, cặp chân của Tô Dương đã bị cắt lìa bởi dao găm của Thiên Long. Đôi chân bị cắt rời ra và máu văng tung toé.
"AAAAAAAHHHHHHH!!!!!!" Tên lợn hét to vì đôi chân mới trước đó vài giây vẫn còn mà bây giờ đã đứt lìa trước mắt hắn. Sàn nhà vốn dĩ rất sạch sẽ, giờ đây lại nhuộm đỏ một màu máu. Đôi chân bị cắt từ phần đùi của hắn trông như một tảng thịt, hay chính xác hơn là một khối mỡ to tướng. Nhìn kĩ thì mỡ trong chân của hắn như muốn bùng nổ và tràn ra ngoài một cách bất quy tắc tại vết cắt cực ngọt của Thiên Long.
Xẹt lại thêm một vết cắt mới. Và đương nhiên lần này là ở lưỡi.
"Áaaaa!!" Tiếng la của cô gái bị bắt vang lên. Và cô ngất đi ngay sau đó vì khung cảnh đáng sợ và máu me một cách ghê tởm trước mắt. (Tác: tui đang diễn tả cảnh gì vậy =)))?)
Nhìn lại tên lợn, hắn đang gào thét như một con heo bị thọc tiết chứ không hề giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa. Lúc này hắn chỉ đang cố gào thét để mọi người biết hắn đang gặp nguy. Nhưng tất cả đều vô vọng khi đôi mắt hắn lúc này cũng có thể thấy chiếc lưỡi của mình đã nằm gọn trên mặt đất trước mắt. Nước mắt, nước mũi hoà cùng với dòng máu chảy ra từ miệng hắn là một khung cảnh kinh tởm khó mà tả được.
Mặc kệ tên lợn đang cố gắng gào thét, Thiên Long lúc này chỉ chú ý đến cô gái đáng thương bị ngất. Cậu đến bên cạnh cô và bế cô ra ngoài. Sau khi đặt cô dưới gốc cây bên ngoài sân, cậu trở lại với tên lợn Tô Dương.
Cậu chậm rãi đi đến trước mặt Tô Dương. Một ánh mắt lạnh lùng như khiến cả căn phòng đóng băng xẹt lên người hắn làm hắn giật thót mình.
"Này..." giọng cậu vang lên, mang trong đó là sự vô cảm lạnh người.
"...ngươi biết ta chứ?" Câu hỏi này làm tên lợn đứng hình. Hắn bắt đầu nghĩ: "làm sao mà ta biết ngươi trong khi ta còn chưa được nhìn thấy mặt?"
"Hmm...có vẻ rằng ngươi không nhớ ta rồi..." âm thanh nhỏ dần và một bàn tay của cậu đặt lên mái tóc của Tô Dương. Cậu giật mạnh đầu hắn lên.
"Nhìn cho kĩ này" giọng nói vô cảm ấy như đâm vào tâm trí của Tô Dương. Hắn mở to đôi mắt và nhìn thật kĩ khuôn mặt của kẻ tra tấn mình.
Và rồi hắn một lần nữa đứng hình. Hắn trừng to mắt và run rẩn. Đương nhiên hắn nhận ra được người trước mắt là ai. Ở cái Hàn Gia này không một ai không biết tên người trước mặt hắn cả.
"Thiếu chủ Thiên Long!" Đó chắc chắn là suy nghĩ của tên lợn Tô Dương lúc này.
"Bingo! Đoán trúng rồi nè. Thưởng cho việc đó là ta sẽ cho ngươi thêm một vết cắt nhé" cậu cười rất tươi. Lúc này trông cậu không khác gì bao đứa trẻ bình thường khác trừ việc trước mặt cậu là khung cảnh cực kì kinh dị, và đương nhiên cậu chính là người gây nên tất cả.
Xẹt cánh tay phải Tô Dương đứt lìa. Hắn vùng vẫy trong đau đớn.
"Này này, đừng vùng vẫy vậy chứ! Ta không thích đâu. Phải phạt ngươi thêm một vết cắt nữa rồi" cậu bĩu môi, tỏ vẻ buồn bực.
Xẹt lại thêm một thứ bị cắt khỏi Tô Dương. Lần này không sai thì đương nhiên là tay trái của hắn.
"Này..." cậu thì thầm bên tai của hắn. Sự lạnh lùng đáng sợ trở lại trên mặt cậu.
"...ngươi có biết vì sao ta lại muốn giết ngươi không?"
