Sử Ma của Zero

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kirche nhập học vào Ma pháp Học viện Tristain vào tháng tư, khi hương thơm của mùa xuân còn đang phảng phất, tuần thứ hai của tháng Feo, giữa tuần Heimdall.

Buổi lễ được tổ chức tại phòng ăn Alviss. Tại đây, khoảng 90 tân sinh viên hàng năm được chia thành ba lớp. Những người con của các gia đình quý tộc tập trung từ khắp nơi đang lộ vẻ căng thẳng trên gương mặt, chờ đợi sự xuất hiện của hiệu trưởng

Osman.

Ngài Osman xuất hiện trên gác lửng cùng các giáo viên, nhìn xuống các học sinh tầng dưới.

「Các em học sinh. Các em là những mầm xanh của Tristain…… Ây ya!」

Ngài Osman làm một động tác phô trương, dang rộng tay chân tạo thành hình chữ X rồi nhảy từ lan can gác lửng xuống, định hạ cánh trên bàn ở tầng trệt. Giữa chừng, ông vung gậy, định sử dụng 『Levitation』 để hạ cánh một cách lộng lẫy nhưng đã thất bại thảm hại. Do tuổi già nên không kịp niệm chú, ông đã va mạnh vào bàn. Xung quanh trở nên hỗn loạn, các giáo viên chạy xuống để hỗ trợ. Ông bị co giật dữ dội, nhưng may mắn được hồi phục nhờ ma pháp nước của ai đó.

Ngài Osman đứng dậy mà không tỏ vẻ bối rối, mở miệng nói.

「Các em! Hãy trở thành những quý tộc đầy hứa hẹn, gánh vác tương lai của Halkeginia!」

Đó là những lời nói đáng kính. Mọi người vỗ tay vì thấy tội nghiệp cho ngài Osman đang cố tỏ ra bình tĩnh.

Trong số những quý tộc có mặt, có một cô gái tóc đỏ nổi bật với vẻ đẹp đặc biệt. Đó là Kirche với biệt danh Nóng Bỏng. Cô ngáp một cái to. Nhìn vị hiệu trưởng ngớ ngẩn, rồi bắt đầu nghĩ rằng việc du học có lẽ là một sai lầm.

Tuy nhiên, đối với một cô gái đã rời bỏ trường học ma pháp ở thủ đô Vindobona tại Germania…… du học nước ngoài là lựa chọn duy nhất còn lại. Cha mẹ cô sống ở lãnh địa Zerbst, định cho Kirche, người đã bỏ học và lông bông ở nhà, kết hôn với một bá tước già nua nào đó. Kirche không muốn kết hôn, nên cô đã bỏ trốn khỏi đất nước của mình.

Cô đã hành động theo sự thúc đẩy của bản thân. Từ khi còn nhỏ, cô đã quen với việc lấy những gì mình muốn bằng vũ lực, và nếu ai phàn nàn, cô sẽ bắt họ im lặng bằng ma pháp 『Viêm』 sở trường. 〝Sự cố〟 xảy ra ở Germania dẫn đến việc cô bị đuổi học cũng là do tính cách đó…… nhưng có vẻ như bản chất bẩm sinh không dễ thay đổi. Sự ngông cuồng đó của cô cũng được thể hiện rõ ràng ở Tristain.

Bên cạnh Kirche là một cô gái nhỏ tóc xanh. Trái ngược với Kirche, người có thân hình hoàn hảo như nữ thần sắc đẹp, cô lại sở hữu vóc dáng như trẻ con. Thực tế, có lẽ cô ấy là một đứa trẻ. Đôi mắt xanh biếc sau cặp kính vẫn còn vẻ ngây thơ. Cô đang chăm chú đọc sách, mặc dù đang trong lễ nhập học.

Không hiểu sao, Kirche cảm thấy khó chịu với thái độ đó. Đối với Kirche, một đứa trẻ chăm chỉ học hành chẳng là gì ngoài mục tiêu bắt nạt. Đọc gì thế? Cô lẩm bẩm và nhanh chóng giật lấy cuốn sách. Cô gái bị lấy sách nhìn Kirche bằng đôi mắt không cảm xúc.

