Edit: Tịch Liêu
Bên trong gian phòng, Già Lam đã mặc xong xiêm y, nhìn bóng lưng Phượng Thiên Sách, khóe môi cong lên nụ cười, nhịn không được mà muốn trêu chọc hắn.
Rón ra rón rén đến sau lưng hắn, đầu ngón tay lóe ánh sáng màu xanh nhạt, bắn ra cột nước nhỏ, nàng khẽ hạ thấp đầu ngón tay, cột nước biến thành hình xoắn ốc, khóe môi càng giương cao hơn, hai ngón tay tìm đến phía sau cổ áo của hắn.
"Hay lắm------" Hai cánh tay duỗi ra vây lấy thắt lưng người trước mặt, nên nói là ôm mới đúng, nhưng mà động tác của tay hắn cũng quá nhanh đi chứ.
Đụng phải cánh tay của nàng.
"Phốc."
Nước văng lên mặt, Già Lam cũng cảm thấy mình quá ác.
"A. Muốn rửa mặt hả? Sao lại làm ướt luôn y phục với trước ngực thế này? Lại đây ta lau giúp nàng." Một bàn tay nhanh chóng đặt trước ngực nàng, sờ soạt lung tung.
Khuôn mặt Già Lam dính đầy nước, cả người run rẩy, hơn nữa đối với người nào đó giả vờ nghiêm túc lau chùi, thật ra là mượn cơ hội làm bậy, nàng giận điên lên.
"Phượng, Thiên, Sách, ngươi giỏi lắm, mau đem móng vuốt của ngươi ra khỏi người ta, nếu không -----" Nàng nghiến răng nghiến lợi, còn kéo dài âm cuối ken két.
"Ồ. Thì ra nàng cũng có cảm giác." Phượng Thiên Sách làm như đúng rồi, đuôi lông mày nhướng lên, "Sao bình thường ta sờ không có cảm giác mà?"
Nói xong, hắn còn không quên sờ soạng thêm lần nữa, cuối cùng Già Lam cũng nhịn không được, núi lửa bùng phát.
Ném hai băng mâu vào Phượng Thiên Sách: "Hôm nay ta không giết ngươi, ta cũng không phải tên Già Lam."
Rốt cục Phượng Thiên Sách cũng thu tay về, một bên tránh né, một bên cười ha ha khuyên nhủ: "Con gái không được bạo lực như vậy, chẳng qua ta chỉ sờ nàng một chút, cùng lắm thì sờ lại...."
Bộp bốp bốp bốp, bàn ghế chén dĩa trong phòng vỡ toang.
Bên ngoài phòng, có người nghe được động tĩnh, đều chạy đến coi.
"Phượng thí chủ, người không sai chứ?"
Nghe được tiếng gõ cửa, Già Lam vội vã thu tay, bên trong gian phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Phượng Thiên Sách không trực tiếp trả lời câu hỏi ngoài cửa, mà chỉ cúi đầu ừ một tiếng, trầm bỗng du dương, vừa mới bắt đầu Già Lam đã cảm thấy có gì quái dị, càng nghe càng thấy không thích hợp, vội nhào tới, bịt miệng của hắn lại.
Người này, rốt cục đang làm cái trò khỉ gì thế?
"Mau nói với hắn không có việc gì." Già Lam hung hăng nhéo đùi hắn, lúc này đây, hắn mới thành thật.
Vô tội nháy mắt mấy cái, Phượng Thiên Sách kéo tay nàng xuống, yếu ớt nhìn về phía cửa nói: "Không có việc gì. Ngủ không được, tìm chút gì đó chơi thôi."
"Ặc...." Người ngoài cửa dường như hết chỗ nói, "Vậy không quấy rầy Phượng thí chủ."
Đợi tăng nhân đã rời đi, Già Lam đột nhiên thò tay, sờ soạng ngực Phượng Thiên Sách, khiến Phượng Thiên Sách bất ngờ run rẩy vài cái, con ngươi mở to nhìn về phía nàng.
