Sử Ma của Zero

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Và rồi, trở lại Ma pháp Học viện Tristain. Trong tòa tháp ký túc xá vừa mới bắt đầu kỳ nghỉ hè, hai cô nàng quý tộc đang chán nản vì không có gì làm.

Kirche đang lười biếng nằm dài trên giường của Tabitha. Cô đã cởi hết mọi cúc áo trước ngực, rồi dùng tay phe phẩy khắp cái cơ thể lộ rõ những đường cong rõ rệt đó. Trong căn phòng bị nắng hạ thiêu đốt không thương xót này, cái nóng như muốn luộc chín khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

「Nói thiệt đó Tabitha. Lấy gió thổi cho tớ mát thêm xíu nữa đi mà, xin cậu luôn.」

Tabitha mắt không rời sách, chỉ dùng tay vung nhẹ thanh trượng.

「Lạnh hơn chút càng tốt, lạnh tới buốt cả người luôn cũng được, sao cho giống với biệt danh của cậu ấy.」

Như đã đoán được từ trước, cơn gió Tabitha vừa niệm có pha lẫn hạt băng, ngay lập tức hạ nhiệt Kirche xuống.

「Aa, mát thật chứ……」

Kirche liền cởi phắt áo sơ mi ra rồi ném đi, thoải mái tận hưởng làn gió mát trong tư thế ngồi bắt chéo chân mà những tên bạn trai tôn sùng cô như nữ thần kia sẽ không bao giờ chứng kiến được. Nếu lỡ mà thấy thì sợ giấc mơ của họ sẽ tan thành mây khói mất.

Vừa đắm chìm trong làn gió, Kirche vừa đá sang nhìn Tabitha đang mải mê đọc sách không chút động đậy. Giữa cái thời tiết oi bức như thế này mà không đổ dù chỉ một giọt mồ hôi, phải chăng cái biệt danh 『Tuyết Phong』 không chỉ riêng mỗi nội tâm, mà còn chỉ cả sự lạnh giá trong cơ thể? Kirche khẽ nói.

「Nè Tuyết Phong, trông cậu cứ như tín đồ Tân giáo vậy, thích sách qua nhỉ. Không lẽ đó là 『Giáo lý thực hành』 mà bọn họ nhắc tới nhắc lui cả ngày không?」

『Giáo lý thực hành』 là…… một trường phái chủ trương nên trung thành để diễn giải cuốn『Sách cầu nguyện của Khởi tổ』, được cho là ghi chép về những sự nghiệp vĩ đại và giáo lý của Khởi tổ Brimir.

Tuy nhiên, 『Sách cầu nguyện của Khởi tổ』 lại có rất nhiều phiên bản được gọi là 〝bản gốc〟 ở rất nhiều nơi, và nội dùng còn khác nhau nữa. Không chỉ vậy, còn có người nói rằng, 『Sách cầu nguyện của Khởi tổ』 được viết sau khi Khởi tổ Brimir qua đời hàng trăm năm sau. Cuốn 『Sách cầu nguyện của Khởi tổ』 được truyền lại bao thế hệ trong hoàng gia Tristain thậm chí còn không có chữ nào trên đó. Vì vậy, cho đến nay các học giả thần học đã đưa ra nhiều cách giải thích khác nhau, và các tu viện cùng các quý tộc ở Halkeginia đã áp dụng theo cách hiểu của riêng mình để trị thế.

Phong trào 『Giáo lý thực hành』 bắt đầu từ một giám mục của Tôn giáo Quốc gia Romania, nhằm mục đích cải cách các tu viện đã thối nát, chỉ biết bóc lột mồ hôi nước mắt thường dân. Nó đã phát triển thành một làn sóng vượt qua biên giới, lan rộng khắp những thành phố lớn lẫn nông thôn, tước đoạt lại quyền lực cùng lãnh địa từ những tu sĩ lạm dụng đặc quyền. Tuy nhiên, không ai biết liệu cách diễn giải đó có hợp lý và chính xác hay không. Có thể nói, ngay cả Khởi tổ Brimir cũng không thể đưa ra câu trả lời.

Tabitha đóng sách lại. Sau đó, lật tựa sách đưa cho Kirche xem. Đó không phải là Tôn giáo thư mà cô nghĩ, chỉ đơn giản là sách Nghiên cứu Ma pháp thôi.

「Tớ chỉ đọc thôi.」

Tabitha nói.

「Mà cũng đúng, sao cậu có thể là tín đồ Tân giáo được chứ. Mà hôm nay nó quá rồi đó. Nóng muốn chết được. Nên hôm qua tớ nói rồi đó? Đã bảo là nay đi Germania đi không chịu nghe, chắc chắn ở đó sẽ mát hơn chỗ này nhiều.」

Tabitha lại bắt đầu đọc sách. Vì Kirche biết hoàn cảnh gia đình Tabitha, nên mới mời cô ấy đến quê nhà lãnh địa Zerbst vào hè năm nay. Tuy nhiên, Tabitha lại lắc đầu. Bất đắc dĩ, Kirche đành ở lại Ma pháp Học viện này để làm bạn với cô. Thật có lỗi nếu chỉ để Tabitha một mình.