Nội dung sách quá khó hiểu đối với Kirche.

「Cái gì thế này…… 『Ảnh hưởng của sức gió đến khí tượng và hiệu quả của nó』? Chẳng hiểu gì cả. Cô có thể sử dụng ma pháp cao cấp như thế này sao?」

Cô gái không trả lời mà chỉ đưa tay ra.

「Nè. Khi nhờ người khác làm gì, phép lịch sự là phải tự giới thiệu mình. Cha mẹ cô không dạy điều đó à?」

Mặc dù cô chỉ đang ra hiệu đòi lại cuốn sách bị lấy…… Sau khi suy nghĩ một lúc, cô gái tự giới thiệu, 「Tabitha」.

「Cái gì vậy! Ở Tristain họ đặt tên kỳ lạ thật đấy!」

Kirche cười ngặt nghẽo. Một giáo viên đang giải thích về việc phân lớp nhìn Kirche với ánh mắt giận dữ. Hoàn toàn không để ý, Kirche tiếp tục cười.

Tabitha lạnh lùng nhìn Kirche. Cái tên gắn liền với số phận của cha mẹ và bản thân cô lại bị cười nhạo như vậy. Vào thời điểm đó, không giống như hiện tại, Kirche không nhận ra sự thay đổi trong màu mắt của Tabitha.

Có lẽ vì không thể chịu đựng được nữa, một cô gái tóc hồng đào đứng dậy.

「Cô kia! Hiện tại các thầy cô đang nói những điều quan trọng đấy! Còn không mau im lặng đi!」

Có lẽ cô ấy đã bực mình với thái độ ngông cuồng của Kirche từ nãy giờ.

「Cô là ai?」

「Louise Françoise Le Blanc de La Vallière! Tôi ngạc nhiên khi thấy một người như cô ở đây!」

「La Vallière?」

Kirche vui vẻ nhìn vào mặt Louise.

「Rất hân hạnh được gặp. Tôi là Kirche von Zerbst. Thật vinh dự khi được gặp hàng xóm của mình tại đây.」

Louise bắt đầu run rẩy khi nghe những lời đó.

「Cái, cái, cái gì cơ?」

「Rất hân hạnh được gặp nhé.」

Kirche mỉm cười rạng rỡ. Một giáo viên đang tức run hết đôi chân, nhìn cảnh tượng đó đã tiến đến và quát ba người.

「Các cô im lặng cho tôi!」

Vâng, em hiểu rồi, Kirche nói và ngồi xuống ghế. Kirche nói và quay về chỗ ngồi của mình. Tabitha nhanh chóng giật lại cuốn sách từ tay Kirche, rồi nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn, mím chặt môi.

Y Y Y

Mỗi khóa học được chia thành ba lớp. Ba lớp này được đặt tên theo tên của các vị thánh huyền thoại, đó là Thorn, Ill và Sigel. Kirche và Tabitha thuộc lớp Thorn, Louise thuộc lớp Ill. Guiche và Montmorency được xếp vào lớp Sigel.

Và…… Kirche, người đã gây ồn ào và nổi bật ngay từ lễ nhập học, đã bị các nữ sinh trong lớp ghét cay ghét đắng. Sức quyến rũ hoang dã đặc trưng của con gái Germania cùng bộ ngực lớn của cô tỏa ra một mùi hương khó cưỡng, thu hút ánh nhìn của tất cả nam sinh trong lớp, khiến các cô gái Tristain vốn nổi tiếng hay ghen tị phải bực bội.

Tính cách của cô cũng là một nguyên nhân. Thái độ ngông cuồng của Kirche, vốn đã bị ghét ngay cả ở quê hương Germania, một đất nước của lửa, càng làm tổn thương sâu sắc đến thần kinh của người Tristain, nơi mà sự khiêm tốn được coi là một đức tính.

Ngay sau khi nhập học, Kirche đã quyến rũ ba nam sinh. Có hai lý do, thứ nhất, ba nam sinh đó tương đối ổn trong lớp. Và lý do thứ hai, quan trọng hơn…… là vì cô ấy đang chán.

Người thứ nhất, cô liếc mắt đưa tình khi đi ngang qua trong hành lang.

