Chúc mừng bạn Tran_Yen_Ha đã thành công vượt qua câu hỏi chap trước nha :">
À xém quên, vì một vài lí do mà mình chia cái hệ thống tu luyện lại :))) Chủ yếu là tự đặt thì chắc dễ nhớ hơn :)))
Mình sẽ liệt kê theo thứ tự từ cao xuống thấp nha.
Chí tôn-Tông sư-Võ sư-Võ giả-Dẫn khí-Tôi thể.
Mỗi một đại cấp chia làm Sơ kỳ-Trung kỳ-Đại thành (Thiên Long đang ở khoảng ở Tôi thể-trung kỳ)
Tạm thời chia như vậy đi :))
Vô chap thui nào :">
————————————————————
Hên quá, họ không quá gắt trong việc cho tôi đi ra ngoài Hàn gia mà không có người hộ tống. Vậy cũng tiện cho tôi quá rồi. Không có người đi theo hộ tống thì tôi sẽ dễ dàng làm điều tôi thích mà không bị gò bó.
Đi rủ Tiểu Danh Danh với Trúc Ly tỷ đi chung cho vui thôi!
===Một lúc sau===
___Nơi Hàn Danh ở___
Cốc cốc
"Ai đó?"(Hàn Danh)
Tiếng của Hàn Danh vọng ra từ bên trong phòng.
"Đoán xem là ai nào!"(Thiên Long)
"A! Thiên Long ca!"(Hàn Danh)
Tôi đứng bên ngoài nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh của Tiểu Danh Danh chạy ra. Tiếng chân vang rất lớn.
Rầm(mở cửa bạo lực)
[Ể?](Thiên Long)
"Thiên Long ca! Ủa?? Huynh đâu rồi?ngó qua ngó lại tìm quyết liệt"(Hàn Danh)
"Huy..nh ở đâ..y"(Thiên Long)
Tôi từ phía sau cánh cửa bước ra, mặt mày sưng đỏ.
"Hể? Thiên Long ca! Huynh bị sao thế?!"(Hàn Danh)
"Đệ tự xem đi"(Thiên Long)
Aaaa! Đau vãi nồi ra!! Không nghĩ được rằng sức sát thương từ cánh cửa lại khủng khiếp như vậy.
Nhìn Tiểu Danh Danh, tôi có thể thấy sự hoang mang vcl trong mắt nó.
"Hể?!! Đệ...đệ xin lỗi ạ..."(Hàn Danh)
"À à không sao đâu, cũng không đến nỗi đau quánói thầm đau chetme huhu"(Thiên Long)
"Đệ xin lỗi!!"(Hàn Danh)
Như nghe được tôi nói thầm. Tiểu Danh Danh loạn hết cả lên. Đầu cúi xuống không dám nhìn thẳng mặt tôi.
"Đã bảo không sao mà!"(Thiên Long)
Dù là tôi nói thế nhưng đệ ấy cứ gầm đầu xuống mà xin lỗi liên tục. Thật là nhây quá a!
===Một lúc lâu sau===
Cuối cùng đệ ấy cùng chịu ngừng xin lỗi...haizz, đó là cả một quá trình dài đấy...
"Vậy Thiên Long ca, huynh đến đây làm gì?"(Hàn Danh) tâm trạng đã tốt lên.
"Không có gì, huynh định rủ đệ ra ngoài thành chơi a"(Thiên Long)
"Được sao?"(Hàn Danh)
"Đương nhiên!"(Hàn Danh)
"Tuyệt quá! Trước giờ đệ chưa từng bước ra khỏi Hàn gia lần nào a! Mong chờ quá!"(Hàn Danh)
Uầy, nói thiệt chứ cái biểu cảm này của em í rất dễ thương a!...bỗng dưng nhớ ba nhóc quá...
"Này! Thiên Long ca! Huynh sao vậy? Trông huynh có vẻ buồn lo lắng"(Hàn Danh)
Tiểu Danh Danh có ánh mắt rất tốt. Vì thế tôi không được thể hiện tâm trạng buồn bã trước mặt đệ ấy. Nhanh chóng trấn an cảm xúc buồn bã, tôi lại một lần nữa nở nụ cười.