「Thiệt tình, có lẽ chỉ còn mỗi hai người tụi mình là ở lại ký túc xá giống như phòng tắm hơi trong cái kỳ nghỉ hè này thôi đó.」

Kirche định ra sân trong tắm. Dù là học sinh hay giáo viên, chắc họ đều về nhà từ lâu rồi. Không ai đâu mà nhìn trộm.

Tuy nhiên lúc này……

Một tiếng hét vang lên từ lầu dưới.

Kirche và Tabitha lập tức nhìn nhau.

Kirche vội khoác áo sơ mi vào, nhanh chóng cầm lấy đũa phép rồi lao ra khỏi phòng. Tabitha lập tức đuổi theo sau.

Y Y Y

Tại căn phòng lầu dưới, một nhóm khác cũng ở lại ký túc và đang ầm ĩ cãi nhau.

「Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy hả! Đồ ngốc!」

「Không phải, anh…… Tại anh nghĩ nay nóng quá ấy mà! Nghĩ rằng em cũng không thấy dễ chịu gì, nên mới……」

Những người đang gây ồn ào là Guiche và Montmorency. Tại sao hai người họ lại ở trường trong hè nhỉ?

「Ra vậy à. Cuối cùng đó mới là mục đích của anh phải không! Cái gì mà, chúng ta cùng nhau nghiên cứu thuốc đo! Cái gì mà, nghỉ hè rồi, trường làm gì còn ai, chế thuốc cấm cũng được! Em sẽ không tin vào lời nói dối của anh một lần nào nữa! Rốt cuộc anh tính làm cái gì vậy hả!」

「Anh vốn định làm vậy mà! Đâu có nói dối em đâu!」

「Vì không còn ai nên anh định làm mấy chuyện mờ ám đúng không! Đừng có mà mơ anh nhé! Trước khi kết hôn, em sẽ không để bất kỳ ai động một ngón tay vào đâu!」

Guiche lắc lắc đầu.

「Đừng có đến gần em!」

「Anh thề. Anh sẽ thề mà.」

Guiche đặt tay lên ngực.

「Trước Khởi tổ và Thần linh, tôi, Guiche・de・Grammont, xin thề. Việc tôi cởi nút áo sơ mi của Montmorency lúc cô ấy mệt mỏi ngủ thiếp đi không phải vì ý đồ xấu. Thật sự vì cô ấy trông có vẻ rất nóng, đổ mồ hôi rất nhiều, lo lắng cô ấy có thể bị say nắng đe dọa tính mạng nên mới làm vậy thôi.」

「Anh nói thật không?」

Montmorency hỏi với vẻ nghi ngờ.

「Như anh đã thề trước Thần linh.」

「Guiche nghiêm túc trả lời.」

「…… Anh sẽ không làm những chuyện mờ ám với em chứ?」

「Sẽ không đâu. Thậm chí anh còn không dám nghĩ tới.」

Montmorency suy nghĩ một hồi, rồi nhanh chóng vén váy lên chút, cố tình cho Guiche nhìn thấy quần lót của mình. Guiche lập tức vồ về phía cô. Thấy cậu ta như vậy, Montmorency liền hét lớn.

「Thần linh ơi! Có tên nói dối kìa! CÓ TÊN NÓI DỐI Ở ĐÂY KÌA!」

「Màu trắng! Là màu trắng! Hóa ra là màu trắng à!」

「Không! Không được! Dừng lại đi! Em nói anh dừng lại đi màà!」

Trong lúc hai người đang vật lộn nhau như vầy…… Đùng! Cánh cửa đột nhiên bật mở, Kirche với Tabitha xông vào. Rồi mặt đối mặt với Montmorency đang bị nằm đè lên trên giường.

「…… Gì vậy chứ. Ra là các cậu đang bận à.」

Kirche thở dài nói.

Guiche đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc, với cử chỉ thanh lịch, cậu nói.

「Không, tớ chỉ đang…… giúp cậu ấy chỉnh lại chiếc cúc áo xộc xệch của Montmorecy mà thôi.」

「Đè cậu ấy xuống mở chỉnh được à?」

Kirche ngớ người hỏi.

「Chỉ là giúp cậu ấy chỉnh lại chiếc cúc áo xộc xệch thôi.」

Guiche lặp lại lần nữa.

Montmorency lạnh lùng nói.

「Thiệt tình! Anh quá đáng lắm rồi đó! Trong đầu anh không nghĩ gì khác được ngoài chuyện đó à!」

Guiche đỏ mặt.

Kirche chán nản nói tiếp.