Người thứ hai, cô giả vờ như sắp ngã và ép ngực vào người đó.

Người thứ ba, cô cố tình khoanh chân ngay trước mặt anh ta.

Chỉ với những hành động đó, cả ba đều đã đến tỏ tình với Kirche. Kirche chấp nhận những lời tỏ tình này như thể một thư ký văn phòng đang sắp xếp các tài liệu được chuyển đến. Kirche không hề giải thích gì mà cứ thế hẹn hò với cả ba người, nên ngay lập tức cả ba nam sinh nhanh chóng quyết đấu với nhau.

Kết quả của trận quyết đấu đầy kịch tính và máu lửa này chính là chàng nam sinh thứ ba đã chiến thắng. Khi anh ta hớn hở đến báo tin mừng, nói rằng mình đã giành được quyền hẹn hò với Kirche…… thì Kirche đã có người thứ tư.

Những nữ sinh ngưỡng mộ nam sinh đó đã nổi giận đùng đùng. Một liên minh của những cô gái bị bỏ rơi được thành lập rồi họ đến đàm phán với Kirche. Lúc đó, Kirche đang phát triển một mối tình tam giác mới với người thứ năm và thứ sáu, cô nhìn những cô gái bị bỏ rơi rồi cười khẩy.

「Cô, cô nên biết điều đi. Rốt cuộc cô phải hẹn hò với bao nhiêu người đàn ông nữa mới hài lòng đây?」

「Đoán xem? Tôi còn không biết nữa.」

Kirche ngồi trên bàn, thản nhiên vừa đánh bóng móng tay vừa nói.

「Đừng có đùa!」

「Nhưng tôi chẳng làm gì cả. Họ tự ý đến nói với tôi mà. Những câu như, Kirche, em có muốn đến phòng anh uống rượu không? Hay là, Kirche, anh đã làm một bài thơ, em có muốn nghe không?」

Kirche bắt chước giọng của những chàng trai ấy nói.

「Cứ lặp đi lặp lại như vậy, tôi cũng chán, nên chỉ đành trả lời, theo cách nói của đất nước các cô là 〝Oui〟[note61701] thì phải. Không biết tôi đánh vần có đúng không?」

Thái độ như vậy khiến sự ghen tị của các cô gái lên đến đỉnh điểm.

「Nghe này? Đây là Tristain, nơi sự khiêm tốn và truyền thống được tôn trọng. Khác với đất nước man rợ của cô. Ngay cả trong tình yêu cũng có cách thức. Những kẻ quê mùa không hiểu điều đó nên mau chóng về nước đi.」

「Nếu các cô lo lắng cho người yêu của mình đến thế, sao không nhốt họ trong phòng?」

「Cô nói gì vậy?」

「Tôi thấy rất lạ. Nếu các cô ghen tuông đến vậy, tại sao không cố gắng giữ chân người yêu? Nếu yêu thì hãy khen ngợi họ đi. Có vẻ như các cô chỉ biết tỏ ra lạnh lùng, không nói một lời nào làm vui lòng các cậu ấy.」

「Đó là việc của những chàng trai nên làm chứ!」

「Tôi thì khác. Những gì tôi muốn, tôi sẽ khen ngợi đàng hoàng. Nếu không, tôi sẽ thấy mình thật tệ hại.」

「Đừng coi thường chúng tôi!」

「Mà, nói chung các cô đừng lo. Tuy tôi có nguyên tắc là lấy bất cứ thứ gì mình muốn, nhưng tôi sẽ không lấy thứ quan trọng nhất đối với người đó đâu.」

「Toàn nói dối! Cô đã ra tay với người yêu của chúng tôi còn gì!」

Kirche từ từ nhìn quanh các cô gái.

「Bởi vì họ không phải là quan trọng nhất, phải không?」

「Cô nói gì vậy?」

「Nếu họ là thứ quan trọng nhất, các cô sẽ không tụ tập đến đây đàm phán kiểu này đâu. Lúc này, có lẽ cái đầu của tôi đã không còn trên vai rồi. Không sai chứ?」

Những cô gái đang ghen tuông bất giác im lặng.

