Edit: Tịch Liêu
Gương mặt xuất trần, như đóa hoa sen trong nước, quốc sắc thiên hương, tuyệt sắc khuynh thành cũng khó sánh nổi với nàng.
Quá đẹp! Đẹp đến nổi người ta hít thở không thông.
Phượng Thiên Tầm ngây người trong chốc lát, cũng là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, đáy mắt sáng rực của nàng khẽ lưu chuyển, hiện ra sắc thái thần bí, khẽ mỉm cười hứng thú.
Tống Thiến Nhi là người thứ hai hoàn hồn, ôm lấy Già Lam, kích động nói: "Già Lam, thật là cô sao? Đến ta còn không nhận ra cô, cô thật sự còn là người sao?"
Già Lam ngẩng đầu nhìn trời, nàng không phải người, chẳng lẽ là yêu quái?
"Già Lam, cô thật sự quá đẹp, nếu cô cứ lấy dung mạo như bây giờ trở về học viện, ta bảo đảm tất cả mọi người không ai nhận ra cô, toàn bộ nam sinh của học viện nhất định sẽ bị cô hấp dẫn." Gương mặt nhỏ nhắn của Tống Thiến Nhi đỏ lên, kích động nói, so với việc nàng ta nhận được giải thưởng lớn còn hưng phấn hơn.
Mộc Mộc ngây người một lúc mới phục hồi lại thần trí, hai bên gò má đen cũng ửng hồng, miệng cười toe toét, lộ ra hàm răng thẳng tắp sáng lóa: "Già Làm, cô so với con sóc do nhạc phụ ta nuôi dưỡng còn đẹp hơn nhiều."
Được đóa kỳ ba khen ngợi, Già Lam không thể nào chống đỡ được.
"Cũng bình thường thôi, không đẹp hơn tiểu thư nhà ta." Tiểu Thanh khinh khỉnh nói, nàng luôn cảm thấy trên đời này không ai có thể theo kịp tiểu thư nhà mình.
Phượng Thiên Tầm quan sát Già Lam mấy lần, đôi mi thanh tú nhíu lại, đột nhiên lắc đầu: "Không được, cô như vậy sẽ rất dễ gây chú ý."
Nói xong nàng lấy từ trong ngực một chiếc khăn màu trắng, che nửa gương mặt Già Lam, chỉ để lộ con ngươi màu xanh, nàng cười bí hiểm, gật đầu nói: "Cứ như vậy đi."
"Ba người các cô mau chuẩn bị đi, rồi theo ta đến gặp lão tổ tông." Liếc mắt nhìn trên người Già Lam thêm vài lần, Phượng Thiên Tầm cười đến thần thần bí bí, dẫn Tiểu Thanh đi ra khỏi gian phòng.
Phòng khách phía đông là căn phòng dành riêng cho Phượng lão thái thái.
Cho nên người nên tới đều đã có mặt, chỉ còn thiếu hai nữ nhân vật chính thôi.
Có người nói, hôm nay Phượng thiếu đến đây xem mắt, tổng cộng có hai vị công chúa, một vị là đại công chúa Phượng Lân quốc, còn vị kia là công chúa đến từ Tuyết Mộng quốc.
Đại công chúa, là cao tài sinh của học viện Thiên Dực, thiên phú dị bẩm, còn được viện trưởng giao quyền đặc biệt, ở phía hậu sơn có môn hộ của riêng mình, ở Phượng Lân quốc tuyệt đối là nữ cường nhân số một.
Công chúa Tuyết Mộng quốc, đến từ dị quốc tha hương, ở Tuyết Mộng quốc là đệ nhất mỹ nhân, thậm chí có người đồn đãi, nàng chính là đệ nhất mỹ nhân đại lục Hạo Thiên.
Hai nữ nhân, nhất cường nhất mỹ, tuyệt đối có thể nói cực phẩm ở giữa hai nữ nhân.
Hai nữ nhân ưu tú như vậy, lại cùng với Phượng thiếu cực phẩm hoang đường, một chút cũng không xứng đôi, có thể nói là hai đóa hoa lài cắm trên bãi phân trâu.
Cũng khó trách người ta biết hôm nay xem mắt, lại đến chậm chạp không tới.
Phượng lão thái thái khí thế bừng bừng ngồi ngay ngắn ở một trong hai vị trí chủ vị, bên tay phải, Phượng Thiên Sách lười biếng dựa lưng vào ghế, cũng không thèm giữ hình tượng, bộ dạng mị hoặc ma mị như tụ họp lại đây.