「Các cậu đúng thật là một cặp đôi không biết lãng mạn gì cả nhỉ…… Nay trời đã nóng rồi. Sao lại còn phải làm trong căn phòng ký túc không khác gì phòng tắm hơi như này nữa chứ.」

「Tụi tớ đã làm gì đâu! Cơ mà các cậu sao lại ở đây lúc này. Chẳng phải đang nghỉ hè sao.」

「Cũng tại lười nên tụi tớ mới ở lại thôi. Biết là nghỉ hè nhưng mà vượt biên cũng khá là phiền. Vậy còn các cậu thì sao?」

「Tụi tớ thì……」

Montmorency ngập ngùng, có vẻ khó nói. Sao mà nói được cô đang lén nghiên cứu thuốc cấm được chứ.

「Tụi, tụi tớ đang nghiên cứu ma pháp.」

「Thiệt tình, nghiên cứu cái gì thì cũng chưa biết chắc nha. Tớ nói đúng chứ?」

「Chỉ mỗi Guiche mới muốn nghiên cứu mấy thứ mờ ám đó thôi! Thiệt tình, nóng quá làm anh bị điên luôn rồi à? Mau ra ngoài làm lạnh đầu lại đi.」

Nghe vậy, Guiche ủ rũ cúi đầu xuống.

「Đúng nhỉ.」 Kirche lẩm bẩm.

「Cái gì mà, đúng nhỉ vậy?」

「Chúng ta ra ngoài đi dạo thôi, ở chỗ nóng thế này thì sớm muỗn cũng điên mất.」

「Hể? Đi đâu cơ?」

「Xuống phố đi. Đã có duyên ở lại trường rồi, thế thì đối xử tốt với nhau chút nhé. Kỳ nghỉ hè còn dài mà.」

「Nghe cậu nói vậy, tớ cũng muốn uống thứ gì đó mát lạnh……」

Guiche cũng gật đầu. Montmorency cũng đồng ý đi ra ngoài, vì nếu ở lại ký túc xá một mình với Guiche thì không biết cô sẽ bị cậu ta làm gì nữa.

「Uống nước xong thì lo mà làm mát đầu óc đi đấy.」

「Tớ sẽ làm mát mà, xin thề với Thần linh luôn.」

「Rồi, còn cô gái nhỏ bên kia thì sao?」

Montmorency chỉ vào Tabitha đang đọc sách. Kirche gật đầu.

「Cậu ấy cũng sẽ đi.」

「Chỉ liếc sang một cái mà cậu cũng biết cô ấy muốn nói gì à?」

「Dĩ nhiên là biết rồi.」

Chắc chắn là vậy, Kirche nói với vẻ mặt như thế.

Sau đó Tabitha đóng sách lại, đi thẳng đến cửa sổ rồi huýt sáo. Vụt vụt, có tiếng vỗ cánh. Không lâu sau, Tabitha nhảy khỏi cửa sổ, Tabitha liền theo sau.

Khi Montmorency nhìn ra cửa sổ, cô thấy con rồng gió của Tabitha đang lơ lửng bên dưới. Kirche đã ngồi lên lưng nó và vẫy tay.

「Nhanh ngồi lên nào, không thì tụi tớ sẽ bỏ các cậu lại đó!」

Guiche và Montmorency cũng nhảy theo. Guiche nhảy lên trước rồi đỡ lấy Montmorency. Nhưng rồi Montmorency lại bắt đầu trách móc Guiche, người vừa đỡ cô bằng những lời như kiểu, đừng có chạm vào em! Hay là, đừng có dùng cái cặp mắt dê cụ đó nhìn em!

「Hồi nào…… Anh chỉ đỡ em thôi mà.」

「Vậy anh đang sờ chỗ nào vậy!」

「Hai người không phải người yêu nhau sao?」

Kirche bất lực lẩm bẩm.Cuối cùng thì mọi người cũng đã tới thị trấn dưới chân thành Tristain, rồi từ phố Bourdonné rẽ sang một con đường khác. Trời dần chìm vào bóng chiều tà, khắp con đường bắt đầu được thắp sáng bởi những ánh đèn ma pháp. Bầu không khí hài hòa, náo nhiệt mang cảm giác huyền ảo…… hòa quyện cùng cái nóng oi ả của mùa hè đang bao trùm khắp con phố.

Nếu bảo Bourdonné là mặt ngoài của Tristain, thì đại lộ Crichtonné chính là một bộ mặt khác ẩn đằng sau đó. Ở đây có hàng loạt những quán rượu và sòng bạc mờ ám. Montmorency bất giác nhíu mày, Kirche dường như không bận tâm, cứ thế tiếp tục bước đi. Cả nhóm vừa đi vừa bàn bạc xem nên vào quán nào. Kirche hỏi Guiche xem cậu có biết quán nào nên đi không.

Guiche cười cười đáp.

「Nhắc tới thì, tớ biến một quán vô cùng nổi tiếng. Từ lâu tớ đã muốn đến thử xem sao rồi……」

「Không phải mấy quán mờ ám chứ?」

Montmorecy cảm thấy điều gì đó kỳ quặc trong lời nói của Guiche, cô hỏi lại. Guiche nhanh chóng lắc lắc đầu.