「…… Ừm.」

「Tôi cũng chưa muốn chết, nên sẽ không lấy đi thứ quan trọng nhất của bất kỳ ai.」

Các cô gái bị áp đảo bởi sức mạnh của Kirche, bắt đầu nhìn nhau.

「Bởi vì nếu như vậy, tôi cũng sẽ phải đánh đổi mạng sống mình. Hệ thống ma pháp của tôi là 『Hỏa』. Bản chất của lửa là phá hủy và đam mê. Nếu vậy, tôi muốn trải nghiệm một tình yêu có thể đốt cháy mạng sống, phá hủy tất cả bằng niềm đam mê ấy.」

Y Y Y

Trong khi Kirche có thể tạo ra nhiều người yêu nhưng không lấy một người bạn nào, Tabitha cũng không kém cạnh.

Tabitha không nói chuyện. Trong giờ nghỉ, giờ ăn, trong giờ học, sau giờ học, trong phòng giao lưu của ký túc xá, cô không chịu nói chuyện với ai cả. Chỉ im lặng đọc sách như bị ám. Ngay cả khi có ai đó nói chuyện với cô, Tabitha cũng lờ họ. Thậm chí còn khiến người khác nghĩ rằng cô không hề nhận ra sự tồn tại của mình.

Vì vậy, Tabitha trở thành đối tượng bị trêu chọc. Vì cô thậm chí không nói tên thật của mình, nên có tin đồn rằng cô là một đứa con ngoài giá thú.

Và thời điểm mà cô ấy bị ghét tới mức không thể cứu vãn là trong giờ học.

Y Y Y

Trước đó, Tabitha vẫn luôn được coi là một mọt sách đơn thuần, nhưng việc cô được mọi người biết tới là một Ma pháp sư dùng hệ gió tài ba là trong buổi học đầu tiên về 『Phong』.

Giáo viên phụ trách bài giảng 『Phong』, Thầy Guiteau, mở đầu bằng giọng lạnh lùng.

「Học sinh mới năm nay quá tệ.」

Các học sinh tụ tập ở sân trong tỏ vẻ không hài lòng với lời nói này.

「Nhìn vào hồ sơ nhập học, hầu hết đều là Ma pháp sư cấp Dot. Chỉ có vài Ma pháp sư cấp Line. Còn cấp Triangle thì hoàn toàn không. Chuyện này là sao?」

Cấp Dot hay Line chỉ số lượng hệ thống ma pháp có thể kết hợp. 『Dot』 là một hệ thống, 『Line』 là hai hệ thống. Ngay cả trong cùng một hệ thống, kết hợp nhiều hơn sẽ tạo ra ma pháp mạnh mẽ hơn.

Tôi không kỳ vọng gì ở các anh chị cả nhưng dù sao đây cũng là công việc, thầy Guiteau lẩm bẩm rồi bắt đầu bài học. Kỹ năng cơ bản của gió là 『Fly』 và 『Levitation』.

Nhưng chính lúc này…… Tabitha đã bắt đầu thể hiện.

Tabitha bay cao và nhanh hơn bất kỳ ai khác bằng ma pháp 『Fly』. Mặc dù vậy, cô đã cố gắng kiềm chế sức mạnh của mình để không quá nổi bật. Thầy Guiteau cau mày.

「Đối với một Ma pháp sư cấp 『Dot』, em làm khá tốt đấy.」

Ông không biết thực lực của Tabitha nên phát ngôn như vậy cũng là điều không thể tránh khỏi.

Vì nhiều lý do, ngoài hiệu trưởng Osman, không ai biết tên thật và thực lực của Tabitha. Hơn nữa, Thầy Guiteau đã không xem qua hồ sơ của các học sinh trao đổi.

Dù sao đi nữa, các em thua cô bé nhỏ tuổi nhất lớp, không thấy xấu hổ sao? Khi thầy Guiteau nói vậy, các học sinh đã rất phẫn nộ.

Kết quả là, trong giờ nghỉ sau bữa trưa, một thiếu niên quý tộc đã thách đấu Tabitha.