"Không biết ư?...Vậy thì để ta nói cho ngươi biết ha?" Miệng thì mỉm cười nhưng ánh mắt cậu lại không hề có ý cười.
Tên lợn lúc này đã sốc đến mức toàn thân bất động. Hắn bây giờ chỉ muốn biết tại sao Thiếu chủ lại muốn giết mình. Và hắn cũng muốn biết tại sao hắn lại phải trải qua việc này. Trên tất cả, hắn muốn sống!
"Ha~vì chính con người của ngươi đó~" cậu cười chế giễu.
"Thứ nhất: Ngươi bắt một cô gái về chỉ để làm tình, chịch và sờ mó trong khi cô gái ấy không hề thích ngươi. Ngươi ép buộc cô ấy một cách trắng trợn!" Lúc này cậu vô cùng tức giận, sát khí tuông ra nhiều vô kể. Không tài nào kiềm lại nỗi cảm giác bực bội, cậu xả ra những câu nói thẳng thắng và có phần tục tĩu (Tác: đoạn này Tác cọc vl nên thông cảm hơi tục =))).)
Phập cậu nói và thể hiên sự tức giận của mình thông qua việc cậu lập tức cho một phát dao đâm ngay vào vai phải của Tô Dương.
"Thứ hai: ngươi đã hứa nếu bắt cô ấy theo ngươi thì ngươi sẽ để mẹ cô ấy sống. Nhưng khi ngươi bắt cô ấy vừa quay đi thì lại sai thuộc hạ quay lại giết mẹ cô ấy!"
Phập lại một phát đâm và lần này là vai trái.
"Thứ ba: ta chắc chắn ngươi đã làm việc này rất nhiều lần vì trông ngươi vô cùng thành thục trong việc bắt và lựa gái. Và hình phạt là..."
Xẹt đũng quần Tô Dương bị cắt. Và thứ bị cắt cùng với đó là hung khí sát hại biết bao cô gái. Và thứ hung khi đó không gì khác là bộ phận sinh dục của hắn.
"Thứ tư: ta không thích ngươi chút nào!"
Phập một nhát đâm chí mạng ngay vào tim hắn.
"Tạm biệt...và không hẹn gặp lại!"
Nói xong, cậu bắt đầu thu liễm lại khí tức của mình đề phòng người khác truy ra được. Lau sạch các dấu vết dễ nhận dạng là mình. Kiểm tra lại căn phòng và để lại một lá thư rồi mang cô gái bị ngất rời khỏi nơi này.
===Một lúc sau===
Cô gái được Thiên Long đưa ra khỏi nơi ở của Tô Dương. Cậu giao cho Trúc Ly đưa cô đến với mẹ, còn bản thân thì tiếp tục trở về Hàn gia kiểm tra hiện trường lần hai cho chắc chắn.
Sau khi kiểm tra xong, cậu hướng thẳng đến phòng khám nơi cô gái và mẹ cô ấy được đưa đến. Lúc vừa đến trước cửa, cậu rùng mình và trở về dáng vẻ hằng ngày, khí chất tỏ ra xung quanh cậu không còn đáng sợ mà nó chỉ như bao đứa trẻ bình thường khác.
"Ơ? Mình vừa làm cái quái gì thế này?" Cậu hoang mang.
"Đáng lẽ việc này mình nên giao lại cho phụ thân chứ! Mình vừa giết người rồi ư..." cậu hối hận và bắt đầu suy nghĩ về những hậu quả có thể xảy ra nếu người khác biết cậu giết người.
«Đã phong ấn tạm thời được thứ không xác định. Ký chủ đã có thể an toàn trong một khoảng thời gian kế tiếp» âm thanh của hệ thống trong thức hải của cậu chợt vang lên.
"Cái gì cơ?" Hoang mang này nối tiếp hoang mang kia. Vừa trải qua cú sốc này lại tới cú sốc khác, cậu đứng trước phòng khám thẫn thờ như một người mất hồn.
«Quá trình thức tỉnh: %» cũng là âm thanh từ trong thức hải của cậu, nhưng lại mang chất giọng khác biệt.
Đứng đơ gần một phút, cậu lấy lại bình tĩnh và tiến vào phòng khám. Cậu mặc kệ cái gì xảy ra, thứ cậu quan tâm bây giờ không phải việc cậu giết người hay giọng lạ trong thức hải, mà là hiện tại nên sống sao cho vui vẻ và tìm đường về thế giới cũ đoàn tụ với ba nhóc. Cậu quan tâm tới mọi người xung quanh hơn là chính bản thân cậu.