"À à, không..không có gì đâu! Đệ đừng lo!"(Thiên Long)
"Thật?"(Hàn Danh)
"Thật! Mà quan trọng là bây giờ chúng ta tìm Trúc Ly tỷ đã!"(Thiên Long)
Tôi phải mau chóng chuyển chủ đề!
"Dạ được ạ"(Hàn Danh)
___Đến biệt viện của Thiên Long nhà ta___(Tác: thì Trúc Ly là nha hoàn của Thiên Long nên thường ở biệt viện của Thiên Long, rất bình thường)
"Trúc Ly tỷ ơi!"(Thiên Long)
"Tỷ đây!"(Trúc Ly)
Trúc Ly tỷ từ trong viện bước ra, hôm nay là một tà áo xanh mướt với hoạ tiết lá trúc yên bình. Trong Trúc Ly tỷ trong bộ trang phục này rất đẹp a! Vô cùng hợp!
"Hôm nay người chúng ta sẽ ra ngoài thành đi dạo nha!"(Thiên Long)
"Đệ được cho phép chưa mà đi thế Thiên Long đệ đệ?"(Trúc Ly)
"Đệ đã xin phép rồi mà tỷ đừng lo!"(Thiên Long)
"Vậy chúng ta còn chờ gì nữa Thien Long ca, đi thôi!"(Hàn Danh)
"Được a! Đi nào!"(Thiên Long)
Thế là sau một hồi lâu đi rủ rê thì tôi cùng Tiểu Danh Danh và Trúc Ly tỷ cũng đã ra khỏi Hàn gia.
___Ở trong thành___
Wow!!! Thật nhộn nhịp quá! Khác hẳn với bên trong Hàn gia! Tôi phải đi tham quan hết mới được!
"Oa! Đây là lần đầu đệ được vào thành đó nha, bầu không khí ở đây thật nhộn nhịp!"(Hàn Danh)
"Tỷ cũng vậy! Từ trước đến nay tỷ đều ở bên trong Hàn gia, bên ngoài như thế nào tỷ không biết gì cả. Đây là lần đầu chị thấy cảnh này đó, trông vui quá!"(Trúc Ly) (Tác: dù là nha hoàn nhưng Trúc Ly là nha hoàn được đào tạo để phục vụ riêng cho một người, không phải để đi chợ)
"Thì đệ cũng vậy a! Đây là lần đầu được vào thành chơi của đệ á"(Thiên Long)
Trước mắt tôi, một cảnh tượng đông đúc, nhìn đâu cũng thấy người. Không lớn thì nhỏ, rất nhiều con người với nhiều kiểu khuôn mặt khác nhau, nhiều loại biểu cảm khác nhau. Nhưng nhìn chung đều tươi cười vui vẻ.
Các cô các dì đi chợ, trên tay xách giỏ đồ đầy ắp thức ăn đang tụm năm tụm bảy tám chuyện với nhau. Các ông chú cởi mở, phóng khoáng bán thịt vừa rao giá vừa tận tâm bán cho người tới mua với nụ cười hiếu khách trên môi. Những đứa trẻ trên tay cầm món đồ chơi yêu thích, chạy khắp nơi khoe với đám bạn mình. Cũng có nhóm mấy đứa trẻ tụm lại chơi cùng nhau những trò chơi dân gian vô cùng thú vị... Khung cảnh này thật đẹp biết bao, vui biết bao!
"Này này Thiên Long ca! Đệ muốn ăn kẹo hồ lô! Huynh mua cho đệ đi!"(Hàn Danh)
Kẹo hồ lô?? Tôi chưa từng ăn a! Phải thử mói được!
"Được, huynh cũng muốn ăn thử!"(Thiên Long)
Tôi nắm tay Tiểu Danh Danh, vừa định chạy đến chỗ bán kẹo hồ lô cách đây chừng m thì có một ai đó nắm tà áo tôi. Quay đầu lại nhìn, một tà áo xanh lá trúc bày ra trước mắt.
"Chuyện gì vậy Trúc Ly tỷ?"(Thiên Long)
Tôi nhìn kĩ, trên mặt Trúc Ly tỷ lúc này là một màu đỏ nhè nhẹ.
"Tỷ...tỷ cũng..."(Trúc Ly)
Mặt tỷ ấy bỗng dưng đỏ hết cả, sau đó tỷ ấy cúi gầm đầu xuống.