Trong trường hợp này, thách đấu gần như là một cuộc quyết đấu. Mặc dù gọi là quyết đấu, nhưng trong thời đại này hầu như không có ai chết. Đã từng có thời kỳ người ta nói rằng đó là phép tắc của quý tộc khi ra đòn kết liễu, nhưng thời đại của những anh hùng hào kiệt như vậy đã trôi vào dĩ vãng. Họ thi triển những câu thần chú ít gây chết người, và trận đấu sẽ kết thúc nếu một bên bị thương. Đôi khi có thể gãy một cánh tay, nhưng vẫn tốt hơn là mất mạng. Cách thắng lịch sự nhất là làm đối phương đánh rơi đũa phép.

Thiếu niên thách đấu Tabitha tên là de Lorraine. Xuất thân từ một gia đình danh tiếng chuyên về hệ thống Phong, cậu là một trong số ít Ma pháp sư cấp Line ưu tú trong khóa.

Cậu ta không thể chịu được việc thua Tabitha, một người có lai lịch không rõ ràng trong lớp học ma pháp 『Fly』. Vì thường ngày vẫn tự hào rằng không ai có thể vượt qua mình trong lĩnh vực gió, nên cậu ta muốn hạ gục Tabitha bằng mọi giá.

Cậu ta tiến đến gần Tabitha, người đang đọc sách trong sân,

「Thưa cô, tôi muốn cô chỉ dạy cho tôi về 『Phong』.」

Tabitha không trả lời. de Lorraine cảm thấy như bị xúc phạm.

「Tôi đang nhờ cô đấy. Đọc sách trong khi nghe người khác nói, không phải là rất bất lịch sự sao?」

Tabitha vẫn không trả lời. Cô phớt lờ lời nói của de Lorraine như gió nhẹ thổi qua má.

「Tôi hiểu rồi, có vẻ như khi nói đến trận đấu thật sự thì khác hẳn! Đúng vậy, trong một trận đấu, đây là cuộc trao đổi về mạng sống! Khác hẳn với việc bay nhảy trong lớp!」

Tabitha lật sang trang sách mới. Những lời lăng mạ của de Lorraine dường như không chạm đến cô gái mắt xanh này.

「Hừm!」

de Lorraine khịt mũi. Sau đó, rồi khóe miệng lộ ra nụ cười cay độc, cậu nói.

「Tôi hiểu rồi, có vẻ như tin đồn cô là con hoang là sự thật. Có lẽ cô thậm chí còn không biết mặt mẹ mình. Nếu tôi đi ghen tị với một người có xuất thân như vậy, danh dự gia đình tôi sẽ bị tổn hại!」

Khi cậu ta định bỏ đi sau khi nói những lời đó, Tabitha cuối cùng đã đứng dậy. Nếu Kirche lúc này nhìn thấy, cô ấy sẽ nhận ra. Trong đôi mắt xanh không cảm xúc ấy…… có một cơn gió tuyết lạnh lẽo đang thổi dữ dội.

「Cuối cùng cũng quyết định ra tay à?」

Tabitha đặt cuốn sách lên băng ghế và đi đến một khoảng trống gần đó.

Tabitha và de Lorraine đối mặt nhau ở khoảng cách khoảng mười mét.

「Mặc dù tôi không định xưng danh với một đứa con hoang, nhưng đây là phép tắc. Villiers de Lorraine, xin phép được làm đối thủ của cô.」

Nhưng Tabitha vẫn không xưng danh.

「Thật đáng thương khi đến lúc này mà vẫn không có tên để xưng! Tôi sẽ không nương tay đâu! Bắt đầu!」

de Lorraine hét lên và bắt đầu niệm chú. 『Wind Break』. Cậu ta định thổi bay Tabitha đến tận đằng kia chỉ trong một lượt. Tabitha vẫn đứng đó, không hề có tư thế phòng thủ, chờ đợi cơn gió mạnh sắp thổi bay mình.

‘Cái gì thế kia? Cô ta thậm chí không có dấu hiệu niệm chú.’ 『Wind Break』 của de Lorraine là một ma pháp mạnh mẽ. Để đối phó, cần phải mất một khoảng thời gian nhất định để niệm chú phản công.

Nhưng…… Tabitha chỉ cầm chặt cây trượng dài hơn chiều cao của mình bằng tay phải, lặng lẽ chờ đợi như thể phản ứng chậm chạp.