Ké-ttt âm thanh mở cửa vang lên. Cậu bước vào trong phòng khám.
"A! Thiên Long ca! Đệ ở đây!" Giọng nói trong veo của một cậu nhóc chưa vỡ giọng vang lên, và cậu nhóc đó không ai khác là Tiểu Danh Danh đáng yêu của chúng ta.
"Thiên Long đệ đệ, hai người họ bên này" Trúc Ly ngồi cạnh Hàn Danh vừa vẫy tay vừa gọi cậu.
Cậu nhanh chân tiến gần, nhìn thật kĩ xem cô gái và mẹ cổ có bị thương gì không. Và may mắn là không ai bị thương cả, có điều mẹ cổ hình như đang bị sốt.
Quan trọng là cậu đã yên tâm khi cứu được người.
"Đại phu, nhờ ông chăm sóc họ giúp, bao nhiêu tiền không quan trọng, cái quan trọng là họ khoẻ"
Thiên Long là con người như vậy, cậu không quan trọng vật chất như tính mạng của một sinh linh. Đôi khi mọi người nhìn thấy cậu rất yêu tiền, vàng, đá quý các kiểu. Nhưng đó là hiển nhiên khi loài Rồng là loài rất thích như thứ lấp lánh, cậu cũng chẳng ngoại lệ, cộng thêm cậu hiểu rõ sức mạnh của đồng tiền nên cậu yêu chúng là chuyện hiển nhiên.
"Cậu cứ yên tâm giao cho tôi, về phần tiền bạc thì không cần lo lắng. Cậu thấy người phụ nữ trung niên đó chứ? Bà ấy vốn là bạn thân của ta nên không cần tiền đâu" đại phu cười hì hì, vươn bàn tay to lớn vỗ lên vai Thiên Long.
"Vậy đa tạ đại phu rất nhiều"
"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ"
Nhận ra sắc trời vẫn còn khá sớm, cậu nhanh chóng cáo từ đại phu và dẫn Trúc Ly cùng Hàn Danh đi dạo tiếp.
~~~POV main~~~
Sau khi cáo từ đại phu, tôi một lần nữa kéo Tiểu Danh Danh và Trúc Ly tỷ ra thành đi dạo. Dù sao đã là đi chơi, cớ sao tôi phải quan tâm tới chuyện thị phi nhỉ?
"Chúng ta đi đâu tiếp đây?" Tôi thắc mắc hỏi Trúc Ly tỷ, dù sao tỷ ấy cũng biết nhiều hơn tôi mà.
"Xem nào...tỷ nghĩ chúng ta nên đến chợ đá đi! Ở đó có khu cược đá nghe nói là thú vị lắm! Tỷ muốn đến đó thử một lần cho biết" tỷ ấy hào hứng vô cùng khi nói đến khu cược đá. Nếu vậy thì đi. À xém quên hỏi ý Tiểu Danh Danh nữa.
"Còn đệ thì sao hả Tiểu Danh Danh? Đệ có muốn đến chợ đá không?"
"A? À đệ sao cũng được ạ! Thiên Long ca đi đâu thì đệ theo đó" đệ ấy cười tươi và đáp với tôi như thế.
Bây giờ nếu tất cả đã đồng ý thì tại sao lại không đi chứ. Mục tiêu: Chợ đá!
————————————————————
Ok kết thúc chap tại đây đi. Và sau này mình sẽ không đặt câu hỏi cuối chap nữa :(( tại mình thấy cũng ít ai trả lời nên bỏ đi :
Mình thì chả siêng gì mấy đâu nên truyện này mình để đại vậy đó, ai đọc thì đọc. Chủ yếu mình viết chỉ để xả bớt nùi ý tưởng tào lao thôi. Nếu nó không mạch lạc, logic gì với tình tiết cũ thì thôi :))) tại có nhiêu viết nhiêu chứ cốt truyện trong đầu thì dễ bị thay đổi khi có một ý tưởng mới á. Chắc mấy bạn sẽ hiểu cho tui mà ha =))) còn tính lười thì tui không bỏ được đâu =)) nhận gạch đá
Bye mấy bạn, hẹn gặp lại vào một ngày rất gần mà cũng rất xa. Nó sẽ gần nếu mình siêng (%) và nó sẽ xa nếu mình không siêng (%) và % còn thiếu là mình chán quá nên drop.
Xuất bản: //
Kí tên:
Tác: Chii (đổi kiểu kí nha mọi người)
Editor: Rii