「Tuyệt đối không phải mấy quán mờ ám đâu mà!」

「Vậy nó là quán như nào?」

Guiche im lặng.

「Vậy chắc chắn nó là mấy quán mờ ám rồii~~~! Anh mau nói đii~~~!」

Montmorency nắm lấy cổ cậu rồi siết chặt.

「Không có mờ ám đâu! Chỉ là trong quán đó có những cô gái mặc trang phục dễ thương và phục vụ rượu thôi à…… Ặcc!」

「Đó chẳng phải gọi là mờ ám rồi sao! Anh nói không phải chỗ nào chứ!」

「Chẳng phải nơi đó rất thú vị sao.」

Kirche hứng thú, giục Guiche.

「Chúng ta đến đó xem thử đi. Tới quán bình thường thì chán ngắt.」

「Cậu đang nói gì vậy!」

Montmorency hét lên.

「Thiệt tình, không hiểu sao con gái Tristain lại thiếu tự tin về bản thân đến vậy nhỉ? Chả thú vị tý nào.」

Kirche chế giễu nói, câu đó khiến cho Montmorency tức giận.

「Hưmm. Bị những cô gái thấp hèn đó rót rượu cho thì uống còn gì là ngon nữa!」

Tuy nhiên, khi Guiche bắt đầu bước đi với vẻ phấn khích dưới sự thúc giục của Kirche, Montmorency đành miễn cưỡng đuổi theo.

「Đợi đã! Anh đợi em chút nào! Đừng có bỏ em lại chỗ này chứ!」

Y Y Y

「Chào mừng quý khách!」

Vừa bước vào quán, họ được chào đón bởi một người đàn ông cao to mặc áo da bó sát.

「A rà! Đây là lần đầu mọi người đến đây sao? Đã vậy còn là những tiểu thư quý tộc nữa! Thật xinh đẹp làm sao! Quả là Très bien! Như vậy thì những cô gái ở quán tôi sẽ bị lu mờ mất! Tôi là chủ quán, Scarro. Mong mọi người hãy tận hưởng quãng thời gian nghỉ ngơi tại đây nhé!」

Chủ quán nói xong, cúi chào một cái rồi cứ thế uốn éo cả người. Mặc dù trông anh ta thấy gớm thật, nhưng vì được khen là xinh đẹp nên tâm trạng Montmorency cũng trở nên tốt hơn. Cô vuốt mái tóc rồi điềm tĩnh nói.

「Xin hãy đưa chúng tôi đến bàn tốt nhất trong quán.」

「Ở quán chúng tôi, bàn nào cũng đều sạch sẽ bóng loáng như biệt thự của Bệ hạ vậy!」

Scarron dẫn cả nhóm đến bàn. Quán có vẻ đông khách. Đúng như lời đồn, những cô gái trong trang phục gợi cảm đang mang rượu và thức ăn cho khách. Guiche đã bắt đầu nhìn ngó xung quanh một cách mê mẩn rồi sau đó bị Montmorency kéo tai.

Khi vừa ngồi xuống, một cô gái có mái tóc hồng đào đến chỗ họ nhận đơn. Cô trông có vẻ rất căng thẳng, toàn thân run rẩy, còn dùng cả khay để che mặt.

「Sao cô lại che mặt đi vậy?」

Guiche bất mãn hỏi. Cô gái không trả lời, chỉ dùng tay ra hiệu họ nhanh chóng gọi món. Từ màu tóc và vóc dáng của cô gái, Kirche lập tức nhận ra điều gì đó và nở nụ cười rạng rỡ nhất kể từ đầu mùa hè này.

「Đặc sản của quán là gì nhỉ?」

Cô gái che mặt bằng khay chỉ tay vào bàn bên cạnh. Ở đó có một đĩa chim non nướng phết mật ong được bọc trong vỏ bánh.

「Rượu ngon nhất của quán là gì nhỉ?」

Cô chỉ vào chai rượu Gogne cổ mà một cô gái khác phục vụ ở bàn bên cạnh đang cầm.

Kirche nhìn chằm chằm cô, rồi đột nhiên la lên với giọng ngạc nhiên.

「A, cậu Sử ma đang tán tỉnh cô gái đằng kia kìa!」

Cô gái lộ mặt ra khỏi chiếc khay rồi nhìn quanh với cặp mắt sắc bén. Cả nhóm trừ Kirche, đồng thanh la lớn khi thấy khuôn mặt cô.

「Louise!」

Thấy Kirche ở đó cười khúc khích, cô mới biết mình đã bị lừa, nhanh chóng dùng khay che mặt lại.

「Quá muộn rồi, La Vallière.」

「Tôi không phải là Louise.」

Louise giọng run run. Sau đó, Kirche nắm lấy tay cô, kéo ngã lên bàn. Tiếp theo Kirche giữ tay phải, Guiche giữ tay trái, Tabitha giữ chân phải, và Montmorency giữ chân trái. Louise không cử động được, liền quay mặt đi, rồi run rẩy nói.