Có phải vì chưa từng tham gia trận đấu nên không biết cách sử trí trong chiến đấu, hay là đã sợ hãi trước gió của de Lorraine chỉ trong tích tắc……

Dù là gì đi nữa thì cũng đã quá muộn.

Trong khoảnh khắc de Lorraine nghĩ rằng ‘mình thắng chắc rồi……’

Tabitha khẽ vung trượng như thể đang gạt đi một mạng nhện trước mặt. Cô chỉ niệm một từ duy nhất trong chú văn. Chỉ với động tác và từ ngữ đơn giản đó, Tabitha đã kiểm soát được dòng không khí xung quanh.

Với luồng không khí tối thiểu, 『Wind Break』 của de Lorraine đã thay đổi hướng và tấn công chính người niệm chú.

de Lorraine bị đập vào tường bởi cơn gió mạnh do chính mình tạo ra. Ngay lập tức, Tabitha niệm chú. Hơi nước trong không khí đông lại, tạo thành vô số mũi tên băng tấn công de Lorraine.

「Híi!」

Keng keng keng keng keng keng keng keng keng! Âm thanh từ chiếc chuông khô khốc vang lên khi áo choàng và quần áo của de Lorraine bị ghim chặt vào tường.

de Lorraine hoảng sợ. Cậu ta sợ hãi trước sức mạnh áp đảo của 『Phong』 mà bản thân chưa từng thấy trong đời. Hệ thống ma pháp 『Phong』 có thể mạnh mẽ đến thế sao?

Một mũi tên băng to hơn bay về phía de Lorraine, người đang không thể cử động.

「Tôi sẽ chết mất! Cứu tôi với!」

Không kìm được mà sợ hãi hét lên. Mũi tên băng to bằng cánh tay cậu ta dừng lại ngay trước mặt de Lorraine. Rồi nó từ từ tan chảy…… tạo thành một vũng nước.

Đồng thời, những mũi tên băng đang ghim chặt cơ thể cậu ta vào tường cũng tan chảy.

de Lorraine được giải thoát khỏi sự trói buộc, cơ thể run rẩy dữ dội. Một vũng nước khác, không phải do mũi tên băng tạo ra, hình thành dưới chân cậu. de Lorraine quỳ xuống vũng nước ấm áp tạo ra từ chất lỏng tràn ra từ đũng quần mình.

Cậu ta ném đũa phép đi và bò lê bỏ chạy càng xa càng tốt. 「Xin hãy tha cho tôi!」 Cậu la lên.

Đôi chân nhỏ của Tabitha đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của cậu ta, khiến cậu ta sợ hãi kêu lên híiiiiiii! Rồi lùi lại. Tabitha đứng đó, nhìn xuống de Lorraine với khuôn mặt không đổi sắc.

「Xin tha cho tôi! Xin đừng giết tôi mà! Thách, thách đấu chỉ là một trò chơi! Cái kiểu quyết đấu đặt cược tính mạng đó đã là chuyện từ rất lâu về trước rồi!」

de Lorraine thốt ra những lời phủ nhận những gì mình vừa nói trước đó. Tabitha chĩa đũa phép về phía cậu.

「Tôi van cô! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cô nói, chỉ xin được tha mạng!」

Tabitha chỉ vào cây đũa phép nhỏ trong tay mình và nói ngắn gọn.

「Quên cái này.」

Đó là cây đũa phép mà de Lorraine đã ném đi khi nãy.

Y Y Y

Và cứ thế, Kirche và Tabitha đã khiến các bạn cùng lớp phải xấu hổ…… Những người không thể chấp nhận được là các cô gái bị Kirche cướp mất người yêu và de Lorraine, người đã bị Tabitha đánh bại thảm hại.

Bọn họ lén lút lên kế hoạch. Họ không thể tha thứ cho hai người đã khiến bản thân xấu hổ.

de Lorraine đề xuất một chiến lược với các cô gái.

Sau khi nghe kế hoạch của cậu ta, các cô gái gật gật đầu đồng ý, ý kiến hay đấy. Bởi vì đó là một kế hoạch có thể giúp họ loại bỏ hai kẻ đáng ghét cùng một lúc mà không ai có thể biết thủ phạm.

Truyện Chữ Hay