"Ngươi đã nói, cùng lắm thì sờ lại." Già Lam đương nhiên sử dụng quyền lợi của nàng, thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, trong lòng như trút được cơn giận không nói nên lời. Hắn nhất định không ngờ, thật sự bị sờ lại?
Ở trước ngực hắn sờ soạng nửa ngày, cũng không thấy được thứ nàng muốn tìm, nàng không khỏi bực tức hỏi: "Phi tiêu đâu? Ngươi đã giấu chỗ nào?"
"Oa oa, tới giờ ta đi ngủ rồi." Phượng Thiên Sách ngáp dài, chậm rãi đi đến bên giường.
Già Lam híp mắt, đáy mặt xẹt qua một tia lạnh lẽo: "Đừng hòng gạt ta, ngày đó ngươi lấy phi tiêu trên người cỗ thi thể kia, đừng tưởng ta không nhìn thấy. Ngươi nói mau, cuối cùng là ai muốn giết ta? Tại sao người lại muốn giấu giếm ta?"
"Sáng mai phải xem mắt, ta nên nghỉ ngơi, lão tổ tông nói lần này tìm cho ta hai vị công chúa, ta phải dùng nhan sắc của mình quyến rũ các nàng mới được." Hỏi một đằng trả lời một nẻo, hắn vội leo lên giường nằm xuống.
Già Lam tức giận trợn mắt, biết hắn không muốn nói thật với mình, có hỏi tiếp cũng vô dụng.
"Ngủ đi ngủ đi. Tốt nhất là sáng sớm ngày mai, cả khuôn mặt của ngươi nổi ghẻ, hù dọa hai công chúa phải bỏ chạy."
"Tiểu Lam Lam, vi sư là đang tìm sư mẫu cho nàng. Nàng có sư mẫu liền sẽ có nhiều người chăm sóc nàng hơn, lẽ nào nàng mất hứng?" Thằng nhã này rốt cục cũng lên tiếng, nhưng Già Lam vẫn tình nguyện để hắn không lên tiếng thì hay hơn, chỉ biết chọc tức người khác.
Ai thích có sư mẫu chứ?
"Ta thật cao hứng, ta rất cao hứng, cuối cùng cũng có người chịu gả cho lão xử nam như ngươi, sao ta không cao hứng được chứ?" Già Lam làm mặt quỷ với hắn, "Ta đi, ta về ôm mộng đẹp đây, không biết đêm nay mơ thấy ai? Là Sở đại thiếu gia ta vẫn ngưỡng mộ trong lòng, còn có người xinh đẹp nhất trong lòng ta Nạp Lan đại ca? Hay là cứ mơ thấy hai người bọn họ, ta có thể trái ôm phải ấp trong mộng rồi."
Mỉm cười đắc ý, Già Lam đóng cửa phòng, hoàn toàn cách ly tầm mắt nàng với nam nhân cũng đang cười quái dị kia.
Sau khi cửa phòng đóng lại, mặt Già Lam lập tức nhăn nhó: "Không phải nói không thích xem mắt sao? Dối trá."
Nàng vẫn còn nhớ, khi nàng mới đến thế giới này, Thiến Nhi đã từng nói với nàng, có một lần Phượng gia tổ chức yến tiệc xem mắt cho hắn, lúc đó cho mới toàn bộ nữ tử chưa lập gia đình trong hoàng thành, để hắn có thể chọn nữ tử hợp ý thành thân, kết quả chỉ trong một đêm, toàn bộ lông mày nữ tử được mời bị người ta cạo sạch, cuối cùng yến tiệc xem mắt của hắn cũng thất bại.
Nghĩ cũng biết, chuyện cực phẩm như vậy, nhất định là do hắn làm không cần nghi ngờ, cho nên có thể thấy Phượng Thiên Sách hắn không thích xem mắt, cách thức quyết định hôn nhân cả đời của mình, nhưng mà hắn vẫn tới.