「Tôi không phải Louise, mau thả ra!」

「Cậu đang làm gì ở nơi này vậy?」

Louise không trả lời. Kirche búng tay, rồi Tabitha niệm chú. Sức mạnh của gió điều khiển toàn thân Louise, khiến cô không còn cách nào khác đành phải ngồi thẳng người trên bàn.

「Các, các cậu định làm gì nữa vậy!」

Kirche lại búng tay một lần nữa. Tabitha im lặng vẫy trượng phép. Khối không khí vừa điều khiển toàn thân Louise biến thành những ngón tay vô hình. Chúng cù khắp người cô.

「Ahahahaha! Đừng có cù nữa! Nhột quá! Tớ bảo là mau dừng lại đi mà!」

「Tại sao cậu lại phải làm phục vụ ở đây?」

「Tại sao tớ phải nói cho các cậu biết chứ! Ahahahaha!」

Những ngón tay không khí cù Louise dữ dội. Nhưng Louise vẫn không chịu khai. Cuối cùng cô kiệt sức, nằm rũ xuống bàn.

「Chán vậy, cứng miệng chết được. Gần đây cậu giấu nhiều bí mật quá rồi đó.」

「Biết vậy rồi thì…… để tớ yên đi……」

「Vậy được thôi.」

Kirche chán nản, cầm lấy thực đơn.

「Nhanh gọi món đi chứ!」

「Lấy cái này.」

Kirche chỉ vào menu rồi nói.

「Cậu nói vậy tớ biết ghi món nào đây!」

「Tất cả được viết ở đây, toàn bộ mang ra hết đi.」

「Hả?」

Louise kinh ngạc nhìn lấy Kirche.

「Được rồi, cứ mang tất cả ra đây đi.」

「Cậu giàu thật nhỉ…… Hàa, ghen tị quá đi mất.」

Trong lúc Louise thở dài lẩm bẩm, Kirche tiếp lời.

「À rá? Đương nhiên là sẽ ghi vào hóa đơn của cậu rồi. Tớ rất cảm kích lòng tốt của cậu đó, La Vallière – san.」

「Hảa? Đừng có mà nói mớ! Tại sao tớ phải đãi cậu chứ!」

「Tớ sẽ nói với mọi người trong học viện rằng cậu đang làm phục vụ ở đây đấy.」

Louise bất ngờ, há hốc mồm kinh ngạc.

「Nếu cậu dám nói…… tớ sẽ giết cậu.」

「Không chịu đâu. Tớ không muốn bị giết chút nào, nên là hãy mau chóng mang tất cả ra đây nhé.」

Louise buồn bã cúi vai, rồi loạng choạng đi về phía nhà bếp mặc kệ bản thân va vào nhiều thứ trên đường đi.

Guiche lắc lắc đầu rồi nói.

「Cậu thật là một cô nàng xấu tính.」 Nghe vậy, Kirche vui vẻ đáp trả.

「Đừng hiểu lầm. Tớ ghét cậu ấy. Về cơ bản, tụi này vốn là kẻ thù của nhau.」

Kirche ngừng lời, vô tình thấy chiếc áo choàng của Tabitha bị méo sang một bên, rồi nhanh chóng sửa lại.

「Sửa lại cho cậu rồi nè. Thiệt tình, cậu mau sửa lại cái tính làm rối tóc với áo choàng lúc dùng ma pháp đi chứ. Là con gái thì phải chú ý tới vẻ bề ngoài. Kiến thức chỉ là thứ yếu thôi, hiểu chưa?」

Kirche chăm tóc và những thứ khác cho Tabitha như một người chị lo lắng cho em gái, hay như một người mẹ quan tâm đến con gái mình.

Guiche nhìn về phía Tabitha. Cậu ta thắc mắc tại sao một cô gái Germania xấu tính như vậy lại có thể tin tưởng Tabitha đến thế. Dù đang là kỳ nghỉ hè, cả hai đều không về quê mà đi lại cùng nhau. Hơn nữa, từ nãy đến giờ, hai người có vẻ như đang tâm đầu ý hợp. Một phần là do Tabitha ít nói, nhưng chỉ cần liếc mắt là họ đã hiểu ý nhau, thân thiết như chị em ruột vậy.

Nhưng…… Guiche nhíu mày. Phải thừa nhận rằng khi mới nhập học, cả hai không thân thiết đến vậy. Cậu không nhớ rõ lắm vì lúc đó đang mải mê theo đuổi những cô gái khác, nhưng hình như giữa họ từng có một cuộc đấu tay đôi thì phải?

Khi Guiche định hỏi về điều đó thì có những vị khách mới xuất hiện trong quán.

Đó là những quý tộc ăn mặc lịch lãm. Họ đội những chiếc mũ rộng vành có lông vũ một cách sành điệu, từ dưới vạt áo choàng lộ ra những cây gậy trông giống như thanh kiếm. Có vẻ họ là những sĩ quan trong quân đội hoàng gia.