Nhị công chúa nhìn chằm chằm vào chỗ này.
Trong đáy lòng âm thầm cầu khẩn, tốt nhất là đại tỷ hoặc là công chúa Tuyết Mộng quốc đừng đến.
Phượng lão thái thái thấy hai vị công chúa không đến, nói không chừng sẽ đem cơ hội này cho công chúa như nàng.
"Sách nhi, ngồi đàng hoàng. Nhìn ngươi xem, không có hình tượng gì cả." Phượng lão thái thái như trách cứ, nhưng trong lòng lại rất đắc ý.
Tôn nhi của bà, nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp trai.
Phượng Thiên Sách miễn cưỡng nhướng mắt, mang theo âm mũi nói: "Lão tổ tông, ta đã nói không tới, là người kéo ta tới. Người nhìn hiện tại xem, người ta căn bản không thèm cho người mặt mũi kia."
"Cũng tại con khỉ nhỏ nhà ngươi, bình thường làm danh tiếng của mình thúi hoắc, cô nương nhà nào cũng biết tin đồn về ngươi, người ta không ngại sao?"
Phượng lão thái thái trừng mắt nhìn hắn, khóe miệng Phượng Thiên Sách cong lên, không có trả lời.
Hai vị công chúa cũng không nể mặt, ngay lúc chuẩn bị tới giờ xem mắt, trong lòng hoàng hậu rất vui sướng, hiện tại lại nghe Phượng lão thái thái quở trách Phượng Thiên Sách, trong lòng nàng càng khoái chí hơn.
"Phượng thái quân, không phải là ta nói, nếu Phượng thiếu không chịu sữa đổi tính tình thì chắc chẳng có cô nương nhà nào chịu nguyện ý gả cho hắn? Nếu hắn không được quản thúc tốt, tiếp tục làm chuyện xằng bậy, sau này Phượng ga muốn có người nối dõi tông đường cũng khó."
Hai bà cháu nghe như vậy, cùng nhau nhìn về phía hoàng hậu.
Sắc mặt Phượng lão thái thái trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tôn nhi của ta, trên trời dưới đất, độc nhất vô nhị. Cho tới bây giờ cũng chỉ có chúng ta chọn người, ai không dám chọn cháu ta?"
Sát khí lão thái thái khiến người ta sợ hãi, tầm mắt sắc nhọn nhìn thẳng hướng hoàng hậu.
Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, đáy mắt nổi lên tức giận, mới vừa rồi không phải chính bà quở trách tôn nhỉ của mình sao? Nàng bất quá chỉ phụ họa theo thôi mà, sao liền có vấn đề?
Phượng lão thái thái bà cũng không khỏi khẩu thị tâm phi, chỉ có bà mới được nói tôn nhi mình không đúng, người khác nói tôn nhi bà thì không được.
Hoàng thái hậu nhìn thấy sự tình không ổn, một bên lên tiếng: "Hoàng hậu, ở trước mặt Phượng lão thái quân, ngươi được nói chuyện sao? Ai gia nhiều năm không chưởng sự, hậu cung càng ngày càng không có quy củ, ngươi thân là hoàng hậu, không biết chừng mực, chống đối Phượng thái quân, đại nữ nhi của ngươi cũng khinh thường ai gia, hoàn toàn không để lời ai gia vào mắt. Hoàng hậu, có phải ngươi ngồi ở vị trí này quá lâu, muốn đổi đi chỗ khác không?"
Sắc mặt hoàng hậu từ hơi trắng bệch chuyển sang xanh méc, nàng vội quỳ xuống đất: "Mẫu hậu, bổn cung biết sai rồi, cầu ngài không nên tức giận, bổn cung đi ra ngoài nhìn xem, nói không chừng San nhi đã đến rồi."
Nàng mượn cơ hội muốn thoát tội, không phải nói chính xác là để hoàng thái hậu không thu lại vị trí hoàng hậu của nàng.
Muốn trốn sao? Ở đâu lại dễ dàng như vậy?
Khóe miệng Phượng Thiên Sách khẽ cong lên: "Lão tổ tông, nàng vừa nói Phượng gia chúng ta không thể nối dõi tông đường, nàng đây là có ý gì chứ?"