Chẳng lẽ, không phải hắn không thích xem mắt, mà là người đến không phải người hắn thích, cho nên hắn mới đùa quái ác như thế? bg-ssp-{height:px}
Hơn nữa, hiện tại đối tượng là hai vị công chúa, bất luận là xuất thân hay khí chất đều hơn người bình thường, hắn không động tâm mới là lạ.
Nam nhân dối trá.
Trừng mắt nhìn căn phòng lần nữa, Già Lam tức giận cất bước rời đi.
Bên trong gian phòng, Phượng Thiên Sách nhìn chằm chằm cái bóng ngoài cửa, mãi cho đến khi nàng đi xa mới thôi. Hắn thoải mái trở mình, hai tay khoanh lại, đầu nằm lên gối cao, mái tóc đen xõa tán loạn trên giường đệm màu trắng, chính nó cũng tùy tiện không chịu gò bó như chủ nhân, không chỗ nào không có mị hoặc.
"Đêm nay nàng nhất định sẽ mơ đến ta."
Môi hắn hơi vểnh lên, vì đắc ý mà tự tin tạo thành độ cong.
Trời hừng sáng, Già Lam bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình tỉnh giấc, Tiểu Thanh đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm theo ba bộ quần áo, đi phía sau nàng là Phượng tam tiểu thư Phượng Thiên Tầm.
Phượng Thiên Tầm hôm nay ăn mặc cung trang sang trọng, quần áo dài màu hồng mân côi, cao quý mà thanh nhã, búi tóc lưu vân khéo léo, chỉ dựa vào một cây trâm để cố định, đi theo bước chân của nàng, mà phát ra ánh sáng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.
Hôm nay là ngày huynh trưởng nàng xem mắt, người tới đều là hoàng thất, hèn chi nàng ấy lại ăn mặc lọng trọng như vậy.
"Bây giờ các người thay bộ xiêm y này, cũng không cần đeo mặt nạ." Phượng Thiên Tầm đánh giá ba người Già Lam, Tống Thiến Nhi và Mộc Mộc, đưa ra từng lời bình một.
"Cô, không có trở ngại gì."
Tống Thiến Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Phượng Thiên Tầm đi tới trước mặt Mộc Mộc, đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại: "Tiểu Thanh, đánh phấn lên mặt nàng ta nhiều một chút, tới khi nào ta thấy rõ mặt của nàng thì thôi."
Mộc Mộc khẽ co rút, mặt của nàng nhìn không rõ lắm sao?
Kế tiếp là Già Lam.
"Cô......Đánh phấn lên cũng vô ích, vẫn là thay gương mặt mới đi."
Già Lam hắc tuyến, quả nhiên là cùng gien di truyền, nói chuyện thôi có cần phải độc địa thế không?
"Cô mau đi qua chỗ tiểu thư, tiểu thư có thuật dịch dung, có thể sẽ sửa lại cả khuôn mặt cho cô một lần, muốn đẹp thì sẽ đẹp." Tiểu Thanh thúc giục nàng, không quên thổi phồng tài nghệ tiểu thư nhà mình.
"Thuật dịch dung?" Già Lam nhất thời sinh ra hứng thú. trên thực tế, nàng đối với thuật dịch dung cũng thông hiểu một ít, lúc nhận nhiệm vụ, khó tránh cần phải ngụy trang, mới có thể bảo đảm an toàn cho mình. Nhưng mà, thuật dịch dung thường cần rất nhiều công cụ phụ trợ, trên tay nàng không có những thứ này, cho nên sẽ không dịch dung cho mình, hơn nữa nàng cũng không quan tâm lắm đến việc mặt nàng xấu hay không, nhìn riết cũng thành quen.