Trong bầu không khí căng thẳng gần đây, có lẽ họ đã dành cả ngày để luyện tập quân sự. Bước vào quán ồn ào rôm rả, họ ngồi xuống rồi bắt đầu nhìn quanh.

Rồi sau đó bình phẩm về các cô gái trong quán. Nhiều cô gái lần lượt đến rót rượu, nhưng có vẻ không có ai trong số đó có thể khiến họ hài lòng. Một sĩ quan bắt gặp Kirche và nháy mắt.

「Nhìn đi, có một tiểu thư quý tộc ở đằng kia kìa! Chỉ có những cô gái tay cầm đũa phép mới xứng với chúng ta thôi nhỉ!」

「Đúng vậy! Đây là ngày nghỉ hiếm hoi mà Bệ hạ ban cho những sĩ quan quân đội hoàng gia chúng ta! Được phục vụ bởi thường dân thì không đủ để an ủi mà. Này, quý cô đằng kia ơi!」

Họ nói những điều như vậy với nhau, bàn bạc xem ai sẽ lên tiếng với giọng đủ to để bên này nghe thấy. Kirche có vẻ quen với những tình huống kiểu vậy, vẫn bình thản uống rượu. Tuy nhiên, Guiche và mọi người đã bắt đầu cảm thấy lo lắng. Mặc dù Guiche là con trai và cậu có trách nhiệm hộ tống các cô gái, nhưng không thể nào cứng rắn đối đầu với những tên quý tộc đang giữ chức vụ chỉ huy trung đoàn hay thành viên của đội cận vệ. Kết cục có lẽ sẽ là bị đánh bại thảm hại.

Cuối cùng có vẻ họ đã quyết định được người sẽ lên tiếng. Một quý tộc đứng dậy. Đó là một chàng trai trông khá tuấn tú vừa ngoài 20 tuổi.

Anh ta tự tin vuốt ria mép, tiến đến gần Kirche và cúi chào một cách lịch thiệp.

「Chúng tôi là sĩ quan thuộc Liên đoàn Vár. Xin phép được mời quý cô, người mà chúng tôi cho rằng là hiện thân của vẻ đẹp, đến bàn của chúng tôi.」

Kirche trả lời mà không thèm nhìn về phía họ.

「Xin lỗi, tôi đang dành thời gian vui vẻ với bạn bè.」

Những lời chế nhạo vang lên từ phía nhóm anh ta. Có vẻ anh nghĩ rằng nếu bị từ chối tại đây sẽ rất mất mặt. Vị quý tộc bắt đầu dùng những lời nói nhiệt tâm tán tỉnh Kirche.

「Làm ơn quý cô đây hãy xem xét lại. Chúng tôi khẩn khoản cầu xin. Chúng tôi cuối cùng sẽ phải đến vùng đất của cái chết, liệu cô có thể ban cho chúng tôi niềm hạnh phúc nhất thời này hay không?」

Nhưng Kirche chỉ lắc tay từ chối mà không nói thêm gì.

Vị quý tộc buồn bã quay lại chỗ bạn bè mình.

「Cậu không hút gái lắm nhỉ.」 Họ nói, và rồi anh ta lắc đầu.

「Các cậu có nghe giọng của cô ta không? Đó là một cô gái người Germania. Mặc dù là quý tộc, nhưng cũng đáng ngờ lắm!」

「Tôi nghe nói con gái Germania rất dâm mà? Hiếm có chuyện họ lại kín đáo thế này!」

「Có lẽ cô ta là tín đồ Tân giáo!」

Có lẽ do say rượu cùng thất vọng, các quý tộc bắt đầu nói xấu với giọng đủ lớn để bàn cô nghe thấy. Guiche và Montmorency nhìn nhau, rồi hỏi Kirche rằng, 「Chúng ta mau rời khỏi quán đi?」

「Chúng ta đến đây trước mà.」

Sau khi lẩm bẩm, Kirche đứng dậy. Mái tóc đỏ dài của cô ấy phấp phới như ngọn lửa đang bùng cháy. Những vị khách khác và các cô gái trong quán, những người đang theo dõi tình hình đột nhiên im lặng.

「Ồ yá, cô đã quyết định tiếp chuyện chúng tôi rồi sao?」

「Ừm. Nhưng không phải bằng rượu…… mà bằng cái này nhé?」

Kirche thanh lịch rút đũa phép ra.

Những tên đàn ông cười ồ lên.

「Thôi nào, quý cô ơi! Chúng tôi là quý tộc, không thể rút đũa phép trước nữ nhân được!」

「Các anh sợ sao? Sợ con gái Germania à?」

「Làm gì có chuyện đó!」

Những tên đàn ông tiếp tục cười ha hả.

「Vậy thì, tôi sẽ làm cho các anh buộc phải rút đũa phép ra cho bằng được.」

Kirche vung tay. Số lượng quả cầu lửa bay ra từ đầu đũa bằng với số lượng các quý tộc trước mặt cô, rồi nó phóng thẳng vào mũ của họ, trong chớp mắt, đốt rụi những chiếc lông trang trí. Cả quán ồ lên. Kirche cúi chào về phía khán giả.