Hoàng hậu muốn chạy trốn bỗng dừng chân, trong lòng thầm mắng, tên hỗn tiểu tử chết tiệt, sao cứ phải đối nghịch với nàng vậy chứ?
m thầm trừng hắn, muốn để cho nàng gả nữ nhi cho tên hỗn tiểu tử vô lại này, nàng chết cũng không đồng ý.
Nhưng hoàng thái hậu cứ kiên trì, nàng cũng đành chịu.
Bây giờ chỉ hy vọng San nhi đừng tới, để cho pPhượng gia hoàn toàn mất sạch mặt mũi.
Phượng lão thái thái trong mũi thở hổn hển một tiếng, hai mắt phát sáng như điện: "Ngươi nói cái gì? Ngươi, dám, nguyền, rủa, Phượng, gia, chúng, ta, tuyệt, hậu?"
Bà nói từng chữ một xong, linh khí trên người đột nhiên tăng vọt, khí thế mạnh mẽ ùn ùn kéo đến, những sợi châu trên châm cài tóc của nàng theo gió bay lượn, vù vù phát ra tiếng.
Phượng lão thái thái đang rất tức giận.
Cả Phượng Lân quốc, cũng chưa có ai dám động đến người của Phượng lão thái thái, cho dù hoàng hậu là người của hoàng thái hậu, bà tức giận sẽ không biết phát sinh ra chuyện gì tiếp theo.
Mỗi người ở đây đều cảm thấy hít thở không thông, ngay cả không khí chung quanh dường như cũng không di động.
Rồng có nghịch lân, Phượng lão thái thái cũng không ngoại lệ, Phượng Thiên Sách chính là nghịch lân của bà, ai dám động vào hắn, chắn chắn phải chết không cần nghi ngờ.
Hoàng hậu lần này thật sự bị giật mình, nàng cũng chưa từng thấy Phượng lão thái thái nổi giận, giận dữ đến kinh thiên động địa. nàng tê liệt run rẩy ngồi ở chỗ của mình, cố gắng duy trì dáng vẻ hoàng hậu, nhưng gương mặt trắng bệch cũng đã bán đứng nàng.
"Lão thái quân sao lại nổi giận thế? Là ai đã chọc giận người?"
Một giọng nói vang lên bên ngoài cửa phòng, có hai cô gái trẻ tuổi đứng đó, một vị nữ tử mặc cung trang nhẹ nhàng bước vào trong phòng. Trên cung trang của nàng có thêu ngân phượng, giống như long nữ nơi long cung, hết sức tôn quý, ánh mắt nàng tự tin nhìn thẳng Phượng lão thái thái, phảng phất trong cả phòng chỉ có một mình Phượng lão thái thái lọt vào mắt của nàng, những người còn lại đều không đáng để nàng liếc nhìn.
"San nhi, nha đầu ngươi càng lớn càng kiêu ngạo." Hoàng Phố San đến, khiến cho bầu không khí ban đầu áp lực tới cực điểm cũng chậm rãi hòa hoãn hơn.
Hoàng hậu thấy đại công chúa đến, cả người liền thở phào nhẹ nhõm, nàng tin tưởng, chỉ cần đại công chúa đến, tất cả mọi bấn đề đều không cần lo lắng nữa, thậm chí có đôi lúc nàng nghĩ bên trong đại công chúa tồn tại khí thế và quyết đoán của hoàng thượng, khiến nàng vô hình dung mà đối với nữ nhi có vài phần ỷ lại.
"San nhi đến gặp lão tổ tông, đương nhiên phải lựa trang phục thật đẹp, nếu không chẳng phải làm dơ mắt nhìn của lão nhân gia ngài sao?" Hoàng Phố San nhẹ nhàng cười, nụ cười không thấy đáy, khiến người ta khó mà biết được, có nhiêu phần thật tình hay giả dối.
Phượng lão thái thái híp mắt, nhìn nàng từ trên xuống dưới, liên tục gật đầu, rất hài lòng xem nàng như cháu dâu tương lai.
Phượng Thiên Sách cũng làm động tác híp mắt, suy nghĩ thì lại hoàn toàn trái ngược.
Người còn lại, Nhị công chúa âm thầm đố kị.
Hoàng Hậu giảm bớt được căng thẳng, cuối cùng cũng tránh được một kiếp.
Hoàng Hậu mừng rỡ trong lòng, xem ra Phượng thái quân rất hài lòng San Nhi, hai nhà thông gia chắc chắn không sai rồi.