"Không...không có gì...không có gì đâu! Các đệ đi mua kẹo hồ lô ăn đi. Chị qua kia đợi!"(Trúc Ly)
"Dạ...??"(Thiên Long)
Hửm, là sao ta? Thôi kệ, lát mình cứ mua cây cho tỷ ấy. Chỉ là muốn ăn thôi mà, tỷ ấy làm gì căng vậy?
===Mua xong===
"Trúc Ly tỷ, đệ mua xong rồi!"(Thiên Long)
"Hả? À um đi tham quan tiếp thôi!"(Trúc Ly)
"Mà khoan! Tỷ nhắm mắt lại!"(Thiên Long)
"Hể? Ừm được thôi"(Trúc Ly)
"Ta da! Cho tỷ nè"(Hàn Danh)
Tỷ ấy mở mắt ra, trước mặt là cây kẹo hồ lô màu đỏ.
"Cho tỷ thật sao?"(Trúc Ly)
""Thật mà!""(Thiên Long+Hàn Danh)
"Oa, cảm ơn các đệ nha! Tỷ không khách sáo đâu!"(Trúc Ly)
Tỷ ấy nhận cây kẹo ngay không chần chừ. Cắn thử một miếng liền và lẹ.
"Ngon quá~~"(Trúc Ly)
"Thôi được rồi, chúng ta đi tham quan tiếp đi!"(Hàn Danh)
"Được a! Cùng đi thôi!"(Thiên Long)
Chúng tôi sải bước trên con đường trải đầy đá khá bằng phẳng. Khắp nơi tràn ngập âm thanh của sự rộn ràng đông đúc. Người người đều vui vẻ. Tôi nhìn thấy những đứa trẻ, nhìn sang Tiểu Danh Danh, bỗng chốc ký ức ùa về. Mấy nhóc đang ở đâu...
Thoáng chốc trên mặt tôi lộ nét đượm buồn, nhưng cũng chỉ là thoáng qua thôi, chẳng ai có thể nhìn thấy kể cả người hay quan sát chú ý tôi mãi-Tiểu Danh Danh.
"Thiên Long ca này! Chúng ta đi đâu tiếp bây giờ???"(Hàn Danh)
"Hmmmm, huynh nghĩ chúng ta nên đến phố ẩm thực. Vì huynh hơi đói và huynh nghe nói ở đó có nhiều món rất ngon a! Tỷ nghĩ sao Trúc Ly tỷ?"(Thiên Long)
"Ý đó không tồi! Đi thôi!"(Trúc Ly)
Thế là chúng tôi đã có mục tiêu đi đến, nhưng nó ở đâu nhỉ? Tôi chỉ nghe nói thôi nên không rõ lắm. Chắc phải đi hỏi đường rồi...
Sau một lúc dò hỏi rất nhiều người, chúng tôi đã bước chân vào phố ẩm thực danh chấn tứ phương! Vừa bước vào đã có rất nhiều hương thơm ập vào trong mũi, làm tôi bị ngợp trong thoáng chốc. Không hổ là phố ẩm thực, khắp nơi đều có các món ăn ngon và bắt mắt, nhìn thôi cũng làm cho chiếc bụng đang yên lành bỗng chốc réo vang.
Ọt~~~~
"Âm thanh gì thế???"(Trúc Ly)
"Là...bụng của em ạ..."(Thiên Long) tôi rụt rè đưa cánh tay nhỏ của tôi lên.
Xấu hổ! Xấu hổ a! Tại sao đang yên lành lại vang lên như vậy chứ hả bụng của tôi ơi...có cần phải vậy không chứ!
"A! Chắc em đói rồi nhỉ? Vậy chúng ta cùng đi ăn đi, dù sao đến đây rồi không ăn thì phí!"(Trúc Ly)
Nhận ra rằng tôi đang rất xấu hổ, Trúc Ly tỷ mau chóng dời chủ đề sang các món ăn để giúp tôi chống đói. Tôi cùng hai người di chuyển từ quầy này sang quầy khác, ăn sập cả quầy này thì mới đi tới quầy mới. Và thật sự rằng tất cả đều ngon! Tôi không thể kiềm chế được ham muốn ăn uống lúc này của tôi.
Sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình "ăn uống bình thường" của tôi, Tiểu Danh Danh và Trúc Ly tỷ đã rút ra kết luận rằng: Tôi có cái dạ dày không đáy.
Cơ mà thật ra tại lần này đói quá, cộng thêm nhiều đồ ăn ngon nên tôi không kiềm chế được ham muốn ăn uống thôi, chứ thật ra tôi cũng chẳng muốn vậy đâu.
Chúng tôi dành cả một buổi để "tham quan" phố ẩm thực. Khi rời khỏi nơi này, cái danh "Thực thần" đã vang khắp nơi mà tôi không hề hay biết.
Trên đường trở về Hàn gia, chúng tôi đi ngang qua một con hẻm nhỏ hẹp, tối tăm và tôi nghĩ ngay đến mô típ quen thuộc của rất nhiều truyện: "Bên trong những con hẻm nhỏ như này sẽ có ẩu đả đánh nhau, tệ nạn xã hội, buôn bán hút chích,...cả thiên đường cho tội phạm sẽ ở đó" đấy là tôi nghĩ, và tôi mong điều đó không xảy ra. Nhưng đời đâu như mơ...
"Xin ông, làm ơn tha cho con gái của tôi, ông bắt tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng chịu. Làm ơn đừng mang con gái tôi đi. Tôi van ông!"(???phụ nữ)
"Con tiện nhân này, nếu mày không muốn chết thì cút ngay cho khuất mắt tao!"(???đàn ông)
Tên đàn ông này là người có thân hình chả khác gì lợn, có khi còn hơn. Mang trên mình vô số trang sức đắt tiền. Nhìn là thấy được tên này là quý tộc với gia tài kếch xù rồi.
Người phụ nữ thì chắc khoảng nhỉ? Nhưng tôi không thể xác định rõ được tuổi tác với cái vẻ ngoài tươi trẻ kia, nhưng qua khí chất toát ra thì chắc chắn là người đã có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống. Đoán chừng khoảng - cái xuân rồi. Mặc dù trên cơ bản là rất đẹp nhưng bên phải mặt của bà ấy có vết sẹo kéo dài từ phần má tới tận tai, phá huỷ đi cái đẹp vốn có của người phụ nữ.
Ồ, phía sau bà là cô gái chừng - tuổi, vẻ đẹp có nét tương tự. Có lẽ là con gái của bà ấy. Cô gái này vừa trẻ lại vừa xinh, tên đàn ông nào mà chả thích.
Bốp(Tiếng đánh)
Người phụ nữ bị đánh, té nhào ra đất. Run lẩy bẩy và nôn ra máu tươi. Có vẻ là sốc nặng cộng thêm cơ thể yếu ớt nên vậy.
"Mẹ! Mẹ đừng bỏ con a! Mẹ ơi cố lên, con tìm đại phu ngay mà!"(???cô gái trẻ)
Này này, đùa tôi à? Tôi chỉ muốn được yên bình chút mà tại sao ông trời lại cho tôi thấy điều này chứ!? Tôi sẽ không thể kiềm chế được trước cảnh này mất!
"Tiểu mỹ nhân à, từ giờ nàng sẽ là người của ta rồi. Yên tâm đi ta sẽ đối tốt với nàng mà. Chờ một lát nữa thôi sẽ không còn ai ngăn cản được tình cảm của ta dành cho nàng đâu"(???đàn ông) vừa nói vừa liếc mắt vào người phụ nữ đang run rẩy trên đất.
"Không!!!! Ông không được làm gì mẹ tôi!!"(???cô gái trẻ) nhận ra điều khác thường, cô gái hoảng loạn.
"Ồ? Vậy cũng được, ta sẽ cho nàng lựa chọn. Một là ta giết mẹ nàng nếu như nàng cứ cứng đầu. Hai là ta tha cho mẹ nàng với điều kiện nàng tự nguyên đi theo ta về phủ. Nào nào, nàng chọn đi"(???đàn ông)
Do dự một lúc, cô gái lên tiếng.