Những tên đàn ông bị chế nhạo đồng loạt đứng dậy.

「Này cô, đùa như vậy là quá đáng rồi đấy.」

「A rà? Tôi luôn luôn nghiêm túc đấy. Hơn nữa…… chẳng phải các vị đã mời trước sao?」

「Chúng tôi mời rượu. Không phải mời đũa phép.」

「Thật là một sự xúc phạm khi phải uống rượu với những quý ông sân si qua lại vì bị từ chối! Để xóa bỏ lời xúc phạm, tôi xin phép được dùng cây đũa này.」

Bầu không khí trong quán trở nên căng thẳng.

Một viên sĩ quan mở miệng như đã quyết tâm.

「Quý cô ngoại quốc à, cô có biết lệnh cấm quyết đấu không? Chúng tôi bị cấm đánh nhau riêng bởi sắc lệnh của Bệ hạ. Tuy nhiên cô là người nước ngoài. Ở đây dù nấu hay nướng, nếu là thỏa thuận giữa các quý tộc thì không ai có thể đàm tiếu. Cô có ý vậy không?」

「Quý tộc Tristain nói dài dòng thật đấy. Nếu là Germania thì đã kết thúc từ lâu rồi.」

Bị coi thường đến mức này thì không thể rút lui được. Các sĩ quan liếc mắt nhìn nhau. Rồi một trong số các quý tộc nắm vành mũ và nói.

「Xin hãy chọn đối thủ. Cô có quyền đó.」

Kirche không đổi sắc mặt. Tuy nhiên, trong lòng cô đang cuộn lên cơn giận như ngọn lửa. Kirche càng khó chịu thì lời nói càng trở nên xem thường, thái độ càng trở nên bình tĩnh.

「Con gái Germania đúng như các vị nói, rất ham muốn. Vì vậy tất cả lên cùng một lúc. Như vậy được chứ?」

Với lời nói dũng cảm này của Kirche, cả quán vỗ tay rầm rầm. Các sĩ quan đỏ mặt tía tai vì cơn tức trước sự sỉ nhục này.

「Chúng tôi tuy là quý tộc, nhưng cũng là quân nhân. Với sự sỉ nhục và thái độ thách thức như vậy, dù là con gái cũng không thể tha thứ. Xin hãy ra ngoài.」

Các sĩ quan ngẩng cằm hướng ra ngoài. Guiche run rẩy trước diễn biến của sự việc. Montmorency thản nhiên uống rượu như không liên quan. Louise ôm đầu trong nhà bếp, nghĩ rằng cái con ngốc đó toàn gây ra rắc rối không đâu. Saito không thể can thiệp vì đã bị Louise trút giận vì chuyện khi nãy tới bất tỉnh.

Vì vậy, người đứng lên là Tabitha.

「Không cần cậu đâu. Cứ ngồi đi. Sẽ kết thúc nhanh thôi.」

Nhưng Tabitha lắc đầu.

「Sao vậy? Cậu nói tớ không thắng nổi à?」

「Không phải. Nhưng tớ sẽ đi.」

「Chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu cả.」

Khi Kirche nói vậy, Tabitha lại lắc đầu.

「Tớ nợ cậu.」

「Chuyện Lagdorian lần trước ấy à? Không sao đâu. Đó là chuyện tớ tự nguyện mà.」

「Không phải.」

「Ể?」

Rồi Tabitha thốt lên rõ ràng.

「Nợ cậu một ân huệ.」

Kirche nhớ lại sau khi nghe câu đó.

「Chuyện đó cũng lâu rồi nhỉ.」

Kirche mỉm cười.

Rồi cô suy nghĩ một chút. Và cuối cùng, quyết định giao phó cho người bạn thân này.

「Sao thế! Sợ rồi à! Nếu bây giờ xin lỗi, chúng tôi có thể tha thứ cho đấy!」

「Thay vào đó, hãy rót rượu cho chúng tôi nhiều vào nhé!」

「Nếu may mắn thì mọi việc sẽ chỉ dừng lại ở việc rót rượu thôi!」

Những tên sĩ quan cười. Kirche chỉ vào Tabitha.

「Xin lỗi. Nhưng cô bé này sẽ là đối thủ của các vị.」

「Không phải là đứa trẻ sao! Các người định chế giễu chúng tôi đến mức nào vậy!」

「Tôi muốn các vị đừng hiểu lầm. Cô bé này còn giỏi hơn cả tôi đấy. Dù sao thì cô ấy cũng có danh hiệu Chevalier mà.」

Các sĩ quan tỏ vẻ mặt khó tin.

Tabitha không nói gì, tiến về phía cửa ra vào của quán.

「Trong số các vị, có ai có danh hiệu Chevalier không?」

Các sĩ quan lắc đầu.