"San nhi tới đây ngồi cạnh Sách nhi. Ai gia nhớ lúc còn nhỏ các ngươi hay chơi chung với nhau, sao lớn lên lại xa lạ vậy?" bg-ssp-{height:px}
Hoàng Phố San xoay người, lúc này mới liếc mắt nhìn Phượng Thiên Sách.
Yên lặng ba giây, nàng hơi nhướng mày, lạnh lùng và xa cách nói: "Phượng thiếu."
Chỉ ngắn ngủi hai chữ, nàng đặt mông xuống ngồi bên cạnh Phượng Thiên Sách.
Phượng Thiên Sách cũng chỉ miễn cưỡng ngước nhìn.
Bầu không khí phút chốc có chút xấu hổ.
Ban đầu có vui vẻ, hoàng thái hậu và Phượng lão thái thái là hai người hết sức coi trọng cuộc hôn nhân này, chỉ thoáng chốc liền chán ngán thất vọng. Chẳng lẽ hai đứa nhỏ không hợp nhau, không thể thành một đôi sao?
"Sách nhi, còn không mau nói chuyện với San nhi, phát triển tình cảm đi?" Phượng lão thái thái nháy mắt với Tôn nhi, bà tất nhiên biết ánh mắt Tôn nhi nhà mình rất cao, chỉ là nhìn khắp Phượng Lân quốc, nữ tử duy nhất có thể xứng đôi với Tôn nhi, chỉ sợ có một mình đại công chúa.
Tôn nhi không hứng thú lắm, bà sao có thể không nóng lòng? Bỏ lỡ một lần nữa, thì cơ hội bà được bồng chắt trai càng nhỏ.
Phượng Thiên sách nghiêng người, càng không có hình tượng ngồi ngay ngắn, đem hình tượng công tử cực phẩm hoang đường diễn đến mức cực hạn.
Khóe mắt Hoàng Phố San nhướng lên, mở miệng lên tiếng trước: "Nghe nói gần đây Phượng thiếu đang yêu, ta rất hiếu kỳ, không biết rốt cuộc dạng nữ tử nào mà có thể loạt vào mắt xanh của Phượng thiếu?"
"Làm sao? Sách nhi có người trong lòng à?" Hoàng thái hậu hỏi.
Phượng lão thái thái khoát tay nói: "Lời đồn sao có thể tin được? Lão thái bà ta còn chưa gặp sao có thể chắn chắn?"
Hoàng hậu đang nghe ngóng, nhịn không được xen vào: "Bổn cung cũng có nghe, nàng ta là người Lạc Xuyên thành, là xấu nữ người người đều biết của Lạc Xuyên thành. Với mắt nhìn của Phượng thiếu, làm sao có thể để ý nữ tử như vậy. Bổn cung đoán, hơn phân nữa là Phượng thiếu bị người ta uy hiếp, nên mới có lời đồn này đúng không?"
Nhị công chúa tiếp lời của nàng nói: "Mẫu hậu nói chính xác. Ta còn nghe nói xấu nữ kia cũng vào học ở học viện Thiên Dực, nghe đâu là đi cửa sau vì có quan hệ với Phượng thiếu. chậc chậc, nữ nhân bây giờ, sao có thể mặt dày như vậy? Vì muốn dựa dẫm vào người có quyền có thế mà không từ bất cứ thủ đoạn nào."
Vừa hay, Già Lam đi theo Phượng Thiên Tầm đến cửa phòng khách, rất xa, nhưng vẫn có thể nghe được đoạn đối thoại từ trong phòng truyền đến. Nàng nhướng mày, ánh mắt như điện lóe ra, lộ ra mấy phần lạnh lùng.
Có một số việc chính là như vậy, cô không đi trêu chọc họ thì cũng có người sẽ tới trêu chọc cô.
Cái này gọi là nằm cũng trúng đạn.
Ánh mắt nhìn dò xét trong phòng một phen, Già Lam rất nhanh tìm được ví trí của Phượng Thiên Sách, hắn lười nhác ngồi đằng kia, ở trong mắt nàng và mọi người là ở giữa tôn quý nhất chói mắt nhất.