"Tôi...tôi...tôi sẽ theo ông. Nhưng tôi muốn ông thề là ông sẽ thả mẹ tôi ra!"(???cô gái trẻ)
"Hắc hắc, ta biết nàng sẽ đưa ra quyết định đúng đắn mà. Người đâu! Dẫn tiểu thư xinh đẹp này về phủ! Còn về con tiện nhân kia thì cứ mặc xác ả"(???đàn ông)
"Vâng!"(thuộc hạ)
"Con, đừng làm thế! Mặc kệ mẹ, con hãy trốn đi, mẹ không đáng để con hi sinh tuổi thanh xuân tươi đẹp mà con đáng phải có"(???phụ nữ)
"Mẹ...con không sao, mẹ hãy sống thật tốt nhé, con sẽ về thăm mẹ mà..."(???cô gái trẻ)
"Con!..."(???phụ nữ) nói xong vì quá sốc. Bà bất tỉnh.
Hừ! Thật sự tức quá mà! Không thể tin được chuyện đáng hận như này lại xảy ra trước mắt tôi. Nó làm tôi không thể nào kiểm soát được sát khí tuôn ra.
"Này Thiên Long đệ đệ? Đừng nói đệ định giúp nha? Đừng làm chuyện nguy hiểm đấy!"(Trúc Ly)
Nhận ra tôi đang rất tức và đoán ra được tôi định làm gì. Trúc Ly tỷ đã nhanh chóng can ngăn. Nhưng làm sao tôi có thể nhẫn nhịn được đây?
"Tỷ yên tâm, đệ tự có chừng mực!"(Thiên Long)
Tôi đáp lại và kèm theo đó là thả ra một luồng khí tức áp bức làm người ta khó thở.
"Thiên Long ca...huynh nhớ đừng cố quá nha, nếu không được thì cứ chạy trốn, không ai trách huynh được đâu"(Hàn Danh)
Biết tôi đã quyết, Tiểu Danh Danh không thể làm gì khác ngoài cho tôi một lời khuyên, cổ vũ.
"Được!"(Thiên Long)
Tôi nhanh chóng lao về phía con hẻm ấy. Nơi này có một mùi ẩm mốc thối nát đáng sợ, tôi nghĩ mình cần phải báo với phụ thân về việc kiểm soát những nơi như thế này.
~~~POV rd~~~
Vụt, vụt (tiếng xé gió)
Bịch, bịch
Tiếng gì thế?!!"(???đàn ông)
Tên đàn ông như lợn đó giật phắn mình, xoay loạn tìm kiếm. Với những cú xoay mạnh bạo đó, những khối thịt trên người hắn cứ lắc lư như muốn rớt đầy ra đất. Sau khi nhìn quanh không thấy ai thì thở ra nhẹ nhõm.
"Ảo giác sao?...suy ngẫm Tất cả theo ta về phủ"(???đàn ông)
Thế là tên đó cùng thuộc hạ và cô gái trở về. Thế nhưng hắn không hề để ý đến rằng, đội hình của hắn đã thiếu mất tên.
Ngay khi bọn hắn rời đi, một bóng người nhỏ bé của bé trai xuất hiện. Cậu chạy ra bảo người đi cùng mình vào dìu người phụ nữ ngất phía trong hẻm đi tìm đại phu và cấp tốc đuổi theo nhóm người kia.
Lúc này, nhóm người cảm thấy có gì đó rất kì lạ. Cảm giác như đang bị theo dõi. Một tên trong đó lên tiếng.
"Thưa lão gia, tôi có cảm giác rằng chúng ta đang bị theo dõi. Có nên vạch trần không?"(thuộc hạ )
"Mặc kệ nó, cứ vờ như không thấy đi, với danh tiếng và quyền lực của ta thì chẳng tên nào dám đụng chạm đâu"(???đàn ông)
"Vâng"(thuộc hạ )
Thế là mặc kệ việc có người bám đuôi. Nhóm người vẫn cứ trở về phủ của mình.
"Ồ? Thế mà lại bỏ qua cho ta à? Các ngươi đã đưa ra quyết định tồi đấy biết không? cười nhếch mép Mà thôi, mà thôi, đằng nào thì chả chết, cùng lắm thì cho các ngươi sống lâu thêm một ít thì cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy"(???)