"Đúng vậy, Tam tiểu thư chúng ta là cao thủ dịch dung đấy. Phàm là người từng được nàng dịch dung qua, chỉ cần không nói lời nào, bảo đảm không ai có thể nhận ra." Tiểu Thanh đắc ý nói.
Già Lam đến gần, thấy Phượng Thiên Tầm giơ tay lên, hướng về phía cần cổ mình, từ chỗ nào đó lấy ra bảo thạch điếu trụy trong suốt màu đỏ, đầu ngón tay thon dài của nàng nhẹ nhàng nhấn một cái, một cái rương trang điểm tinh xảo lền từ bên trong nhảy ra.
Thì ra là chức năng không gian cất giữ của bảo thạch điếu trụy.
Mở rương trang điểm ra, ánh mắt Già Lam như phát sáng, tầng tầng lớp lớp trong đó, đầy đủ loại công cụ, trong lòng Già Lam thấy ngứa ngáy. Tuy rằng, những công cụ này còn rất nguyên thủy, không bì được với công cụ được làm ra ở hiện đại, nhưng nguyên lý trên căn bản là giống nhau.
"Ta có thể tự mình làm được không?"
Phượng Thiên Tầm kinh ngạc ngước mắt, nhìn về phía nàng.
Tiểu Thanh cau mày, cằn nhằn nói: "Cô nghĩ cô là ai, sao lại không biết phân biệt? Tam tiểu thư không bao giờ tùy tiện dịch dung cho người khác, hơn nữa những thứ này của Tam tiểu thư, cô biết sử dụng sao?"
"Tiểu Thanh." Phượng Thiên Tầm quát ý bảo nàng dừng lại, tiếp tục nhìn Già Lam, giọng nói thanh nhã cất lên: "Cô đến, để ta xem thử bản lĩnh của cô."
"Tiểu thư?" Tiểu Thanh khó hiểu nhìn tiểu thư, rương trang điểm của tiểu thư toàn là bảo bối, nhưng cũng chưa có ai được đụng đến bao giờ, nàng cũng chỉ được chạm vào có hai lần mà thôi.
Già Lam rất tự nhiên nhận lấy rương trang điểm, lấy ra miếng da tinh xảo, khi chạm vào rất có cảm giác, nàng lập tức đoán được là một miếng da heo, đã được xử lý đặc biệt, cho nên không khác da người là mấy, chỉ là độ dày...vẫn chưa đủ.
Nàng nhanh chóng cầm hai món công cụ, tỉ mỉ mài lên miếng da heo.
Tiểu Thanh thấy thế, khẽ hô lên thành tiếng, đây chính là miếng da tiểu thư trân quý nhất, không biết đã dùng nó dịch dung bao nhêu lần, mỗi lần đều giống y như đúc, khó phân biệt được thật giả, bây giờ lại để cho nàng làm hỏng.
Phượng Thiên Tầm nhanh tay, bụm miệng nàng lại, nhìn cách Già Lam làm rất thành thạo, con mắt từ từ mở to, tràn đầy kinh ngạc.
Thì ra nàng ta cũng biết dịch dung, hơn nữa còn là cao thủ.
Thật vất vả mới tìm được người đồng đạo, nàng đối với Già Lam càng hứng thú hơn.
Trong lòng Tiểu Thanh vẫn còn bất bình tức giận, đợi khi Già Lam đã mài xong, hóa trang thành khuôn mặt hoàn mỹ không chút sứt mẻ, miệng nàng mới mở lớn, quên không khép lại.
"Xong. Thế nào?" Già Lam nhìn vào tấm gương chiếu chiếu, gương mặt này với gương mặt lúc nàng nhìn vào gương Càn Khôn không khác nhau bao nhiêu, nàng rất hài lòng với tác phẩm của mình.
"Đẹp. Quá đẹp."
Mấy người trong phòng, dường như trăm miệng một lời, cả đám giương mắt đờ đẫn.