Nghe hai mẹ con hoàng hậu nói vậy, Phượng Thiên Sách khẽ nhíu mày, nhưng vẫn cười nhẹ mở miệng nói: "Ta nghe nói trên đời này có một loại ma thuật rất thần kỳ, một khi ma thuật đi vào người nó sẽ xây dựng cho nội tâm người đó một thế giới ảo tượng. Từ trước đến nay ta chỉ nghe nói, cuối cùng hôm nay cũng có thể chân chính thấy được, thì ra cao thủ ma thuật trên Phượng Lân quốc lại ở ngay trước mặt mình....thất kính thất kính."
Hai mẹ con hoàng hậu và nhị công chúa ngây người một lát, cuối cùng mới phản ứng kịp, Phượng Thiên Sách đây là mượn cớ mắng hai mẹ con các nàng mơ mộng hão huyền chứ đâu.
Mặt đỏ tới mang tai, trong lòng ngùn ngùn lửa giận.
Khóe miệng Già Lam nhếch lên, âm thầm hả hê.
Khẽ nâng tay sờ sờ mặt mình, khóe miệng càng nhếch cao, bỗng nhiên nàng có chút mong chờ, không biết nàng như vậy, Phượng Thiên Sách có thể nhận ra nàng hay không.
Bên trong gian phòng tia lửa văng khắp nơi.
Ở phía sau các nàng cũng có người đi tới, lướt qua các nàng đi đến trước Phượng Thiên Tầm: "Tam tiểu thư, mấy ngày không gặp, đã nhận không ra."
Cẩm bào màu sáng thoáng qua trước mặt Già Lam, nàng rất nhanh nhận ra người này là Hoàng Phố Anh Kỳ.
Đối mắt sáng của Phượng Thiên Tầm khẽ liếc hắn: "Nghe nói mấy ngày trước tam hoàng tử đến Hoa gia ở Tử Nguyệt thành, có thể thỏa nguyện được mong muốn ôm mỹ nhân về chưa?"
Lạnh! Lùng!
Bầu không khí có chút khác thường.
Chuyện Hoa gia tìm chồng, từ lâu đã truyền đi khắp lục địa Hạo Thiên, kết quả mọi người đều biết.
Lúc này Phượng Thiên Tầm công kích đối phương như vậy, có thể thấy quan hệ giữa hai người cũng không mặn mà gì mấy.
Một lúc lâu...
Hoàng Phố Anh Kỳ đột nhiên nói: "Tiểu thư Hoa gia sao có thể đánh đồng với tam tiểu thư xinh đẹp được chứ? Tại hạ đến Hoa gia là vì sơn hà thư trong truyền thuyết, cũng không hề có chút xíu quan hệ nào với Hoa gia tiểu thư. Tam tiểu thư rảnh rỗi sao không quan tâm đến huynh trưởng nhà mình, xem hắn có muốn ôm mỹ nhân về nhà hay không?"
Nam nhân hả chính là rất sợ mất thể diện.
Già Lam cười nhạt, nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ bộ dạng của Hoàng Phố Anh Kỳ lúc bị tiểu thư Hoa gia mắng cho một trận, còn vẻ mặt thối rửa vì bị thử tích phun nọc độc.
"y dui, ta còn nghe nói trong lúc tranh đoạt sơn hà thư, có người bị thử tích phun nọc độc, kết quả mặt bị hủy dung. Tam hoàng tử, ngài có biết người kia là ai không? Hắn cũng không tránh được xui xẻo, nhất định là do ngày thường làm chuyện xấu, bây giờ bị báo ứng."
Con ngươi linh động khẽ di chuyển nhìn Phượng Thiên Tầm nói chuyện, sự nhẫn nại của Hoàng Phố Anh Kỳ cuối cùng cũng bùng nổ, trên trán nổi lên gân xanh tức giận, con ngươi hung ác nham hiểm, lạnh lùng nhìn Phượng Thiên Tầm, sát khí đằng đằng.
Tiểu Thanh che miệng lại, không ngừng cười trộm.
Già Lam cũng mím môi, cười không tiếng động.
Có lẽ tiếng nói chuyện của hai người kinh động đến người bên trong, Phượng lão thái thái kêu to: "Tam nhi, sao còn chưa vào đây?"
Nụ cười Phượng Thiên Tầm hiện trên mặt, mang theo đám người cất bước vào trong phòng: "Lão tổ tông, ta còn tưởng người chỉ nhớ đại ca mà bỏ quên ta."
Một đám nữ tử đi theo vào phòng, trong phòng liền tràn ngập mùi hương.