Người theo sau đó là cậu bé với vóc người khoảng tuổi. Có một màu tóc đen huyền ảo. Ánh mắt màu máu như ẩn như hiện loé lên, sắc bén và đẹp ngây ngất lòng người. Một nụ cười lãnh khốc vô tình phối với nét gì đó dễ thương của cậu bé là sự kết hợp kì lạ nhưng không hề gây phản cảm. Thậm chí với một số người, sự kết hợp này là một cái đẹp đáng để tôn thờ.
Và người đó không ai khác là Thiên Long, kẻ đã chứng kiến tất cả tội ác của nhóm người này. Mặc dù hình dáng là Thiên Long, nhưng tính cách lại không hề ăn khớp, cứ như biến thành một con người hoàn toàn khác. Nếu là Thiên Long, cậu sẽ không bao giờ nói ra lời này, vì cậu là một con người lương thiện, và tội của đám người này chưa đến mức phải chết mới được.
«Cảnh báo! Tính cách ký chủ lại một lần nữa đang bị biến dạng theo hướng tiêu cực bởi một thứ gì đó không xác định từ trong thức hải»(Hệ thống)
«Phải ngăn cản nó»(Hệ thống)
Sau đó, hệ thống bắt đầu quá trình ngăn cản "thứ gì đó" và thức hải trở nên im ắng như không có chuyện gì xảy ra.
"Hửm? Thú vị, thế mà lại là người Hàn gia, chẳng trách chúng kiêu căng như thế"(Thiên Long)
Không thể ngờ đến đám người này thế mà lại ở trong khu vực đất của Hàn gia. Nếu là nơi khác thì cũng khá khó khăn trong việc đánh giết, nhưng ở đây...là địa bàn Hàn gia! Với thân phận thiếu chủ, Thiên Long không còn bất cứ trở ngại nào trong việc chém giết.
"Các ngươi lui xuống hết đi!"(???đàn ông)
"Vâng"(toàn bộ thuộc hạ của hắn)
Bên trong căn phòng, một lão già với vẻ mặt dâm dê đê tiện đang từ từ tiến gần cô gái nhỏ ngây thơ. Cô gái vô cùng hoảng sợ nhưng không dám chống cự. Cô sợ hắn sẽ trở mặt mà giết mẹ mình. Thế nên cô cứ câm lặng.
Ngay lúc này, một vật thể gì đó xé gió lướt qua mặt tên đàn ông đê tiện kia. Hắn hoảng loạn, té nhào ra đất, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Không hổ là người Hàn gia, rất biết ứng phó trong những tình huống khó xử.
"Các hạ là ai? Xin vui lòng để lại quý danh!"(???đàn ông)
"Ngươi không biết trước khi hỏi người khác phải giới thiệu về mình sao?"(Thiên Long)
Lúc này Thiên Long đang núp phía ngoài cánh cửa, lợi dụng khe hở mà phóng tia khí tức của mình ra doạ đối phương.
"A! Sai sót, sai sót. Là lỗi tại hạ...Tại hạ Tô Dương, người quản lý sổ sách của Hàn gia. Đây là nơi ta ở. Ta đã nói xong, các hạ có thể cho ta biết quý danh rồi chứ?"(Tô Dương)
Thiên Long lúc này mới nghĩ đến việc nên dùng tên giả như nào. Và một cái tên xẹt ngang.
"Ta là..."(Thiên Long)
————————————————————
Ok kết thúc ở đây. Hơn chữ rồi éc éc.
Cảm ơn các bạn đã đọc chap này. Lâu lắm rồi mình mới ngoi lên, chìm hơi bị quá lâu :)))) thông cảm cho mình nha tại wattpad mình bị gì á, không có hiện tài khoản lên, đăng xuất xong đăng nhập lại cũng vậy. Nói chung là không viết được á :))
À chap này tạm thời chưa edit nhưng đăng luôn cho nóng :)) chừng nào edit xong thì mình cập nhật chap sau :v chứ để mấy bạn đợi lâu cũng khổ :))))
Câu hỏi đây:
Mình viết xong chap này lúc mấy giờ :)))?
A. :
B. :
C. :
D. :
Câu hỏi rất chi là liên quan tới mạch truyện luôn ヾ(๑╹◡╹)ノ"
Thông cảm mình đang cảm thấy phởn vcl ạ :))) (tại lâu rồi mới lên wattpad lại :>)
Xuất bản: //
Kí tên:
Tác: Chini
Writer: Fum!