「Vậy thì cô ấy thừa sức đấu với các vị rồi.」

Kirche nói xong, ngồi xuống ghế như thể nhiệm vụ của mình đã hoàn thành. Các sĩ quan không thể rút lui được nữa, đi ra ngoài theo sau Tabitha.

「Có ổn không vậy?」

Guiche hỏi. Kirche đang thưởng thức rượu một cách thanh lịch.

「Cậu ấy, cứ nhớ mãi những lời hứa vụn vặt.」

Cô vui vẻ lẩm bẩm.

Y Y Y

Bên ngoài, Tabitha và các sĩ quan mặt đối mặt, cách nhau khoảng mười mét. Những cư dân xung quanh đang hào hứng nhìn từ xa. Thực tế, dù có lệnh cấm quyết đấu hay không, các quý tộc vẫn không ngại rút đũa. Những cuộc ẩu đả kiểu này là chuyện xảy ra hằng ngày.

Tuy nhiên…… đứng trước ba người có vẻ là sĩ quan quân đội hoàng gia kia lại là một cô gái còn rất trẻ. Sự đối đầu này đã thu hút sự chú ý của đám đông hiếu kỳ.

「Các anh em. Đối thủ là một đứa trẻ. Cứ như này thì sẽ bị gọi là ỷ mạnh hiếp yếu mất. Dù thắng hay thua, danh dự của chúng ta cũng sẽ tiêu tan. Phải làm sao đây?」

Khi quý tộc trẻ vừa nói chuyện với Kirche nói vậy, thì vị quý tộc lớn tuổi nhất đáp rằng, 「Vậy thì để cô ta ra tay trước là được.」

Người đàn ông im lặng từ nãy đến giờ vui vẻ nói.

「Hừm, dạy dỗ trẻ con là nhiệm vụ của người lớn.」

‘Chevalier? Đùa chắc. Làm gì có chuyện một đứa trẻ như thế lại sở hữu danh hiệu Chevalier. Dù là trẻ con nhưng cũng là quý tộc. Việc mạo danh cũng không thể cứ thế mà bỏ qua. Không chỉ đơn giản là mạo danh, mà còn xúc phạm cả sĩ quan quân đội hoàng gia, thật không thể chấp nhận được. Điều này liên quan đến danh dự của chúng ta.’

Tabitha đứng im, tay phải cầm trượng, toát ra phong thái bí hiểm. Không thể đọc được cảm xúc gì trên khuôn mặt cô. Dường như cả tiếng ồn xung quanh lẫn hình ảnh ba sĩ quan cầm đũa phép cũng không gây ấn tượng gì với cô gái này.

「Cô gái à, hãy rút trượng phép trước đi.」

Vị quý tộc lớn tuổi nhất trong nhóm nói.

Đám đông nín thở theo dõi.

Tabitha vung gậy với một động tác hết sức bình thường, như thể đang gửi gió mát cho Kirche…… Trận đấu kết thúc trong chớp mắt.

Y Y Y

Khi Tabitha quay trở lại, khách trong quán thốt lên kinh ngạc. Bên ngoài đang náo loạn. Một đòn 『Air Hammer』 khổng lồ, đòn đánh được tạo từ nén không khí ấy đã thổi bay các sĩ quan đến tận bên kia đường, khiến họ bất tỉnh. Một vị khách rón rén nhìn ra ngoài. Trông thấy một trong số ba người đã tỉnh dậy, và đang nhanh chóng ôm hai đồng đội của mình đi chỗ khác.

「Cô tuy còn nhỏ nhưng giỏi ghê ha!」

Cả quán vang lên tiếng vỗ tay, nhưng Tabitha dường như không để ý, chỉ nhẹ nhàng lật trang sách.

Kirche có vẻ hài lòng, rót rượu vào ly của Tabitha.

「Nào, chúng ta cùng nâng ly.」

Guiche nghiêng đầu hỏi Kirche.

「Nàa Kirche……」

「Gì thế~?」

「Tại sao hai người lại thân thiết đến vậy? Trông giống như chị em ấy.」

「Chắc tại chúng tớ hợp nhau thôi.」

Hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Hơn nữa…… Guiche nhớ lại điều vừa nghĩ. Ngay sau khi nhập học, hình như giữa họ từng có một cuộc đấu tay đôi thì phải?

「Hai người thân thiết đến thế sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Kể cho tớ nghe đi.」

Montmorency cũng tỏ ra hứng thú, nghiêng người về phía trước.

「Đã xảy ra chuyện gì vậy? Kể cho chúng tớ nghe với.」

Kirche nhìn về phía Tabitha. Tabitha im lặng. Nhưng Kirche gật đầu.

「Cô ấy nói tớ có thể kể, nên tớ sẽ kể cho các cậu nghe. Dù nó cũng chẳng phải chuyện to tát gì.」

Kirche cầm ly rượu vang đã được rót đầy lên.

Rôi uống cạn một hơn, Kirche bắt đầu lim dim kể.

Truyện Chữ Hay