Già Lam không tự chủ nhìn về phía Phượng Thiên Sách, những người đang ngồi trong phòng đều có thân phận cao quý, nhưng Già Lam coi như không thấy, chỉ quan tâm một mình Phượng Thiên Sách. Chỉ thấy hắn nghe được giọng nói của muội muội mình, tư thế ngồi lười biếng, đầu hơi nghiêng, nét mặt cũng lộ ra nụ cười nhẹ, phát ra từ nội tâm.
Đáng tiếc tầm mắt của hắn cũng chỉ dừng lại ở đó, không thèm liếc nhìn người khác.
"Lão tổ tông sao có thể quên ngươi? Ngươi cùng với đại ca ngươi như nhau, lão tổ tông đều yêu thương, làm sao quên được chứ." Phượng lão thái thái cười híp mắt vỗ vỗ mu bàn tay Phượng Thiên Tầm, hiền lành và dễ gần.
"Lão tổ tông gạt người, nếu lão tổ tông thật sự thương ta, hôm qua có người nói xấu ta, muốn hắt nước bẩn lên người ta, lão nhân gia ngài sao lại không ngăn các nàng lại?"
Lời này của Phượng Thiên Tầm vừa nói ra, sắc mặt của mẹ con hoàng hậu và cả thái hoàng thái hậu đang ngồi bên trong cũng lập tức lúng túng, bầu không khí có cái gì không đúng.
Nhị công chúa dù sao cũng còn nhỏ tuối dễ nổi nóng, thường ngày lại là oan gian với Phượng Thiên Tầm, nhịn không được đứng ra nói thẳng: "Ai nói xấu ngươi? Nếu như ngươi không có làm, vậy sao hôm qua ngươi không tháo mặt nạ, đối chất với chúng ta? Giấu đầu giấu đuôi, hành vi mờ ám, ngươi nói ngươi không có vấn đề, ai tin?"
Già Lam nhìn thoáng qua Phượng Thiên Tầm, việc đêm qua rõ ràng không có quan hệ với nàng, tại sao nàng lại thừa nhận? Đột nhiên nàng có chút không thấu hiểu nổi Phượng Thiên Tầm.
Lúc này Phượng Thiên Tầm đứng ra thừa nhận việc đêm qua, rất có thể là để bảo vệ nữ tử kia, như vậy cuối cùng đêm qua nữ tử đó là ai? vì sao trên người nàng lại có áo choàng của Phượng Thiên Tầm.
Già Lam không nhịn được quan sát tất cả mọi người ở đây, nữ tử ở đây, ngoại trừ mẹ con hoàng hậu, hoàng thái hậu và phượng lão thái thái, cũng chỉ có nữ tử ngồi bên cạnh Phượng Thiên Sách
Nàng là ai? Lẽ nào là đối tượng Phượng Thiên Sách xem mắt.
Trên người nàng toát ra khí thế vô cùng bức người.
Nàng ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, nhìn không chớp mắt, giống như một vị vương giả cao cao tại thượng, những vật tầm thường đều không lọt được vào mắt nàng, chỉ có những thứ thú vị mới có thể khiến nàng hứng thú nửa phần.
Người này tuyệt đối không phải là người thường.
Khí chất như vậy, bề ngoài như vậy, quả thực rất xứng đôi với Phượng Thiên Sách.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn bực, lẽ nào nàng thật sự phải nghênh đoán vị sư nương như vậy?
Nàng có thể tưởng tượng, một ngày cô gái này cùng với Phượng Thiên Sách thành thân, nàng ta hoàn toàn nằm trong vòng tay Phượng Thiên Sách, kể từ đó, chỉ sợ Phượng Thiên Sách không còn lòng dạ nào đến quấy rầy nàng nữa.
Nàng hẳn là nên vui vẻ mới đúng, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi móng vuốt của Phượng Thiên Sách, vì sao trong ngực lại có tảng đá lớn đè nặng, khó thở đến vậy? (editor nhiều chuyện xíu: heart attack đó))
Cũng không biết có phải cái nhìn của nàng quá chuyên chú hay không, mà Hoàng Phố San ngẩng đầu, ánh mắt như điện phóng tới, vài phần lợi hại, vài phần cảnh cáo.
"Mấy người này là ai? Tam nhi, lúc nào thì ngươi thu thêm nha hoàn mới thế?"
Phượng lão thái thái đột nhiên hỏi, chỉ một thoáng, tất cả ánh mắt của mọi người đều quay lại nhìn đám người Già Lam
Già Lam nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, chậm rãi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của mọi người.